Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia

Chương 121: Chương 121: Mang vợ đi thi 9




“Dù sao, hôm nay chính là anh sẽ không ngủ chung với em!” Thẩm Mặc Trần nghiến răng cắn lợi mà nhìn Quả Đào, lời lẽ rất là chính đáng “Nếu mà ngủ cùng với em, ban đêm anh sẽ ngủ không được ngon giấc, sẽ ảnh hưởng đến thi cử ngày mai, Quả Đào em không hi vọng ngày mai anh là đứng cuối cuộc thi chứ?”

“A….” Quả Đào sửng sốt một chút, nhíu mày cẩn thận suy nghĩ một chút, Thẩm Mặc Trần chắc chắn không thể là người đứng cuối được, như vậy ba mẹ nuôi sẽ rất buồn lòng “Nhưng mà…..”

“không có nhưng mà gì hết đó, nếu không được thì ngày hôm sau về nhà anh sẽ ngủ chung với em, có được chưa?” Thẩm Mặc Trần tỏ ra đã nhượng bộ với Quả Đào.

“Nhưng mà….” Quả Đào còn chút do dự, lực ôm cánh tay cậu có chút giảm đi.

“Cứ quyết định như vậy đi.” Thẩm Mặc Trần nhân lúc cô nhóc còn đang hoang mang, nhanh dùng sức, liền gở tay cô nàng đang ôm lấy eo mình ra, sau đó nhanh như chớp chạy biến vào phòng bên kia.

“Này, anh….!” Quả Đào tức giận đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn Thẩm Mặc Trần chạy trốn khỏi phòng mình, liền ngã thẳng xuống giường, nói cái gì mà không nhịn được muốn hôn mình, hừ đều là gạt người hết, anh ấy chính là không muốn ngủ chung với mình mà thôi!

Thẩm Mặc Trần, cái tên xấu xa này….!!!!

Quả Đào trong lòng vừa mắng thầm Thẩm Mặc Trần vừa chán nản nằm ngay đơ trên giường, cầm lấy điều khiển TV, tùy tiện nhấn chọn đài linh tinh, hôm nay là thứ bảy, đúng lúc đài Hồ Nam phát sóng chương trình ‘Khoái Lạc Đại Bản Doanh’ Quả Đào vừa xem vừa cười ha ha do MC trêu đùa khách mời.

Bên cạnh phòng cô nàng, giáo sư Thẩm đang dùng vẻ mặt bỡn cọt mà nhìn con trai mình nói “khôngthể nghĩ được là thằng nhóc này đã lớn như vậy, còn khóc lóc nháo loạn đòi ngủ cùng ba nữa chứ.”

“Ai muốn ngủ chung với ba.?” Thẩm Mặc Trần ngồi trên bàn xem sách vật lý, vừa hờ hững nhìn ba mình một cái “trong phòng có hai giuongf, ba ngủ giường ba, con ngủ giường con, có ai làm phiền ai đâu!!!”

“Vậy con làm gì mà không chịu chung phòng với Đào Tử, không phải là có hai giường sao, hai đứa con đứa nào ngủ giường nấy, cũng đâu có làm phiền lẫn nhau đâu?” Giáo sư Thẩm bĩu môi, một vẻ khinh thường nhìn Thẩm Mặc Trần, thằng nhóc này cho rằng tâm tư của nó ba nó nhìn không ra à? Ba cũng là nhìn con từ nhỏ đến lớn đó nhé.

“Em ấy sẽ làm phiền con.” Thẩm Mặc Trần cũng không ngẩng đầu lên nhìn, chỉ ném mấy lời này cho ba mình.

“Ba là thấy Đào Tử rất ngoan, từ hồi còn nhỏ đã đặc biệt thích ngủ cùng con rồi, lúc ấy con còn nhỏ, lúc ba mẹ Đào Tử không có nhà, liền đem con bé đến nhà chúng ta, mẹ con chỉ cần đặt Đào Tử nằm lên bụng con, con bé sẽ ngoan ngoãn ngủ đến sáng, cả đêm chỉ đói mà tỉnh thôi….” Giáo sư Thẩm giống như là cố ý kéo ghế lại ngồi gần con trai, lãi nhãi nhắc lại mấy chuyện năm xưa.

Thẩm Mặc Trần nhíu mày, chuyện hồi nhỏ cậu cũng nhớ không rõ lắm, nhưng mà sau chuyện xẩy ra ở nhà trẻ, cậu nhớ còn rất rõ. Người mẹ không đáng tin cậy của cậu kia, ném Quả Đào lên bụng cậu thành quen, cho nên Quả Đào bốn tuổi vẫn theo thói quen leo lên bụng cậu nhủ, kết quả là làm cho cậu nửa đêm thức giấc do thở không nổi.

“Được rồi, không cần nói nữa.” Thẩm Mặc Trần đôi mắt vô cùng sắc bén mà nhìn giáo sư Thẩm, nói“Ba, sao ba càng lớn tuổi càng nói nhiều vậy?”

“……” Giáo sư Thẩm đang còn lãi nhãi chuyện năm xưa, cuối cùng cũng bị một câu của Thẩm Mặc Trần chặn đứng.

Ngày hôm sau, lúc Quả Đào thức giấc, mặt trời đã lên cao, ánh nắng ban trưa không xuyên thẳng qua màn mà chỉ nghiêng nghiêng chiếu lên chăn của Quả Đào.

Duỗi thẳng cái eo lười biếng, Quả Đào ôm chăn ngồi dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.