Ngốc Nghếch Vương Gia Xuyên Việt Phi

Chương 99: Chương 99: Thanh tỉnh




Trong điện hoàng hậu to như vậy chỉ còn lại có Tô Lệ Nhã. Gió đêm thông qua cửa sổ mở mà tiến vào, thổi một mảnh yên tỉnh trong phòng nghỉ.

“Nhiều sái --” Âm thanh rất nhỏ tại nơi yên tĩnh này có vẻ dị thường vang dội. Cùng với âm thanh này, tịch mịch và hư không bắt đầu lan tràn. Tô Lệ Nhã thông qua đá đầu (?), đá đi trong lòng hư không cùng tịch mịch.

“Nha --” Cửa phòng bị người đẩy ra, Lâm Tư nhẹ giọng nói:“Hành tướng ở phòng ngoại nói có việc cầu kiến.”

Nàng biết gia gia lúc buổi sáng nhìn thấy biểu hiện của nàng, tự nhiên sẽ tìm chính mình. Bất quá, nàng không nghĩ đến ông sẽ đến vào canh giờ này:“Tuyên!”

Thượng Quan Hành vẻ mặt có chút phức tạp đi vào, quỳ nói:“Thần bái kiến hoàng hậu nương nương.”

Tô Lệ Nhã thấy thế lập tức nâng Thượng Quan Hành dậy, làm nũng nói:“Gia gia, ngươi như thế nào khách khí với ta như vậy a?”

Thượng Quan Hành đứng lên nói:“Quân thần chi lễ không thể bỏ.”

“Trưởng ấu chi lễ càng không thể bỏ. Ta muốn hiếu đạo với trưởng bối so với quân thần chi lễ trọng yếu hơn. Như thế nào, gia gia không phân nhận cháu gái này sao? Điều này không thể được. Ta thật vất vả mới có gia gia sủng ái ta như vậy.” Nàng không thuận theo, lôi kéo tay ông làm nũng.

Thượng Quan Hành nhìn tươi cười quen thuộc, nghe giọng nói làm nũng , trong lúc nhất thời mê hoặc. Thật khác biệt với khi lâm triều a. ông biết A Nhã cũng không phải nữ tử đơn thuần. Nàng tự tin chói mắt. ông tin tưởng đây cũng là nguyên nhân Hoàng Thượng nàng như thế. Hơn nữa, nàng có trí tuệ siêu phàm. Lúc trước, khi hiến kế làm cho Triều Dương quốc giao ra phong mật hàm kìa đã có thể nhìn thấy năng lực của nàng. Nhưng ông như thế nào cũng không nghĩ đến A Nhã lại có năng lực chính trị. Phương pháp xử lý nhanh gọn quả quyết, còn có --, trong đầu Thượng Quan Hành hiện lên tình hình lúc lâm triều: Còn có uy nghi của bậc đế vương phát ra trên người nàng. Tuy rằng, cảm giác này chỉ có trong nháy mắt, nhưng hắn vẫn cảm nhận được rõ ràng khi nàng âm thầm uy hiếp Lã Vệ. A Nhã như vậy làm ông thấy xa lạ.

Tô Lệ Nhã nhìn Thượng Quan Hành im lặng, nhẹ giọng nói:“Gia gia, ngươi là bởi vì chuyện lâm triều, mà đối với ta sinh ra khoảng cách sao?”

Cảm thấy ánh mắt trong suốt nhìn chằm chằm chính mình, trong lúc nhất thời muốn tìm cớ qua loa tắc trách Thượng Quan Hành lựa chọn thẳng thắn thành khẩn nói:“A Nhã, biểu hiện của ngươi khi lâm triều thật sự là vượt qua sức tượng tượng của gia gia. Cho dù là gia gia, cũng không nghi ra được kế sách như thế. Một nữ nhân rất có tài --” Ông cũng không có nói hết. Thượng Quan Hành vì sao đối với nữ nhân có tài như thế cảnh giác, chính là bởi vì triều đại trước diệt vong chính là bởi vì phi tử có năng lực phi thường, can thiệp triều chính, vì để có được quyền thế, không tiếc hãm hại, sát hại trung thần, cuối cùng làm đảo điên toàn bộ quốc gia.

