Ngốc Nghếch Vương Gia Xuyên Việt Phi

Chương 83: Chương 83: Lâm Tư đã đến




Đầu thu gió lạnh thổi vào trong đình viện của Long Hạo Thừa. Sàn sạt, tiếng lá cây cùng cỏ lay động, tại buổi chiều thanh u yên tĩnh có vẻ đặc biệt vang dội.

Long Hạo Thừa đang ở trong thư phòng của chính mình, chuyên tâm phê duyệt công văn. Nhìn đống công văn đã được đơn giản hoá, bạc môi nổi lên tươi cười: Đây đều là công lao của A Nhã. Tầm mắt dừng ở trên công văn đã được phân làm ba loại, cùng với một ít ký hiệu ở mặt trên, con ngươi đen nổi lên nhu tình. Đây là trước đó A Nhã thô sơ giản lược lại công văn, phân loại những công văn có nội dung quan trọng. Vì để cho hắn có thể dùng thời gian ít nhất để xử lý công văn. Nhìn nội dung công văn trên giấy Tuyên Thành, này đó đều là A Nhã đã nhìn qua, sau đó viết ý kiến xử lý xuống giấy. Ha ha, xem ra nàng làm công việc văn thư này vô cùng làm tròn phận sự a!

Gần nhất, A Nhã đối với hắn tin cậy cấp tốc gia tăng, cũng không bài xích một ít thân mật hành động của mình, có phải là nàng đã sắp yêu mình rồi? Rất nhiều lần, nhìn thiên hạ ở trong ngực chính mình, hắn thực rất muốn hỏi rõ ràng. Nhưng mỗi lần lời đến miệng lại không thể nói ra, cuối cùng đều đình chỉ. Mà lí do đình chỉ là vì hắn sợ hãi.

Trên gương mặt tuấn mỹ nổi lên tươi cười tự giễu. Chưa bao giờ biết chính mình có một ngày cũng có cảm giác sợ hãi. Tình yêu quả thật sẽ làm người ta nhu nhược a! Đúng vậy! Hắn sợ, sợ sau khi hỏi ra miệng, nghe được đáp án vẫn là A Nhã không thương hắn. Cái loại cảm giác đau đớn bị A Nhã cự tuyệt, hắn không muốn lại có thêm lần nữa. Kia rất chua sót!

Trong không khí truyền đến dao động, làm hắn lập tức thu hồi biểu tình trên mặt, một lần nữa khôi phục lạnh lùng.

“Hưu --” Một đạo thân ảnh từ ngoài cửa sổ bay vào, quỳ nói:“Tham kiến Vương gia.”

“Lâm Tư, ngươi đã trở lại!”

“Dạ. Thuộc hạ hành sự bất lực, không thể bảo hộ tốt người Vương gia muốn ta bảo hộ, xin Vương gia phạt tội.” Lâm Tư cúi đầu, thỉnh tội nói.

Long Hạo Thừa xua tay nói:“A Nhã đã bình an vô sự ở quý phủ. Hơn nữa, ngươi lần này vì bảo hộ A Nhã cũng bị trọng thương. Đã làm tốt lắm, đứng lên đi!”

Nghe được A Nhã đã không có việc gì Lâm Tư nhẹ nhàng thở ra. Nàng ngẩng đầu hỏi một người khác làm cho nàng vướng bận cả nửa tháng:“Vương gia, Trình Lân ở trong phủ Vương gia sao?”

“Trình Lân?!” Long Hạo Thừa trong mắt khiếp sợ nói:“Trình Lân căn bản không có xuất hiện ở Viêm Đô.”

“Cái gì?! Hắn chưa có tới Viêm Đô.” Lâm Tư trong mắt dâng lên lo lắng:“Không có khả năng, Trình Lân xuất phát đến Viêm Đô trước ta mười ngày. Làm sao có thể đến bây giờ còn không có xuất hiện?”

Long Hạo Thừa đem lo lắng trong mắt nàng thu vào đáy mắt, nói:“Nói không chừng, hắn ở trên đường đã xảy ra chuyện gì, trì hoãn. Bổn vương sẽ phái người đi tìm.”

Lúc này, phòng ngoại truyền đến tiếng vang làm hắn dừng lại, cầm lấy áo choàng đặt ở bên cạnh, đứng dậy đi ra ngoài.

