Ngốc Nghếch Vương Gia Xuyên Việt Phi

Chương 104: Chương 104: Kết thúc




Gió đêm tinh tế thổi vào trong điện hoàng hậu, thổi lên người trên giường giờ phút này đang ngủ say. Tô Lệ Nhã vốn đang ngủ say bỗng nhiên mày co rút nhanh, tựa hồ thấy ác mộng.

“Hạo Thừa --” Tô Lệ Nhã bỗng nhiên hô to một tiếng, mãnh liệt thở dốc từ trên giường ngồi bật dậy.

Lâm Tư vẫn ngủ ở trong phòng nhỏ bên cạnh rất nhanh liền đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy cũng là Tô Lệ Nhã đang cấp tốc run run. Nàng nhẹ giọng đi đến trước giường, vươn tay nắm lấy bàn tay mềm đang run run.

Trên tay truyền đến ấm áp làm cho Tô Lệ Nhã từ trong sợ hãi khôi phục lại. Nàng nắm chặt ấm áp trong tay nói:“Tiểu Tư, ta vừa rồi nằm mơ thấy cả người Hạo Thừa đều là máu ngã xuống. Thiệt nhiều, thiệt nhiều máu a!”

Nhìn người đang tự thì thào, Lâm Tư không thể không lớn tiếng nói:“Nương nương, đây chỉ là mộng. Không phải thật.”

Giọng nói truyền vào tai của nàng. Tô Lệ Nhã ôm cổ Lâm Tư, nức nở nói:“Đúng vậy! Là mộng. Nhưng lại rất chân thật. Chân thật giống nhau Hạo Thừa ngay tại trước mắt ta ngã xuống.”

Lâm Tư vỗ nhẹ lưng của nàng, ôn nhu an ủi nói:“Tốt lắm. Tất cả đều là mộng.”

Tô Lệ Nhã rốt cục ngừng run rẫy, nhưng vẫn không xua đi được bất an làm nàng ngẩng đầu nói:“Tiểu Tư, ngươi lập tức phái người đi Thước châu. Ta muốn xác định Hạo Thừa vẫn bình an vô sự.”

Lâm Tư lập tức lĩnh mệnh rời đi.

Điện hoàng hậu to như vậy chỉ con lại có Tô Lệ Nhã. Cổ bất an kia lại ngẩng đầu, gắt gao bắt lòng của nàng. Điều này làm cho người không thở nổi, nàng đứng dậy, đẩy cửa sổ ra, cảm thụ được gió lạnh thổi vào mặt, hy vọng cái lạnh trên mặt xua tan bất an trong lòng. Nhưng bàn tay nắm cửa sổ khẽ run biểu hiện tác dụng của gió lạnh không lớn. Thế nhưng Tô Lệ Nhã cũng không có rời đi bên cửa sổ. Bởi vì, chỉ có gió lạnh quất vào mặt cảm giác đau đớn mới có thể làm cho nàng từ trong bất an thoáng khôi phục chút thần trí. Một đêm này, nàng đứng ở bên cửa sổ cho gió lạnh thổi vào.

....................................................................................................................................

Thước châu, trong lều trại Trình Lân đèn đuốc sáng trưng. Long Hạo Thừa một thân toàn máu sắc mặt tái nhợt vô cùng nằm ở trên giường bệnh. Trong lều trại, Trình Lân biểu tình ngưng trọng nhìn mũi tên cắm vào bên sườn não của Long Hạo Thừa.

Vốn với mũi tên này là không thể giữ được mạng sống. Đơn giản, mũi tên cũng không có thẳng tắp đâm vào ót hoặc là huyệt thái dương. Trọng yếu nhất là Chu Phong lập tức lao tới đưa Long Hạo Thừa ra khỏi nước, làm cho hắn vẫn chờ ở bờ bên kia lập tức thi châm, mới có thể tạm thời bảo trụ tính mạng của hắn.