“Gia gia là sợ ta trở thành nữ nhân họa quốc ương dân đi!” Tô Lệ Nhã biết lão thần cổ đại này sợ nữ nhân đoạt quyền là vô cùng kiêng kị. Bởi vậy, thân là nguyên lão tam triều Thượng Quan Hành mới sẽ không từ ái nhìn mình giống trước kia.

Thượng Quan Hành chấn động. Tuy rằng ông cũng không có trả lời, nhưng biểu tình trên mặt đã nói lên hết thảy.

Tô Lệ Nhã vươn tay, nắm lấy bàn tay tràn đầy dấu vết năm tháng của Thượng Quan Hành, cười nói:“Gia gia, đối với quyền thế, ta cũng không có hứng thú. Ta sở dĩ phải làm giám quốc, chỉ vì Hạo Thừa. Ta muốn hắn ở trên chiến trường sẽ không lo lắng về việc trong cung. Ta muốn làm hậu phương vững chắc cho hắn. Bởi vì ta thương hắn. Ta thật sự rất thương hắn.”

“Hành, ta yêu ngươi.” dung nhan kiên trung trong trí nhớ cùng gương mặt trước mắt thật giống nhau. Ông si ngốc nhìn gương mặt kiên định với tình yên của mình, sau đó thoải mái dùng tay kia vỗ nhẹ bàn tay mềm nói:“A Nhã, như thế nào lại cùng gia gia khách sáo?”

Nhìn tươi cười từ ái quen thuộc, nàng vui vẻ nói:“Gia gia --”

Thượng Quan Hành mắt mang hứa hẹn nói:“A Nhã, gia gia sẽ giúp ngươi cùng nhau thủ hộ vị trí hậu phương, chờ đợi Hoàng Thượng bình an trở về.”

“Gia gia --” Nàng nức nở nói. Nàng biết người giống như gia gia, một khi hứa hẹn, thì có nghĩa hắn toàn tâm tín nhiệm chính mình, về sau cũng sẽ toàn tâm giúp mình.

Thượng Quan Hành nâng tay hơi thô lỗ lau nước mắt cho nàng, nói:“Tốt lắm. Đừng khóc lóc nữa. Gia gia, đã lâu không có chơi cờ với ngươi, đêm nay bồi gia gia chơi thật tốt đi.”

“Tuân mệnh.” Nàng nín khóc mỉm cười.

Một đêm này tiếng đánh cờ trong điện hoàng hậu thẳng đến đêm khuya mới ngừng lại.

.........................................................................................................................................................

Sáng sớm hôm sau, bắt đầu chiêu cáo thiên hạ về việc tổ chức khoa thi vào mua thu. Thư sinh ở Viêm Đô là những người vui nhất khi biết được tin này, tiếng hoan hô, truyền khắp nơi trong kinh thành. Tuy rằng, bọn họ khinh thường đối với việc thương nhân cũng có thể tham gia khoa cử. Nhưng nghĩ đến không cần chờ ba năm, có thể lại có cơ hội tham gia khoa cử, cũng coi như không thấy. Tâm tính kiêu ngạo của người đọc sách: Việc này trong mắt bọn họ mà nói, thương nhân tham gia cũng chỉ là làm nền. Mang theo suy nghĩ như vậy, những thư sinh ở Viêm Đô bắt đầu tụ họp chúc mừng. Thanh danh Tô Lệ Nhã bắt đầu được tạo dựng ở trong lòng những người này.

Đâu chỉ có người đọc sách hưng phấn, thương nhân bên này cũng mở một đại yến hội. Tuy rằng đối với việc phải quyên tiền mới có thể tham gia khoa thi, nhưng với thương nhân trong hầu bao chỉ có tiền mà nói, thì chút tiền nhỏ ấy mà có thể tham gia thi cử là vô cùng có lợi. Nghĩ đến trước kia, bọn họ vì để cho con cháu tham gia khoa cử, ngay cả việc không cho con cháu nhập vào gia phả cũng đều đã làm, trực tiếp cho gia đình bình thường nhận nuôi. Hiện tại có thể quang minh chính đại đón con cháu trở về. Bọn họ có thể không cao hứng sao?