“A --” buổi chiều vừa tỉnh lại Tô Lệ Nhã vẻ mặt có chút dại ra nhìn ngoài cửa sổ. Nàng tính rời giường, mặc quần áo, hướng phòng kế bên đi đến.

“Ngáp --” Bỗng nhiên gió lạnh thổi tới, làm nàng không tự giác run run hắt xì một cái.

Lúc này, vừa thấy áo choàng màu đen dừng ở trên vai của nàng, sau đó nàng ngã vào một vòng tay ấm áp.

Long Hạo Thừa thoáng đau lòng nhìn gương mặt bởi vì rét lạnh mà trở nên tái nhợt, khẽ trách nói:“Về sau rời giường, nhớ rõ mặc thêm quần áo, hiện tại thời tiết chuyển lạnh.”

Tô Lệ Nhã tựa vào trước ngực hắn, hấp thụ ấm áp từ người hắn, hạnh phúc đáp:“Ân.”

“A Nhã!” Giọng nói quen thuộc truyền đến, làm nàng khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn người phía sau Long Hạo Thừa.

“Tiểu Tư!” Tô Lệ Nhã bước nhanh đến bên người nàng, cẩn thận nhìn nàng, lại xác định nàng bình an vô sự, dùng sức đem nàng ôm lấy, nức nở nói:“Thật tốt quá. Ngươi không có việc gì, ngươi không có việc gì.” Nàng hiện tại đều nhớ rõ bộ dáng Lâm Tư vì bảo hộ chính mình mà ngã vào vũng máu.

Nhưng hai người ấm áp ôm nhau rất nhanh đã bị Long Hạo Thừa cắt ngang. Hắn đem Tô Lệ Nhã một lần nữa trở về trong lòng. Giọng nói lạnh lùng nói:“Lâm Tư, ngươi mấy ngày liền chạy đến đây cũng đã mệt mỏi, trước đi xuống rửa mặt chải đầu một chút đi!” Hắn không thích chia sẻ tình cảm của A Nhã. Cho dù, người kia là Lâm Tư, cũng giống nhau.

Lâm Tư cung kính quỳ nói:“Dạ.” sau đó lui xuống.

Tô Lệ Nhã từ trong đối thoại giữa hai người bọn họ lập tức biết được thân phận chân chính của Lâm Tư.

Nhìn đôi mắt tìm kiếm đáp án, hắn gật đầu đáp:“Đúng vậy. Lâm Tư là ta phái đến bảo vệ nàng.”

Nàng rốt cục biết vì sao Lâm Tư có võ công. nam nhân này ngay từ đầu đã nghiêm mật bảo hộ chính mình. Nàng khẽ tựa vào trước ngực hắn, nhẹ giọng nói:“Cám ơn.”

Long Hạo Thừa hiểu hàm ý trong đó, không tiếng động ôm lấy nàng. Trong lúc đó, có một việc làm hắn lo lắng, Trình Lân hẳn là ở mười ngày trước nên xuất hiện nhưng cho tới bây giờ đều không thấy bóng dáng.

Ban đêm gió lạnh nhẹ nhàng mà xuy phất vào trong phòng Lâm Tư. Giờ phút này Lâm Tư mày nhíu chặt chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình: Trình Lân, xuất phát trước nàng gần nửa tháng rốt cuộc tại sao vẫn chưa đến ? Lấy tình cảm của hắn đối với A Nhã, hẳn là sẽ nghĩ hết mọi cách cứu nàng. Vì sao, hắn đến bây giờ đều không có xuất hiện? Chắc là không phải đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Nghĩ đến tâm bệnh của hắn, Lâm Tư lo lắng càng sâu.

“Nha --” tiếng đẩy cửa rất nhỏ cắt đứt suy nghĩ của nàng, ngẩng đầu chỉ thấy Tô Lệ Nhã đã đứng ở trước mắt:“A Nhã, đã trễ thế này, sao ngươi lại tới đây?”

“Hư -- nhỏ giọng chút. Miễn cho Long Hạo Thừa nghe được. Nam nhân này rất hay ghen, cả ngày cứ bên người nàng, làm nàng không thể lẻn đi. Nhìn bộ dáng ghen tuông của hắn, nàng vừa tức giận lại vừa ngọt ngào. Tức nam nhân này ngay cả nữ nhân đều ghen, ngọt ngào là hắn yêu chính mình như thế.

