Ngọc Quan Âm

Chương 4: Chương 4




Tôi đã về tới Bắc Kinh.

Tôi rời khỏi nước Mỹ, rời xa Bội Bội, quay về Bắc Kinh chỉ để tìm An Tâm của tôi, mặc dù tôi biết, lúc này An Tâm đã không còn ở Bắc Kinh nữa.

Từ sân bay bắt taxi về đến thành phố thì trời cũng đã tối. Xe đi đường vành đai ba, từ Bắc tới Nam với tốc độ rất nhanh. Vành đai ba giờ đã rộng hơn trước rất nhiều, xe cộ cũng không còn ùn tắc như trước nữa. Trên đường đi, tôi đặc biệt chú ý đến khu nhà bố tôi đang ở, chìm giữa những ngôi nhà sáng rực ánh đèn, dường như thấp thoáng căn nhà của bố. Sống mũi tôi bỗng cay cay, tôi biết hai năm nay bố tôi sống không được tốt, chính vì điều đó mà ông hận tôi. Khi tôi gặp chuyện không may, ông cũng mặc kệ tôi, quan hệ bố con cũng đoạn tuyệt từ đó. Tôi theo Bội Bội sang Mỹ, cũng không đến chào ông. Một năm sắp trôi qua, giờ đây tôi rất muốn gặp ông, dù thế nào thì ông vẫn là bố tôi, là người nuôi dưỡng tôi khôn lớn.

Nhưng tối nay, tôi không đi tìm ông mà bảo tài xế chở tôi đến tòa nhà trước đây tôi thường lui tới. Thang máy hỏng, tôi mò mẫm kéo va ly từ tầng một lên tầng mười lăm, gõ cửa nhà Lưu Minh Hạo.

Vợ mới cưới của Lưu Minh Hạo là Lý Giai dường như cũng biết việc tôi đột nhiên từ hôn về nước, nên vừa thấy tôi đã tra hỏi, trách móc. Lúc này tôi mới thấy mình thật hồ đồ, đầu óc để đi đằng nào không biết, quên mất Lý Giai chính là chị họ của Bội Bội. Giờ vác xác đến nhà Lưu Minh Hạo chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ, nhưng có hối cũng không kịp.

Chờ Lý Giai cằn nhằn xong, Lưu Minh Hạo mới kéo tôi vào thư phòng, hỏi: “Cậu và An Tâm làm lành rồi à?”

Tôi lắc đầu, trả lời: “Tôi đã tìm được cô ấy đâu.”

“Chẳng phải cô ấy về quê rồi ư?”

“Đúng, mai tôi đi mua vé tàu. Tôi phải đi Thanh Miên, Vân Nam tìm cô ấy.”

Thanh Miên… Lần đầu tiên tôi nghe thấy cái tên đó là ở một nhà hàng tên Gia Lăng Các.

Theo An Tâm miêu tả, núi non ở Thanh Miên quanh năm một màu xanh tươi tốt, nước sông, suối lúc nào cũng trong xanh, có thể nhìn thấy cả đáy. Đó là miền đất không bị ô nhiễm chút nào, đến khói xe cũng khó mà ngửi thấy.

Ở Thanh Miên, gia đình An Tâm thuộc diện khá giả trong vùng. Bố em mở một xưởng sản xuất thuốc Đông y, đồng thời bốc thuốc, kê đơn cho người dân trong vùng. Ông vừa là thầy lang vừa là chủ một xí nghiệp, rất được dân địa phương kính nể. Mẹ An Tâm là người gốc Sơn Tây, lập gia đình rồi định cư theo chồng. Mẹ em là một học giả, làm việc trong trung tâm văn hóa quần chúng của địa phương. An Tâm nói khi rảnh rỗi, mẹ em còn làm thơ nữa.

Có thể nhận ra, so với người bố là thầy lang thì An Tâm ngưỡng mộ mẹ của mình hơn, vì khi nói về mẹ, câu nào của em cũng toát lên niềm tự hào, khiến tôi có chút cảm động. Ở vùng núi nghèo nàn đó, thứ được con người tôn trọng và đề cao hơn cả chính là văn hóa.

