“Con không đi, cha để Hải Lăng đi đi.” Đổng Hải Đường một mực từ chối yêu cầu của phụ thân.
“Sao con có thể không đi được? Ba năm trước con bị ngã thương ở chân, bỏ lỡ một lần tuyển tú, lần này không đi, sang năm con đã mười tám rồi, sau này không có cơ hội được tuyển vào cung nữa.” Đổng Minh Luân hơi trách mắng nữ nhi.
“Con không muốn vào cung, một khi vào cung, chuyện gì cũng bị quản, còn không thể tùy ý ra ngoài, ngu ngốc mới muốn vào cung.” Hiện giờ nàng cùng biểu ca Thường Hoằng thân nhau, đâu thể vứt bỏ hắn mà vào cung.
“Với dung mạo của con, nói không chừng sẽ được hoàng thượng nhìn tới,có thể sẽ được phong làm phi tần, đến lúc đó...”
Đổng Hải Đường không kiên nhẫn nghe phụ thân rầy la, cắt ngang lời ông nói: “Dung mạo của Hải Lăng cũng không kém, huống hồ muội ấy năm nay cũng đã mười lăm, không phải là có quy định hai tỷ muội không thể cùng được chọn sao? Cho nên lần này để Hải Lăng đi được rồi, nếu như phụ thân muốn thăng quan vậy thì cứ trông cậy vào muội ấy đi, có lẽ muội ấy có thể thông qua tuyển chọn, nói không chừng lại được hoàng thượng coi trọng.”
Đổng Minh Luân nhìn trưởng nữ, rồi lại nhìn sang thứ nữ. Không sai, dung mạo của thứ nữ Hải Lang quả thật cũng không tồi, nhưng nếu so với Hải Đường, thì Hải Đường lại càng xinh đẹp hơn vài phần, cơ hội trúng tuyển cũng cao hơn.
Ông giận tái mặt nói: “Ta nói con đi thì con nhất định phải đi!”
Thấy phụ thân vẫn không chịu bỏ qua, muốn bức nàng đi, Đổng Hải Đường dậm chân, tựa vào trong lòng mẫu thân.
“Nương, người nhìn phụ thân đi, con không muốn đi, cha sao có thể cứ bắt con đi như vậy! Một khi con vào cung, về sau rất khó có thể ở bên cạnh nương, con không đi, con không đi.”
“Được, được, nữ nhi ngoan, con không muốn đi thì không đi, có nương ở đây, xem ai có thể bắt con đi.” Đổng phu nhân liếc ngang nhìn trượng phu, “Lão gia, lần tuyển tú này để cho Hải Lăng đi.”
Đổng Minh Luân nghẹn lời, ông luôn có ba phần kính sợ đối với vị phu nhân nguyên phối này, không dám làm trái ý của bà.
“Nhưng mà...Ba năm trước Hải Đường vì bị thương ở chân mà bỏ qua một lần tuyển tú, lần này ta phải dùng lý do gì để cự tuyệt?”
“Cứ nói là bị bệnh là được, huống chi không để đồng thời tuyển chọn hai tỷ muội, đã có Hải Lăng đi tuyển chọn, Hải Đường tự nhiên không thể đi cùng.”
Thấy lão bà một mực giữ đại nữ nhi lại, xem ra không thể để cho nàng đi tuyển tú, Đổng Minh Luân đành phải quay sang nhìn nhị nữ nhi trầm mặc không nói. Nếu như không so với Hải Đường, Hải Lăng cũng có chút tư sắc, cũng không nhất định là bị loại.
Suy xét một lát, ông chỉ đành đồng ý, “Được rồi, vậy thì do Hải Lăng đi.”
Hải Lăng ảm đạm cúi đầu xuống, vẫn không nói gì. Xưa này đều là như vậy, chuyện tỷ tỷ không muốn làm thì sẽ do nàng làm, ai bảo tỷ tỷ là hòn ngọc quý trên tay đại nương, mà nàng chỉ là nữ nhi do thị thiếp sinh ra, nương của nàng thậm chí còn là nha hoàn hồi môn của đại nương.
