Ngốc Nghếch Vương Gia Xuyên Việt Phi

Chương 39: Chương 39: Tạp âm cao nhất




Bỗng nhiên, bốn phía xôn xao đánh gãy sự sầu khổ của Tô Lệ Nhã, cũng đánh gãy A Kim đang ăn bánh hoàng kim. A Kim bỏ miếng hoàng kim vào miệng, mồm miệng không rõ hỏi:“A Nhã, bọn họ đang làm cái gì a?”

“Hu -- A Kim, ngươi chỉ cần để ý ăn bánh hoàng kim đi!”

“À.” A Kim lại đem lực chú ý đặt tới đồ ăn trước mắt . Tô Lệ Nhã bắt đầu vãnh tai nghe:

“Mau kêu Như công tử đi ra.”

“Chúng ta muốn nghe Như công tử thuyết thư (kể chuyện).”

“Mau làm cho hắn đi ra.”

......

Cảm xúc mọi người càng ngày càng kích động, thậm chí có người bắt đầu đập bàn. Tình hình này làm cho nàng không tự giác liên tưởng đến ca sĩ ở hiện đại mở show diễn, bởi vì chậm chạp chưa tới mà kích động những người đam mê ca nhạc.

Thuyết thư?! Một đạo linh quang hiện lên. Tô Lệ Nhã đối với A Kim nói:“A Kim, ta rời đi một chút. Ngươi ăn trước.”

A Kim vốn cũng tưởng đi theo, nhưng nhìn thấy Tô Lệ Nhã vẻ mặt mang ý tứ hy vọng hắn đứng ở nơi này, nhu thuận gật đầu nói:“Nga!”

Tô Lệ Nhã lén lút đi đến cái bàn được đánh bóng chiếm một phần ba đại sảnh , chỉ thấy ba, bốn người đang lo lắng thương lượng :

“Thế nào, tìm được Như Nguyệt không?” Nói chuyện là nam tử trung niên bốn mươi tuổi.

“Không. Không tìm được. Nhưng là, ta tìm được gã sai vặt bên người hắn. Hắn cho ta một phong thơ muốn ta đưa cho chưởng quầy ngươi.” Một tiểu nhị trả lời.

Trung niên kia vội vàng tiếp nhận thư lật xem.

Lúc này, một nam tử đứng bên cạnh nam tử trung niên kia khoảng ba mươi tuổi lo lắng hỏi:“Thế nào, thư nói như thế nào?”

Trung niên kia sắc mặt trở nên khó coi trả lời:“Bẩm chủ sự, Như Nguyệt yêu cầu gia tăng tiền lương một tháng đến năm trăm lượng.”

Chủ sự vừa nghe, sắc mặt cũng đại biến:“Một tháng năm trăm lượng?! Như Nguyệt này cũng quá công phu sư tử ngoạm đi! Phải biết rằng người bình thường thuyết thư mỗi tháng chỉ có hai mươi lượng. Hắn đã muốn không chỉ một lần đòi tăng tiền hàng tháng. Tháng trước, ta đã muốn cho hắn gia tăng đến một trăm lượng. Lần này thật tốt, lập tức muốn gia tăng năm trăm lượng. Ta làm chủ sự mỗi tháng cũng chỉ có bốn trăm lượng. Tiểu tam, ngươi nói lại với gã sai vặt, ta sẽ không gia tăng một văn tiền cho hắn. Hừ!”

Tiểu nhị gọi là Tiểu tam lĩnh mệnh rời đi.

Lúc này, chưởng quầy tiến lên nói:“Chủ sự, như vậy không tốt đi! Ngốc hội mà, trang chủ sẽ đến đây. Nếu làm cho hắn nhìn thấy bên ngoài náo loạn như vậy, chỉ sợ sẽ--”

Chủ sự xua tay đánh gãy lời nói của hắn:“Nếu ta muốn một người thuyết thư tùy ý bày bố, chỉ sợ trang chủ đối với ta sẽ càng thêm thất vọng. Chưởng quầy, ngươi lập tức tìm một người thuyết thư đến ứng phó một chút.”