Lâm Tư hiểu ý gật đầu.

Hai nữ nhân giống như trước ngồi xuống bên giường, trò chuyện:

“Tiểu Tư, cám ơn ngươi, cho tới nay đều bảo hộ ta.” Tô Lệ Nhã chân thành cảm tạ nói.

“Ngươi không trách ta giấu diếm thân phận tiếp cận ngươi sao?” Lâm Tư hỏi ra nghi hoặc của chính mình.

“Ngươi gọi là Lâm Tư đi! Ngươi cũng không có lừa gạt ta cái gì. Không phải sao?” Tô Lệ Nhã nhìn thấy áy náy trong mắt nàng, cười khẽ hướng nàng nháy mắt. Nàng muốn cho Lâm Tư biết chính mình một chút cũng không trách nàng.

“A Nhã ~” Lâm Tư cảm động bắt lấy tay nàng nức nở nói.

Tô Lệ Nhã dùng trán dựa vào vai nàng, nhẹ giọng nói:“Tiểu Tư, ta thực sự may mắn có thể quen biết ngươi. Mặc kệ ngươi lúc mới bắt đầu có mục đích là gì, ta tin tưởng ngươi đem ta trở thành bằng hữu, tỷ muội là thật lòng. Vậy đủ.”

Bằng hữu?! Tỷ muội?! Không tiếng động rơi lệ. Nàng cũng không có mất đi tình cảm chân thành tha thiết của A Nhã.

Tô Lệ Nhã động tác mềm nhẹ vì nàng lau nước mắt, nói:“Tốt lắm. Không cần khóc. Bằng không người khác nhìn thấy, còn tưởng rằng ta khi dễ ngươi? Tiểu mỹ nhân.” Nói đến cuối cùng, nàng cố ý giơ lên tươi cười tà ác.

“Phốc --” Lâm Tư buồn cười nhìn vẻ mặt thú vị của nàng.

“Ngươi rốt cục nở nụ cười.” Tô Lệ Nhã hiểu ý cười nói. Sau đó nàng nằm xuống, nhìn trần nhà, nhẹ giọng nói:“Lâm Tư, ngươi biết không? Ta hiện tại rất hạnh phúc. Chờ đợi cục cưng trưởng thành, cảm thụ được sủng ái của Hạo Thừa dành cho ta.”

Lâm Tư cũng nằm xuống, nhưng nàng cũng không có buông tay ra, ngược lại nắm chặt. Bỗng nhiên, xa xa truyền đến thanh âm, nàng biết Vương gia đã đến cửa. Nàng mụốn A Nhã hạnh phúc, muốn Vương gia hạnh phúc, bởi vậy nàng nhẹ giọng mở miệng hỏi:“A Nhã, ngươi yêu Vương gia sao?”

“Yêu?!” Tô Lệ Nhã thoáng tạm dừng, mắt nhìn chằm chằm đỉnh giường, trầm mặc. Long Hạo Thừa ở bên ngoài vì vấn đề này mà nín thở chờ đợi , nhưng theo thời gian trôi qua mà lòng dần dần trầm xuống.

Hảo nửa ngày, nàng mới nhẹ giọng nói:“Ta không biết. Nhưng có một chút, ta có thể khẳng định, ta là thích hắn. Nam nhân xuất sắc lại có mị lực như hắn, muốn thích hắn là vô cùng dễ dàng.”

Long Hạo Thừa lòng vốn trầm xuống lại sinh động đứng lên. Chưa bao giờ biết lời nói của một nữ nhân, có thể cho hắn cảm xúc phập phồng như vậy. A Nhã rốt cục thích hắn. Tuy rằng, còn chưa tới trình độ yêu, nhưng hắn tin tưởng theo thời gian trôi qua, nàng nhất định sẽ yêu chính mình.

Long Hạo Thừa thông qua khe hở của cửa sổ, nhìn thấy ánh mất chân thành. Sau đó, xoay người rời đi. Đem không gian lưu lại cho hai nữ nhân.

Lâm Tư lại cảm thấy Long Hạo Thừa đã rời đi, quay đầu nói:“A Nhã, Đại Mao nhờ ta mang này nọ cho ngươi.”

“Đại Mao?! Hắn hiện tại thế nào?” Đối với tiểu người hầu này, nàng mau chóng quên. Bất quá, nàng sở dĩ không lo lắng cho hắn, là vì nàng đã ở Tần thị sơn trang lo cho hắn một nơi yên ổn, hàng tháng đều có tiền chu cấp. Số tiền này, hẳn là có thể cho hắn sống thật tốt một đoạn thời gian.