Do đại nương mãi không sinh được con trai, cho nên mới xếp cho nương của nàng trở thành thị thiếp của phụ thân. Chẳng qua là nương cũng không thể sinh con trai cho phụ thân, bởi vì sau khi sinh nàng, nương vì khó sinh mà qua đời.
Tỷ tỷ không muốn vào cung, nàng làm sao lại nghĩ muốn chứ? Chẳng qua là trong lòng nàng không hề kích động, dù sao chỉ cần không bị tuyển trúng, vậy thì sẽ không sao.
Nhưng mà, dùng cách gì thì mới không bị tuyển trúng đây?
************
Tử Cấm Thành nguy nga hùng vĩ, là nơi ở của Đế vương, đồng với cũng là nơi xử lý chuyện trọng đại của triều đình.
Giờ phút này, ngay tại phía cửa thành phía bắc Thần Vũ môn, đang có một hàng dài các nữ tử chờ tuyển chọn, các cô nương đủ tư cách tuyển chọn, tuổi phải nằm trong khoảng từ mười ba đến mười bảy.
Phàm là nữ tử thông qua sơ tuyển và phục tuyển, sẽ trình báo cho hoàng thượng, sau khi được hoàng thượng tuyển chọn, nữ tử được chọn có người sẽ nạp làm tần phi,có người có thể bị chỉ hôn cho thân vương, bối lạc hoặc bối tử.
Trước mắt chính là giai đoạn đầu tiên của tuyển tú, chủ yếu là xem dung mạo và dáng vẻ.
Hải Lăng cũng đang ở trong hàng người này, theo đội ngũ đi về phía trước, bước chân chậm chạp.
Lúc này, có mấy người đi từ trong cung ra, trong đó có hai nam nhân rõ ràng là chủ tử đang bàn luận.
“Miên Dục, những tặc nhân kia đã bắt được chưa?” Nam nhân mặc trường bào màu chàm, trong tay cầm quạt hỏi.
“Bắt được rồi.” Miên Dục mặc trường bào màu trắng, bên ngoài khoác áo choàng màu lam, tùy tiện trả lời.
“Bọn hắn chắc chắn đã nhìn theo dõi ngươi từ lâu, nên mới có thể nhân cơ hội ngươi ở một mình mà ám sát.” Thoáng nhìn thấy mấy nữ tử tuyển tú đang nhìn trộm hắn, nam tử kia phất quạt, mỉm cười với các nàng.
“Tháng trước khi vây bắt đám cướp đó, tên nhị gia đó thừa cơ chạy thoát, sau đó bọn hắn âm thầm theo dõi, chờ cơ hội ám sát ta để trả thù.”
“Ta nói ngươi cũng quá sơ ý, biết rõ bọn hắn muốn gây bất lợi cho ngươi, lại vẫn còn để cho Ngạc Nhĩ rời khỏi bên người, lần này bị thương nặng như vậy, đã biết ăn khổ chưa?”
“Lần này là ngoài ý muốn.” Miên Dục miễn cưỡng nói, ánh mắt tùy ý nhìn bốn phía, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng, bỗng dưng nheo mắt lại.
Lúc này, nam tử cầm quạt đúng vào khuỷu tay của hắn, “Y, đó không phải là lục thúc của ngươi sao? Ông ấy từ Giang Nam về lúc nào vậy?”
Nghe thấy hắn hỏi, Miên Dục dời ánh mắt, lườm hắn một cái nói, “Chắc là về hôm qua.” Hắn lại quay về phía kia, không khỏi nhăn mày một cái. Sao lại không thấy nữa? Chẳng lẽ vừa rồi mình nhìn nhầm.
“Là do ta quá muốn gặp nàng, cho nên mới nhận nhầm người sao?” Hắn thì thào tự hỏi.
Nghe thấy hắn mơ hồ nói gì đó, nam tử cầm quạt quay đầu lại hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
“Không có gì.” Hắn lắc đầu, thu ánh mắt lại, cùng nam tử cầm quạt đi về phía xe ngựa cách đó không xa.
Sau khi bọn họ rời đi, lúc này Hải Lăng vừa đi nhặt khăn tay bị gió thổi chậm chạp quay lại, trở về trong hàng ngũ.