Kỹ viện lớn nhất Viêm Đô-- trong đại sảnh tụ tập các thư sinh ăn mừng. Mà trên ghế lô ở lầu hai cũng đồng dạng đang ngồi đầy các thương nhân chúc mừng. lý do tách làm hai phe cũng rất đơn giản. Bằng không, lấy sự khinh bỉ của thư sinh đối với thương nhân, mà thương nhân cũng không có hảo cảm gì với thư sinh, hôm nay tụ tập nhiều thương nhân và thư sinh như vậy, chỉ sợ sẽ phát sinh ầm ỹ.

Ngược lại với lầu hai náo nhiệt, lầu ba có vẻ im lặng hơn. Từ xa có tiếng đàn thanh u (thanh tĩnh đẹp đẽ) vang lên. Nhưng tiếng đàn này rất nhanh liền bị tiếng ồn ào của lầu một và lầu hai lấn áp.

Tần Tử Dực bưng chén rượu, si ngốc nhìn nữ tử gầy đánh đàn. Trên gương mặt thanh nhã rất nhanh nhiễm lên một tầng đỏ ửng.

Đôi mắt đẹp của Đỗ Nhiễm mang xấu hổ nhìn Tần Tử Dực tuấn mỹ trước mắt. Hắn là nam tử tuấn mỹ nhất mà đời này nàng gặp qua. Nàng từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, thì đã ái mộ. Vốn tưởng rằng bề ngoài chính mình tầm thường, tuyệt đối không có cơ hội hầu hạ hắn. Nhưng như thế nào cũng không có nghĩ đến cư nhiên hắn không gọi hoa khôi, ngược lại muốn nàng phục vụ. Mấy ngày nay, mỗi ngày hắn đều tới nghe chính mình đánh đàn. Từ ôn nhu trong ánh mắt, nàng có thể cảm giác ra tình cảm của hắn. Nàng thật sự rất thích hắn, hy vọng hắn vì chính mình chuộc thân, để vĩnh viễn hầu hạ hắn. Nhưng vì sao nhiều ngày như vậy, hắn chưa bao giờ chạm vào chính mình? Nghĩ đến đây, tiếng đàn không tự giác nhiễm lên một tầng u sầu thản nhiên.

Rốt cục, một khúc kết thúc. Đỗ Nhiễm giống như trước tiến lên rót rượu cho Tần Tử Dực. Nhưng bước chân pháp lại rối loạn một chút, ngã vào trong ngực dày rộng.

Mở mắt ra, đập vào mắt là con ngươi đen sâu thẳm xinh đẹp. Rốt cuộc áp chế không được tình cảm trong lòng, nàng nâng tay kéo gáy hắn, dâng lên môi đỏ mọng của chính mình. Môi đỏ mọng mới đụng tới bạc môi khêu gợi, nàng đã bị người đẩy ra.

“A --” Bởi vì quán tính, Đỗ Nhiễm ngã ngồi trên mặt đất.

“Không, không đúng. Ngươi không phải nàng.” Tần Tử Dực trong mắt trở nên thâm trầm thất vọng nói.

“Tần gia --” Đỗ Nhiễm nghi hoặc đứng dậy, khẽ chạm cánh tay hắn nói.

Bàn tay to vung lên, đẩy tay nàng ra, giọng nói lạnh lùng nói:“Không nên đụng ta.”

Đỗ Nhiễm cảm thấy Tần Tử Dực tức giận, sợ bị thương nên chỉ đứng tại chỗ.