Chưởng quầy sắc mặt gặp nạn nói:“Chủ sự, ta vừa rồi đã muốn phái người đi tìm. Nhưng là, toàn bộ phú huyện người thuyết thư dường như đều biến mất, một bóng cũng không thấy.”

Chủ sự cắn răng nói:“Này nhất định là Như Nguyệt giở trò quỷ. Hắn khẳng định là biết trang chủ hôm nay muốn tới, cho nên mới thừa cơ bức ta đi vào khuôn khổ.”

Nghe bên ngoài càng lúc càng lớn tiềng ồn ào, chưởng quầy cũng trở nên hoang mang lo sợ hỏi:“Chủ sự, hiện tại làm sao bây giờ a?”

Tô Lệ Nhã biết cơ hội tới, lập tức đi ra nói:“Ta có thể đi làm người thuyết thư.”

Chủ sự cùng chưởng quầy đều bị Tô Lệ Nhã đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ. Chưởng quầy trước phản ứng lại, trách cứ nói:“Ngươi là người nào?”

Tô Lệ Nhã cười nói:“Ngươi không cần phải xen vào ta là người nào, chỉ cần biết rằng ta có thể giúp ngươi giải quyết nan đề trước mắt.”

Chủ sự bắt đầu cẩn thận đánh giá trên mặt xấu xí tự tin kia, hỏi:“Ngươi thực có tự tin nói làm cho khách nhân bên ngoài vừa lòng.”

“Đương nhiên.” Tô Lệ Nhã trong mắt hiện lên tự tin. Nàng ở hiện đại là diễn viên đóng thuê để kiếm cơm ăn.

Chủ sự nhìn trong mắt nàng tự tin nói:“Hảo. Ta cho ngươi đi.”

Tô Lệ Nhã thấy thế cười nói:“Chủ sự, nếu ta thực có thể giúp ngươi giải quyết nan đề này, ngươi không ngại cũng giúp ta một việc nhỏ sao?”

“Nói đi, ngươi có điều kiện gì?” Chủ sự trong mắt hiện lên cảnh giới, nghĩ đến nàng cũng ‘nhân lúc cháy nhà đòi hỏi của’.

Tô Lệ Nhã khẽ kéo đến phía trước, chỉ vào A Kim nói:“Ta hy vọng ngươi giúp bằng hữu ta tính tiền.”

Nguyên lai là việc nhỏ như vậy. Chủ sự một ngụm đáp ứng.

Tô Lệ Nhã cười cảm tạ nói:“Cám ơn.” Rồi sau đó cũng sắp bước đi ra từ phía sau màn.

Dưới đài bởi vì Tô Lệ Nhã đột nhiên xuất hiện mà trở nên một mảnh yên tĩnh. Nhưng là, yên tĩnh này bị tiếng gọi của A Kim đánh vỡ.

“A Nhã, A Nhã......” Dưới đài A Kim mãnh liệt hướng nàng vẫy tay.

Lúc này, người xem đều phản ứng lại, cảm xúc bắt đầu trở nên càng kích động. thanh âm của A Kim cũng bị bao phủ chìm xuống.

“Chúng ta muốn gặp Như công tử.”

“Đúng. Mau làm cho Như công tử ra đi.”

“Làm cho xấu nữ không biết từ nơi nào xuất hiện xuống đi.”

“Đúng. Làm cho xấu nữ xuống đi.”

......

Trái một tiếng xấu nữ, phải một tiếng xấu nữ, làm cho Tô Lệ Nhã sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Hừ, vốn nàng không nghĩ dùng chiêu này, nhưng là vì hồi báo người xem đối với nàng “Nhiệt tình”, nàng quyết định dùng chiêu này. Tô Lệ Nhã cúi đầu mỉm cười nhìn tầng gỗ lim dùng để làm cái bàn cho người thuyết thư sử dụng, rồi sau đó vươn một bàn tay chính mình ra, làm cho móng tay cùng mặt bàn tiếp xúc, dùng sức làm vận động ma sát.