Lâm Tư đứng dậy, lấy túi vải đến, trả lời:“Hắn tốt lắm, ăn ngon, ngủ ngon, hơn nữa càng ngày càng béo. A, tìm được rồi.” Nàng cầm lấy một cái hộp gỗ cũ nhưng lịch sự tao nhã.

Tô Lệ Nhã tầm mắt tiếp xúc hộp gỗ, cũng không dời đi. Đó là di vật duy nhất bà nội lưu cho nàng. Nàng tiếp nhận hộp gỗ nhẹ nhàng mở ra, nhìn vòng tay xanh biếc ở bên trong, bên tai quanh quẩn di ngôn:

“A Nhã, nếu ngươi không thể sống ở thôn Tô Gia, thì hãy đi Viêm Đô tìm một nhà họ Thượng Quan. Đến lúc đó có người sẽ đến dàn xếp cho ngươi.”

Khi đó, bởi vì không có dịp đến Viêm Đô, đã đem hộp gỗ đặt ở trong ngăn tủ. Sau lại, cuộc sống xảy ra nhiều thay đổi, nàng cũng cho rằng không cần phải đi tìm người khác nhờ vả. Bởi vậy, hộp gỗ này vẫn bị đặt ở trong ngăn tủ. Hiện tại. Lại nhìn thấy vòng tay này, mà nàng lại đang ở Viêm Đô, bỗng nhiên có loại xúc động muốn đi gặp nhà kia. Nàng quay đầu hỏi:“Lâm Tư, ngươi biết ở Viêm Đô có nhà nào họ Thượng Quan không?”

Lâm Tư hơi trầm tư một chút, nói:“Toàn bộ Viêm Đô đều chỉ có nhà Tể tướng Thượng Quan Nham.”

Nghe nói như thế Tô Lệ Nhã trở nên trầm mặc. Nàng biết Tể tướng Thượng Quan Nham là nhân vật đứng đầu bên phe Hoàng Thượng, cùng Long Hạo Thừa là đối lập. Thân phận hiện giờ của nàng thật sự không thích hợp đi Thượng Quan phủ. Nàng thoáng thất vọng nhìn vòng tay.

Lâm Tư đem hết thảy thu vào trong mắt, không tiếng động vươn tay cầm tay nàng.

Tô Lệ Nhã cảm thấy trong tay truyền đến ấm áp, nhẹ giọng nói:“Vòng tay này là di vật của bà nội một người lúc trước hảo tâm thu lưu ta. Bà nói nếu có một ngày ta không có khả năng sinh sống, có thể đi viêm tìm nhà họ Thượng Quan. Đến lúc đó sẽ có người dàn xếp cho ta. Ta chỉ muốn nhìn người bà nội trước khi chết nhắc đến là người như thế nào. Bất quá, hiện tại xem ra, có lẽ là không thích hợp đi.”

Nhìn gương mặt thất vọng, Lâm Tư thoáng trầm tư, tầm mắt dừng ở hộp gỗ. Lúc này, hộp gỗ kia làm nàng khả nghi. Nàng nhanh chóng dùng sức xốc cái hộp lên vài cái. Chỉ thấy một phong thơ nằm ở bên trong.

Tô Lệ Nhã khó có thể tin nhìn lá thư này. Nàng đối với hộp gỗ này đã cất giữ thật lâu, chưa bao giờ biết bên trong còn cất giấu một phong thơ. Nàng tiếp nhận thư, khẩn cấp mở ra đọc.

Đây là, thư do bà nội viết cho một nam nhân gọi là Quan Hành. Theo nội dung trong thư có thể thấy bà nội cùng nam nhân này khi còn trẻ từng có một đoạn tình khắc cốt ghi tâm, nhưng cuối cùng bởi vì hai người gia thế khác biệt, chính là thân phận nha hoàn của bà nội bị phụ thân nam nhân kia dùng thủ đoạn uy hiếp mà rời đi. Nhưng khi đó bà nội phát hiện chính mình mang thai đứa nhỏ của nam nhân kia. Bà nội ở trong thư hướng nam nhân kia giải thích chính mình lúc trước rời đi là bất đắc dĩ, cho dùng tới chết tình cảm vẫn không thay đổi. Thư đến cuối cùng, bà nội cư nhiên hướng nam nhân kia nói nàng là cháu gái của bọn họ, hy vọng hắn có thể chiếu cố nàng.

