Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia

Chương 152: Chương 152: Em còn không hiểu 5




Edit: Lựu Đạn

Còn không để cô kịp suy nghĩ, liền nghe được tiếng gào đầy giận dữ của Triệu Tuyết bên dưới lầu “Tô Đào! Thẩm Mặc Tràn nhà cậu đã xuống rồi, cậu còn ngốc trên sân thượng làm gì hả? Chờ sao mọc hay chờ trăng lên hả???!!!”

“Đến ngay.” Đào Tử bị tiếng rống giận này làm hoảng sợ vội vàng lớn tiếng đáp lại. cũng liền chạy xuống dưới lầu.

Chờ đến khi cô xuống dưới, sớm đã không còn thấy bóng dáng của Thẩm Mặc Trần đâu cả, Triệu Tuyết đang đứng ở cửa chờ cô, tháy cô xuống liền vội vã chạy đến ôm lấy cánh tay của cô, lôi kéo cô chạy như bay về sân bóng rổ.

Ngay cửa sân bóng rổ, từ xa liền thấy được thân ảnh mập mạp của lão Triệu chủ nhiệm lớp, còn chưa chờ được bọn họ đi đến, thầy đã lảnh lót nói cười “Tô Đào!!! Lăng Vân!! Làm tốt lắm! Lần diễn văn nghệ này chúng ta chắc chắn là hạng nhất rồi, lát trao giải hai trò cùng lên sân khấu nhận thưởng đi.”

Đào Tử thở hồng hộc mà đứng trước mặt thầy Triệu, vừa thở phì phò vừa gật đầu. Triệu Tuyết thật sự là có thể chạy nước rút được, ngày thường nhìn không ra gia hỏa này lại chạy nhanh như gió, quả thật là điên a …..

Nhìn lại Lăng Vân bên cạnh, tuy rằng cũng cùng chạy với các cô, sắc mặt lại không đổi, tim lại không đập nhanh, hơi thở cũng không chút loạn, chẳng lẽ là thể lực mình quá kém?

Dào Tử lắc lắc đầu, sao có thể chứ, tốt xấu gì cô cũng có thời gian dài học múa a, tự hỏi nữa ngày, cuối cùng cô nàng đem nguyên nhân mình thở hổn hển kia đổ hết lên đầu cái hôn khi nãy, khẳng định là như vậy đi, mỗi lần bị Thẩm Mặc Trần hôn cô đều thở khôngnổi.

“Ôi, sao Tô Đào lại đỏ măt?” Lão Triệu rất là kỳ quái mà nhìn thấy Đào Tử chớp mắt đã đỏ mặt, vừa rồi khi chạy đến đây cũng đâu có như vậy a “Đúng rồi, trò đi thay trang phục biểu diễn lên sân khấu nhận thưởng a, nhanh, nhanh đi thay quần áo đi.”

“A!!!?? Lại phải thay quần áo a?” Khuôn mặt nhỏ của Đào Tử tức khắc suy sụp, sớm biết vậy khi nãy mình không cần thay ra.

“Ừ, đi nhanh đi!” Lão Triệu vô cũng bình tĩnh gật đầu, vẫy vẫy tay với Đào Tử, không hề gợn sóng.

Vì thế bạn học Đào Tử của chúng ta bi ai vô cùng, lại phải chạy đi thay đồ lần nữa, thay váy khổng tước, sau đó đợi hội diễn kết thúc cũng bạn học Lăng Vân một thân tây trang, dưới sự áp bức của lão Triệu, tay trong tay cũng nhau lên sân khấu lãnh thưởng.

“Ai, ai, bạn học mặc váy trắng ở giữa, cười một cái đi, trò sao lại có vè mặt đau khổ thế hả, sao chú có thể chụp ảnh được đây!!” Người phụ trách chụp ảnh trao giải ôm máy ảnh vô cùng bất mãn mà nói với Đào Tử.

Chú ơi, cháu sao cười được đây!!!

Đào Tử căng da đầu lên, liền miễn cưỡng cười một cái.

Trong phút chốc, liền có mộ ánh mắt sắc bén bắn thẳng về phía cô.

Thẩm Mặc Trần đứng ngay lối vào sân bóng rổ, dựa người tựa cửa, sắc mặt tái xanh mà nhìn vẻ mặt hiền lành cười vô hại của Lăng Vân, đem cánh tay ôm lấy vai Đào Tử, đối với màn ảnh cười tươi như đóa hoa nở rộ.

Ô ô … Chồng ơi… Em đây là vô tội.

Đào Tử rất cẩn thận mà ngẩng đầu nhìn Thẩm Mặc Trần đứng ở cửa ra vào, lại thấy cậu hờ hững nhìn mình rồi xoay người thẳng bước đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.