“Chi -- chi --” Thanh âm này ở cổ đại tuyệt đối có thể xưng là đệ nhất tạp âm nhất thời làm cho những người dưới đài lập tức phản xạ có điều kiện -- che lỗ tai.

Dưới đài lại khôi phục yên tĩnh, chỉ sợ ngay cả châm rơi xuống đều có thể nghe được nhất thanh nhị sở (rõ ràng).Tô Lệ Nhã vừa lòng nhìn dưới đài mọi người ôm lỗ tai, chau mày, bất quá, đáng thương A Kim cũng thành bộ tộc ù tai. Nhưng là, vì tiền cơm của bọn họ, chịu đựng chút hẳn là không có vấn đề. Chiêu này là nàng hướng lão sư học. Nhớ rõ thời điểm sơ trung khi đọc sách, lão sư giảng bài ngữ văn buồn tẻ mỗi khi đệ tử tranh cãi ầm ĩ không nghe nàng dạy, hay dùng móng tay ở trên bảng đen dùng sức xẹt qua, làm cho các đệ tử che lỗ tai đến bài xích tạp âm bén nhọn giống như muốn đâm thủng màng tai. Nhất thời, các đệ tử đáng thương sắc mặt đều tái nhợt tiếp tục nghe khóa học vô cùng buồn tẻ kia.

Còn nhớ rõ có một lần lão sư vật lý có giảng dạy tạp âm này, vì điều khơi dậy hứng thú của các học sinh, trước khi giảng bài hỏi một câu cho vấn đề tạp âm:“Các học sinh, các ngươi nói trên thế giới này tạp âm gì đối với cơ thể người nguy hại nghiêm trọng nhất?” Vốn đang tính nói ra vài cái tuyển hạng sau tuyển tạp âm lão sư vật lý bị một trận trăm miệng một lời cấp đánh gãy :

“Thanh âm lão sư ngữ văn quét móng tay lên bảng đen.”

Lão sư vật lí nhất thời kinh ngạc, hơi giật mình hỏi :“Vì sao?”

Bình thường lỗ tai đồng học chịu đủ tàn phá bắt đầu lên án:

“Mỗi lần, nghe được tạp âm móng tay lão sư ngữ văn quét lên bảng đen ta đều cảm thấy lông tơ đứng thẳng lên.”

“Ta thảm hại hơn. Hiện tại chỉ cần nhìn đến lão sư ngữ văn, trực giác lỗ tai liền vang lên tiếng ong ong.”

“Ta mới kêu thảm! Chỉ cần vừa nghe đến âm thanh bén nhọn gì, bao gồm mẹ ta cao giọng muốn mắng ta, lỗ tai lập tức sẽ lùng bùng. Làm cho mẹ ta hiểu lầm thái độ của ta. Lại đem ta mắng đến cẩu huyết lâm đầu a!”

.......

Lão sư vật lí không nói gì nhìn đám đệ tử kia cảm xúc cao trào dâng lên, làm cho này khóa học tạp âm biến thành khóa thảo luận “Tạp âm móng tay lão sư ngữ văn quét trên bảng đen ai là người thảm nhất” .

Tô Lệ Nhã đình chỉ ma sát vận động móng tay , nhìn sắc mặt tái nhợt, người xem vẫn không dám buông tay ôm lỗ tai xuống, cười nói:“Hôm nay Như công tử thân thể không được khỏe, ta sẽ thay thế kể các chuyện xưa cho các vị nghe. Nếu các vị sau khi nghe xong, cảm thấy không hài lòng, hoan nghênh các ngươi lấy bàn đạp vào mặt ta. Nhưng là, nếu ta không có kể xong, có người dám nháo, ta không ngại làm cho các vị cùng nhau ôn lại thanh âm ‘Dễ nghe’ mới vừa rồi.” Nói xong, Tô Lệ Nhã vươn năm ngón tay, khoe khoang quát móng tay tài giỏi cười nói.

Nhất thời, dưới đài người xem sắc mặt tái nhợt trở nên càng thêm trắng bệch, yên tĩnh một mảnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.