Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia

Chương 116: Chương 116: Mang vợ đi thi 4




“Đến trung tâm hội nghị quốc tế làm gì? đi chơi à? Chỗ đó không có gì tốt để đến chơi cả, chung quanh toàn là cao ốc văn phòng thôi.” Bác tài kia cũng không thèm chấp thái độ nhạt phèo của Thẩm Mặc Trần, chỉ một câu trả lời ngắn gọn mà bác có thể đáp lại cậu một đống lời …..

“Đến tìm ba cháu, ba có cuộc họp ở đó.”

“A, cô bé bên cạnh với cháu là anh em à? Hai cháu nếu đã đến N thị rồi, không có việc gì thì đến công viên thủy cung thế giới chơi đi, vườn bách thú hoang dã cũng không tệ đâu, mỗi ngày chú ở nhà ga đón rất nhiều bạn nhỏ đến những nơi ấy đó.”

“không phải, em ấy là vợ cháu.” Thẩm Mặc Trần vẫn cứ như cũ trả lời rất keo kiệt.

Bác tài vì mấy lời này của cậu mà ngốc đơ ra, nghẹn cả buổi mới có phản ứng.

“Nhóc con bao nhiêu tuổi? Mà đòi có vợ hả?”

“Mười bốn.”

“Hai đứa là yêu sớm à? Nên không phải là gạt người lớn trộm bỏ đi chứ?” sắc mặt bác tài có chút phức tạp, nhìn khuôn mặt trắng nõn tuấn tú của Thẩm Mặc Trần qua kính chiếu hậu, trong lòng âm thầm than thở, đây là cái đạo lý gì vậy trời, thằng nhóc mới hơn mười tuổi đầu đã có vợ, còn mình thì đã là lõa đàn ông hơn ba mươi mà vẫn còn độc thân, aiiiizzzzz…..

“Hai đứa cháu không phải yêu sớm.” Quả Đào vỗn dĩ vẫn luôn ngắm cảnh bên ngoài cửa xe, lúc này nghe thấy bác tài hỏi chuyện, ngược lại chồm đến dựa trên lưng ghế bác tài, giòn tan nói “ Cha nuôi nói, chúng cháu là đôi vợi chồng già mười mấy năm rồi.”

“Cha nuôi? Mười mấy năm? cô bé cháu bao nhiêu tuổi rồi?” Khóe miệng bác tài không nhịn được mà run rẫy một chút, lại nhìn qua kính chiếu hậu cản thận đánh giá cô bé ngồi bên cạnh cậu thiếu niên kia mộtchút, khuôn mặt trắng hồng nón nớt, đôi mắt to tròn, đôi môi đỏ anh đào xinh xắn, nhìn qua là đã thấy là một cô bé xinh đẹp rồi, nhưng rõ ràng chỉ là đứa bé còn chưa hết nét trẻ con mà.

“Cháu mười hai rồi.” Quả Đào tựa vào lưng ghế bác tài, nói lớn bên tai “ Cháu năm mấy mấy tuổi thìchính là nói chuyện yêu đương bấy nhiêu năm.”

“Phụt” Bác tài nhịn hết nổi bật cười “cô bé đó là người lớn trêu cháu thôi, chau còn nhỏ, sao biết được thế nào là yêu đương?”

“yêu đương chính là cùng người mình thích ở bên cạnh nahu, sau đó thì bạn trai sẽ trở thành chồng, chú nói thử xem cái này mà còn không hiểu, cháy học lớp hai tiểu học là đã biết rồi.” Quả Đào vô cùng khinh bỉ nhìn bác tài một cái, thật sự muốn coi mình là đứa bé sao?

“Ai da, mấy đứa bé bây giờ, thật là trưởng thành quá sớm.” Bác tài vẫn là cầm lòng không được tiếp tục trêu Quả Đào “Vậy hai cháu cháu yêu đương, ba mẹ hai nhà đồng ý chứ?”

“Chú, cháu là muốn sửa lại cho đúng nha, hai đứa cháu không phải là yêu đương, mà là vợ chồng già rồi, anh ấy là chồng chứ không phải bạn trai.”

Quả Đào túm lấy cánh tay của Thẩm Mặc Trần, nhìn bác tài nói rất là vô cùng nghiêm túc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.