Rốt cục, đọc xong thư Tô Lệ Nhã gắt gao đem thư đặt tại ngực, trong lòng cuồn cuộn cảm động: Bà nội, thế giới này có một người đối đãi thiệt tình với nàng như vậy, cư nhiên đến lúc chết cũng muốn suy tính cho chính mình, thậm chí không tiếc nói dối mình là cháu gái ruột của bà, chỉ vì muốn tương lai nàng có thể được chiếu cố. Nàng có tài đức gì mà được bà nội đối đãi như thế.

Lâm Tư trầm mặc, đợi cho cảm xúc của Tô Lệ Nhã thoáng bình phục, mới nói:“Thượng Quan Hành là phụ thân Tể tướng Thượng Quan Nham, là nguyên lão tam triều, tuy rằng hiện tại đã về hưu bất quá thế sự trong triều, lực ảnh hưởng không thể bỏ qua.”

Tô Lệ Nhã khiếp sợ vì thân phận của Thượng Quan Hành. Trách không được bà nội không thể cùng nam nhân này ở cùng nhau. Hóa ra, thân phận hai người chênh lệch lớn như thế. Nàng có thể hiểu dụng ý trong thư trước khi lâm chung của bà nội. Chỉ sợ trừ bỏ muốn Thượng Quan Hành chiếu cố nàng, còn muốn mượn tay nàng, đem tình cảm chính mình nói cho Thượng Quan Hành. Nàng nắm chặt thư, ngẩng đầu nhìn Lâm Tư nói:“Tiểu Tư, ta nghĩ đi Tể tướng phủ, đem thư giao cho Thượng Quan Hành. Ta biết việc này thực làm khó cho ngươi, nhưng xin ngươi giúp ta.”

Lâm Tư vì kiên trì trên mặt nàng mà kinh ngạc, cuối cùng thở dài nói:“Thật ra thì việc này cũng không phải rất khó.”

“Thật sự. Ngươi có biện pháp nào?!” Tô Lệ Nhã mắt mang loang loáng nói.

Lâm Tư trên mặt xuất hiện tươi cười tự tin nói:“A Nhã, ngươi có biết ta vì sao có thể trở thành tâm phúc của Vương gia không? Trong đó chủ yếu là vì thuật dịch dung của ta.”

“Thuật dịch dung?!” Tô Lệ Nhã kinh hô. Dù sao, loại này chỉ có trong phim võ hiệp cư nhiên có thể chính mắt nhìn thấy, làm sao không làm cho nàng kinh ngạc đâu?

Lâm Tư xốc chăn lên, xuống giường đi đến ngăn tủ, lấy ra một cái hộp, mở ra.

Lòng hiếu kỳ nổi lên, Tô Lệ Nhã cũng xuống giường đi qua. Chỉ thấy trong hòm chứa rất nhiều da mặt, cùng với một ít dược thủy. Giống ảo thuật, Lâm Tư cầm lấy dược thủy đổ ra lòng bàn tay một ít, sau đó cẩn thận thoa lên mặt. Tô Lệ Nhã trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chằm chằm gương mặt xa lạ trước mắt. Rất thần kỳ, rất thần kỳ.

“Có thuật dịch dung này, A Nhã ngươi muốn ra vào Tể tướng phủ là chuyện vô cùng dễ dàng.”

Tô Lệ Nhã hứng phấn cầm lấy tay nàng nói:“Lâm Tư, ngươi giúp ta dịch dung. Đêm nay ta phải đi Tể tướng phủ.”

“Đêm nay?!” Lâm Tư giật mình nói.

“Ân. Ngươi cũng biết Hạo Thừa luôn ở bên cạnh ta, khó có dịp đêm nay hắn có chuyện, ta nghĩ thừa dịp đêm nay phải đi Tể tướng phủ.”

Lâm Tư tuy rằng cảm thấy có chút vội vàng, nhưng nàng tin tưởng thuật dịch dung của mình, hơn nữa có chính mình bảo hộ, hẳn là không thành vấn đề. Vã lại, nàng không muốn nhìn thấy A Nhã thất vọng. Nàng cuối cùng vẫn là gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.