Liên tiếp vài ngày, Trầm Mặc Trần tan học cũng không chờ Đào Tử mà một mình về nhà.
Nhưng mà cũng may, tiểu học năm nhất tan lớp sớm, chiều nào tan lớp Đào Tử cũng canh giữ cửa lớp ba, đợi chờ họ tan lớp.
Lại liên tục vài ngày, khiến cho các thầy cô giáo cảm thấy rất áp lực nha. cô dâu nhỏ người ta chờ cửa nhìn mà tội nghiệp, còn mình thì lại dạy thêm giờ, cũng có vài thầy giáo còn độc thân, trong lòng lệ rơi, người ta nhỏ như vậy đã có cô dâu, còn bà xã của mình còn không biết đang trôi dạt nơi nào...
Mấy ngày nay, các bạn nhỏ năm ba lớp hai phát hiện ra tan lớp đúng giờ, trong lòng có chút tò mò a~~~
Trầm Mặc Trần, cũng không chút hoang mang, thu thập sách vở, kéo ghế ngay ngắn rồi ung dung bước ra khỏi phòng.
“Chồng ơi!!”Đào Tử vai đeo balo lũi thũi sau lưng cậu. Mấy ngày nay Trầm Mặc Trần không cho bé sắc mặt tốt, nên bé cũng không dám tiến lên nắm lấy tay cậu.
“Ui, vợ chồng son cãi nhau à!!” Chủ nhiệm lớp Trầm Mặc Trần, cô giáo Vương cũng đang chuẩn bị ra về, ngay cửa liền gặp hai đứa nhóc.
cô giáo Vương là sinh viên vừa tốt nghiệp, có một mái tóc dài tha thướt, cười lên lộ ra hai lúm đồng tiền bắt mắt, cô giáo dạy môn toán lớp cậu, nghe nói trong trường có rất nhiều thầy giáo còn độc thân yêu thầm.
Đối với cái núi băng nhỏ lớp mình có vợ, cô mười phần không nghĩ tới, con nít mà, chỉ vui đùa, biết gì về tình yêu, mà có yêu sớm đi chăng nữa thì hẵn phải thêm vài năm.
Trầm Mặc Trần có chút tức giận nhìn cô giáo chủ nhiệm của mình. Tại sao bất kể là đi đâu cũng gắn cái mác “Chồng của Đào Tử” chứ, ở nhà đã đành, lên trường cũng vậy là sao~~
“Ui.. giận rồi!!” cô giáo Vương tủm tĩm cười nhìn cậu, bình thường cũng không tỏ ra thái độ gì, bây giờ lại đùng đùng tức giận với mình, nhìn thiệt là đáng yêu.
“Hừ!!” Trả lời cô là giọng mũi non nớt.
“ Dạy dỗ em ấy cho tốt” cô giáo Vương to mắt đầy tình cảm nhìn Đào Tử, rồi xoay đi vượt lên phía trước, bỏ xa Trầm Mặc Trần rồi nói vọng lại “ điđường chú ý an toàn, nhớ chăm sóc vợ thật tốt đó nha.”
“nói nhiều.” Thấp giọng làu bàu một chút, nhưng vẫn là bước chậm lại, chờ Đào Tử từng bước, từng bước từ phía sau kịp đến, lại tạo khoảng cách với cô bé, rồi tiếp tục đi.
“ Chồng ơi, anh đừng giận nữa.” Đào Tử không nhanh không chậm đi phía sau cậu. Nghĩ nghĩa lại kéo balo lên phía trước, vừa đi vừa lấy cái gì đó trong túi balo ra, đưa tới trước mặt cậu” Đây là con thỏ nhỏ mà hôm nay học khoá thủ công làm ra, tặng cho anh.”
Trầm Mặc Trần, liếc mắt một cái, cũng không thèm để ý đến bé.
“Trầm Mặc Trần, Tô Đào!” Sau lưng truyền tới giọng nói quen thuộc.
Đào Tử quay đầu nhìn, là là cái tên Hồ Ngọc Thanh kia. Lại nói, cái người này gần đây tan học hầu như ngày nào cũng đến nhà bà nội, cô bé khôngbiết nhưng Trầm Mặc Trần biết.
Đào Tử, đây là con thỏ em làm sao, thật đáng yêu nha.”