Nhìn mũi tên dưới ngọn đèn, hắn biết phải lập tức lấy ra. Nhưng vị trí mũi tên này bắn vào dù sao cũng là đầu. Bộ phận quan trọng nhất của con người. Hắn cũng chưa từng có lấy tên từ trên đầu ra bao giờ.

Chu Phong chịu không nổi Trình Lân vẫn không động thủ, lo lắng quỳ nói:“Trình quân y, van cầu ngươi, nhất định phải cứu Hoàng Thượng. Hoàng Thượng phải về Viêm Đô.”

“Hoàng Thượng giao cho ngươi.” Trong đầu hiện lên dung nhan trịnh trọng nói. Hắn rốt cục hạ quyết định, dứt khoát xoay người đối với Chu Phong nói:“Như thế này, vô luận ta làm cái gì, xin hãy tin tưởng ta. Ta làm hết thảy đều là vì cứu Hoàng Thượng.”

“Ân.” Chu Phong trịnh trọng nói.

Trình Lân mở hòm thuốc ra, cầm tiểu đao lạnh ngắt, đi tới bỏ vào trong lửa. Nhìn ngọn lửa nhảy lên, hắn biết đây được xem như là ca bệnh quan trọng nhất trong đời của hắn. Tình huống hiện tại của Long Hạo Thừa trừ bỏ mũi tên bên ngoài, không còn phương pháp. Tuy rằng đối với cấu tạo của đầu người, hắn đã từng thông qua việc đút lót cho người canh giữ bên trong nghĩa trang, lén lút nâng mấy cổ thi thể không người nhận, mở ra nghiên cứu. Bởi vì hắn đối với phương pháp mở đầu lâu trong sách thuốc của Trình gia cảm thấy hứng thú. Nhưng đây dù sao cũng chỉ là trên sách vở, mà hắn nghiên cứu đều là những thi thể đã chết. Hiện tại nằm ở trước mặt hắn người còn sống, hơn nữa là hoàng đế Long Viêm quốc, người mà Tiểu Nhã cầu xin hắn nhất định phải bảo đảm bình an. Nhưng trừ bỏ lấy tên ra khỏi đầu, hắn đã không còn biện pháp nào khác. Với lại, lấy tình trạng thân thể của Long Hạo Thừa hiện tại cũng chống đỡ không được bao lâu. Trong mắt xuất hiện kiên quyết, Trình Lân cầm lấy đao trong ngọn lửa hướng trên giường đi đến.

Giải phẫu đầu lấy tên ra vẫn liên tục đến hừng đông. Trong khoảng thời gian này, thấy Trình Lân kiên quyết cắt mở đầu của Long Hạo Thừa Chu Phong có vài lần muốn vươn tay ngăn cản hắn. Nhưng cuối cùng vẫn không có vươn tay.

“Đương --” một tiếng, mũi tên rốt cục từ trong đầu Long Hạo Thừa lấy ra. Sắc mặt Trình Lân đã tái nhợt vô cùng. Nhưng hắn vẫn cố gắng kiên trì khâu miệng vết thương lại, sau đó đưa tay bắt mạch cho Long Hạo Thừa.

Chu Phong lo lắng hỏi:“Hoàng Thượng thế nào?”

Trình Lân sau khi cảm thấy mạch đập tuy rằng mỏng manh nhưng tồn tại chân thật, thu hồi tay, cước bộ lảo đảo lui về phía sau ngã ngồi ở ghế trên, nhẹ giọng trả lời:“Hiện tại tên đã lấy ra. Nhưng bởi vì tên bắn vào vị trí là não, bởi vậy, Hoàng Thượng bao lâu mới tỉnh, ta không có nắm chắc. Thế nhưng, có một chút, có thể khẳng định là, mạng Hoàng Thượng đã được bảo vệ.”

Chu Phong vừa nghe mạng Hoàng Thượng được bảo vệ, vui sướng cảm tạ nói:“Cám ơn ngươi, trình quân y. Cám ơn ngươi.”

Nhưng trả lời hắn cũng là Trình Lân té xỉu trên mặt đất.