Tần Tử Dực điều chỉnh tâm tình của mình, nhớ tới thái độ ác liệt vừa rồi của chính mình, xoay người, vốn cảm thấy áy náy, nhưng khi tầm mắt dừng trên gương mặt sợ hãi, trong đầu hiện ra dung nhan tự tin càng rõ ràng, nữ nhân trước mắt làm sao có thể là nàng? Ngu xuẩn a! Cho dù bộ dáng nàng có chút giống “Nàng”. Nhưng nàng dù sao không phải “Nàng” A! Tự tin như vậy, “Nàng” Là độc nhất vô nhị. Thế giới này làm sao có thể sẽ có một người khác như “Nàng” Đâu? Bạc môi hiện lên tươi cười tự phúng. Nên thanh tỉnh, hắn cũng đã thanh tỉnh.

“Ha ha ha --” Hắn điên cuồng mà cười tự giễu.

Tần Tử Dực như vậy, làm sắc mặt Đỗ Nhiễm nhất thời trắng xanh, kinh sợ khẽ gọi:“Tần gia --”

Rốt cục, hắn ngừng cười, từ trong lòng lấy ra ngân phiếu, nói:“Đây xem như thù lao mấy ngày nay ngươi theo hầu ta. Hẳn là đủ ngươi chuộc thân.”

“Tần gia, ta hầu ngươi không phải vì tiền.” Đỗ Nhiễm lo lắng giải thích nói.

Thông minh như Tần Tử Dực làm sao có thể nhìn không ra tình cảm trong mắt nàng? Hắn nhẹ giọng nói:“Thật có lỗi, ta mấy ngày nay sở dĩ tìm ngươi, bởi vì ngươi có chút giống một người.”

Đỗ Nhiễm vì đáp án này mà nhất thời trở nên ảm đạm. Nàng chỉ biết chính mình bình thường như vậy, hắn làm sao có thể sẽ thích mình. Vì làm cho chính mình hết hy vọng, nàng nhẹ giọng hỏi:“Tần gia, ngươi yêu nàng sao?”

Tần Tử Dực vì vấn đề này mà ngẩn người, rồi chua sót cười nói:“Đúng vậy! Ta yêu nàng, rất yêu nàng.” Chưa bao giờ biết có một ngày, chính mình cũng sẽ yêu một nữ nhân, nhưng lại yêu một cách chua sót như thế, tuyệt vọng như thế. Hiện tại nàng đã là quốc mẫu, chính mình vĩnh viễn cũng không thể có được nàng.

Tần Tử Dực mang theo tâm tình chua sót ly khai. Đi trên hành lang không người, xa xa có thể nghe được tiếng ồn ào. Mày kiếm hơi nhíu, hắn nhẹ giọng đối với Lã Trung bên cạnh hỏi:“Sao lại ầm ỹ như vậy?”

“Bởi vì hôm nay có bố cáo, nói mùa thu năm sau sẽ tổ chức khoa thi.” Lã Trung nhìn chủ tử liếc mắt một cái nói:“Thương nhân cũng có thể tham gia thi.”

Cước bộ đột nhiên dừng lại, hắn trong mắt khiếp sợ.

“Hoàng hậu nương nương ngày đầu tiên giám quốc, đã đưa ra việc tổ chức khoa thi để cho dân chúng cũng vui mừng vì tân đế đăng cơ. Mà thương nhân có thể thông qua quyên tiền, tham gia khoa thi. Tiền này dùng để bổ sung thuế cắt giảm của nông dân.” Lã Trung đem tin tức nói cho chủ tử vẫn luôn ở trong nhã phòng nên không biết.

Giờ phút này trong lòng Tần Tử Dực cuồn cuộn: Hắn sớm biết rằng nàng có năng lực kinh người. Nhưng như thế nào cũng không có nghĩ đến nàng lại có thể nghĩ ra phương pháp để dân chúng cùng vui như thế, làm cho hắn có thể bước đầu tiên thực hiện lý tưởng của mình. Bỗng nhiên, hắn có loại xúc động, rất muốn gặp nàng. Cho dù biết, việc này chỉ gia tăng chua sót trong lòng, nhưng hắn vẫn kìm nén không được xúc động này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.