Chu Phong vừa thấy lập tức kêu quân y đang ở trướng ngoại tiến vào. Kinh quân y chẩn đoán, Trình Lân vì đã nhiều ngày chiếu cố bệnh nhân, nên thể lực mới cạn kiệt đến té xỉu. Chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là sẽ khỏe lại. Chu Phong vừa nghe, rốt cục thở ra một hơi. Dù sao, tình huống hiện tại của Hoàng Thượng, cũng chỉ có Trình quân y có năng lực trị liệu.

........................................................................................................................

Tương đối cho Chu Phong nhẹ nhõm, tâm trạng của Lã Sưu lại đứng ngồi không yên. Trải qua quân y chẩn đoán, Hoàng Thượng thực sự là nhiễm bệnh. Từ đêm qua bắt đầu, Hoàng Thượng vẫn không có đình chỉ đi tả.

Ánh sáng mặt trời đã nhú lên khỏi mặt biển, thiên địa vạn vật đều từ trong ngủ say thức tỉnh lại đây. Lã Sưu thấy quân y chẩn bệnh cho Hoàng Thượng rốt cuộc đi ra, lập tức tiến đến hỏi:“Hoàng Thượng thế nào?”

Quân y lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc trả lời:“Hoàng Thượng đích thực đã bị nhiễm bệnh dịch. Hơn nữa tình huống so với người bệnh bình thường còn nghiêm trọng hơn. Nếu cứ đi tả như thế. Không đến hai ngày, Hoàng Thượng sẽ mất nước mà chết.”

Lã Sưu khiếp sợ lui về phía sau, trong đầu quanh quẩn câu “Không đến hai ngày, Hoàng Thượng sẽ mất nước mà chết.”. Không thể tưởng được tình huống của Hoàng Thượng nghiêm trọng như thế.

Quân y tiến lên một bước, quan tâm hỏi:“Tể tướng, ngươi thế nào?” Cho dù là quân y cũng biết, hiện tại Hoàng Thượng đã ngã bệnh, giờ phút này Lã tướng tuyệt đối không thể cũng ngã xuống.

“Ta không sao.” Lã Sưu ổn định tâm thần, xua tay ý bảo quân y rời đi.

Sau khi quân y rời đi, Lã Sưu vẻ mặt kiên quyết, rồi đẩy cửa tiến vào.

Vừa vào phòng, mùi thối gay mũi đánh úp lại, nhưng vẻ mặt Lã Sưu không thay đổi trực tiếp đi vào, nhìn thấy Hướng Tường Thiên hai giáp lõm xuống, da mặt nhăn lại. Hoàng Thượng như vậy, làm tầm mắt Lã Sưu bắt đầu mơ hồ.

Hướng Tường Thiên thấy Lã Sưu tiến vào, lập tức đứng dậy, khàn khàn giọng nói:“Lã tướng, ngươi, ngươi lập tức hạ lệnh xuống cho trẫm, triệu tập tam quân, chuẩn bị tiến công Thước châu. Hiện tại Long Hạo Thừa đã chết, quân Long Viêm nhất định sẽ bởi vì rắn mất đầu mà đại loạn. Đây là thời cơ chiếm lĩnh thước châu tốt nhất.”

Lã Sưu cũng không có lên tiếng trả lời, ngược lại quỳ gối trước mặt Hướng Tường Thiên, nức nở nói:“Hoàng Thượng, chúng ta đầu hàng đi!”

Hướng Tường Thiên trong mắt khiếp sợ, rồi chuyển thành phẫn nộ nói:“Không. Trẫm sẽ không đầu hàng. Trẫm quyết không đầu hàng!” Lớn tiếng quát to, làm yết hầu của hắn vốn khô cạn đau đớn vô cùng.

“Quân y nói tình trạng của Hoàng Thượng nếu không có biện pháp trị liệu, chỉ sợ không đến hai ngày sẽ chết.” Lã Sưu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Hướng Tường Thiên nói.

Hướng Tường Thiên sắc mặt khẽ biến rồi sau đó cười nói:“Nếu dùng tánh mạng của trẫm có thể đổi lấy Thước châu, trẫm cho rằng đáng giá. Trẫm có thể vì thái tử lưu lại Thước châu, vì dân chúng Triều Dương quốc lưu lại thước châu. Trẫm cho rằng vô cùng đáng giá.”

Trên mặt Lã Sưu xuất hiện cảm động. Đây là nguyên nhân hắn nguyện trung thành cùng Hoàng Thượng. Xưa nay có mấy vị đế vương, có thể xem dân chúng so với tánh mạng của chính mình còn quan trọng hơn. Hoàng Thượng là minh quân mà chính mình chờ nhiều năm. Bởi vậy, hắn lại càng không thể để Hoàng Thượng chết. Trong mắt hắn nhiễm lên kiên quyết, bình tĩnh phân tích nói:“Hoàng Thượng, tuy rằng hiện tại quân Long Viêm là rắn mất đầu. Nhưng ngài không cần quên Long Viêm quốc còn có hai mươi vạn đại quân ở trong thành thước châu. Mà hiện tại quân ta, binh linh có thể chiến đấu chỉ có năm vạn. Hoàng Thượng, cho dù hiện tại ra quân, chúng ta cũng không có một chút phần thắng.”

Hướng Tường Thiên vô lực ngã trở lại trên giường, nhẹ giọng nói:“Trẫm cũng biết không có phần thắng. Nhưng trẫm không cam lòng a! Thước châu, ngay tại trước mắt, trẫm lại chỉ có thể đầu hàng.” Nói đến cuối cùng thành nghẹn ngào.

Lã Sưu quỳ tiến lên, cầm tay Hoàng Thượng, nói:“Hoàng Thượng, rừng xanh còn đó, sợ gì không có củi đun. Thần, cho dù hy sinh tất cả, cũng sẽ trợ giúp Hoàng Thượng có được Thước châu, xin Hoàng Thượng tạm thời nhẫn nại một chút.”

Hoàng Thượng cảm động quay đầu nhìn Tể tướng, khóc không ra tiếng nói:“Lã tướng, trẫm tin tưởng ngươi.”

Sau đó, Lã Sưu bắt đầu phái sứ giả, mang theo thư đầu hàng đưa đến Thước châu. Triều Dương quốc nguyện ý lui quân, và bồi thường tất cả tổn thất do chiến tranh mang lại đối vơi Long Viêm quốc.

Quân Long Viêm cùng lúc này cũng hy vọng mau chóng chấm dứt chiến tranh, trở lại Viêm Đô. Dù sao, tình huống của Hoàng Thượng không mấy lạc quan, vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Bọn họ hy vọng có thể trở lại hoàng cung nơi sở hữu dược liệu trân quý nhất thiên hạ. Bởi vậy, quân Long Viêm rất nhanh tiếp nhận điều kiện của quân Triều Dương, sau khi thu được vàng bạc từ quân Triều Dương đưa đến, mới bắt đầu vận chuyển dược liệu cho bọn họ.

Trận chiến này cuối cùng cũng kết thúc. Quân Triều Dương trả giá đại giới là mười vạn binh lính chết vì bệnh dịch. Hơn nữa mười vạn binh lính này đều là binh lính tinh nhuệ của Triều Dương quốc. Bởi vậy, lần này Triều Dương quốc có thể nói hao tổn nặng, trong thời gian ngắn chỉ sợ rất khó khôi phục lại. Mà Long Viêm quốc, tắc có ba châu lọt vào vòng chiến, dân chúng chết trong trận chiến đạt hơn năm vạn người. Bất quá, có tiền bồi thường của Triều Dương quốc, dân chúng sống sót bắt đầu một lần nữa dựng lên nhà cửa của chính mình.

Long Hạo Thừa vẫn trong tình trạng hôn mê được quân hộ vệ và Trình Lân dẫn đầu lộ trình trở về Viêm Đô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.