Nhưng điều làm tôi khó hiểu hơn cả là tại sao An Tâm không học đại học, không theo đuổi một chuyên ngành nào đó, để có một công việc nhàn hạ, lại nở mày nở mặt với xóm giềng. Thu nhập của bố mẹ em hoàn toàn có thể giúp em thực hiện giấc mơ được coi là cơ bản nhất của những người trẻ tuổi, việc gì em phải đến một nơi vừa cũ kĩ vừa xấu xí như trường dạy võ Kinh Sư để làm một công nhân vệ sinh?

Đó cũng là câu hỏi mà tôi đã hỏi An Tâm trong một buổi tối mưa gió bão bùng, trên bàn ăn ở Gia Lăng Các, sau khi đã ngấm hơi men. Em không trả lời, hơi men làm hai má em ửng đỏ, đôi mắt em không biết là do nhớ lại chuyện xưa hay do rượu mà vương chút lệ. Em nói em thích Bắc Kinh, thích một thành phố lớn với người xe tấp nập, ở đây em không quen ai cả, điều đó khiến em cảm thấy an toàn và bình yên.

Lời em nói có chút ngây thơ nhưng cũng mang đầy hàm ý, tôi không thể nào xác định rõ, em rốt cuộc là một đứa trẻ hay một người từng trải, am hiểu sự đời. Giọng nói nửa tỉnh nửa say, ánh mắt mơ màng nửa hư nửa thực… khiến tôi không tài nào đoán được là em say thật hay chỉ mượn rượu giải sầu.

Hôm đó, chúng tôi kể cho nhau nghe rất nhiều chuyện quá khứ. Tôi nói về người cha từ khi còn làm công nhân cho đến khi làm xưởng trưởng, và nói về người mẹ hiền từ chịu khó… Đúng là tôi đã uống nhiều quá rồi, những chuyện xấu trong gia đình đều mang ra kể hết với An Tâm, nói bố tôi chỉ biết đến địa vị, làm cán bộ bao năm rồi mà cuộc sống chẳng mấy dư dả. Thậm chí tôi còn kể thời trung học tôi có rất nhiều bạn gái… Đương nhiên tôi chưa đến nỗi say mềm, ngốc đến mức nói toẹt ra chuyện với Chung Ninh.

An Tâm cũng kể cho tôi nghe về quê hương em, về những danh lam thắng cảnh sơn thủy hữu tình, và nói đến bố mẹ em, đến món ăn và trò chơi mà em thích nhất khi còn nhỏ, còn đọc cho tôi nghe mấy bài thơ mẹ em sáng tác. Tôi chăm chú nghe, mặc dù em nói là đọc cho tôi nghe, nhưng thực chất em đang bộc bạch nỗi nhớ quê hương.

Cuối cùng, đọc đến bài cuối do mẹ em viết, em đã khóc. Tôi không hiểu nội dung của bài thơ lắm nhưng vẫn thấy cảm động.

Nhưng ngay sau đó, em đã kiềm chế được cảm xúc của mình, những giọt nước mắt lăn dài lập tức khô đi. Em không còn khóc nữa.

Thời gian không còn sớm nữa, chúng tôi đã ở trong nhà hàng đó rất lâu, An Tâm gọi phục vụ tới, em muốn trả tiền.

Tôi liền giành lấy tờ hóa đơn, nói: “Để anh trả cho.”

An Tâm nói: “Chẳng phải hôm nay em mời anh sao, bữa cơm này là bữa cơm em muốn cảm ơn anh.”

“Đừng có rạch ròi như thế được không, đợi sau này em có tiền rồi, ngày nào anh cũng bắt em mời cơm.” Tôi nói đùa.

Nhưng An Tâm kiên quyết nhét vào tay nhân viên phục vụ mấy tờ tiền mà em đã rút ra khỏi ví, sau đó quay sang nói với tôi: “Em đã nợ anh một lần rồi, không thể nợ anh thêm nữa.”

Em nằng nặc đòi trả tiền bằng được, tôi cũng không giành trả nữa, bởi nếu cứ giành đi giành lại trước mặt nhân viên phục vụ thì không hay lắm, người ta sẽ nghĩ chúng tôi vừa mới quen nhau. Hơn nữa, con gái là như vậy đấy, họ nói không muốn nợ bạn thì bạn cũng đừng ép buộc quá, nếu không họ lại cho rằng bạn có dụng ý khác.

Cũng may, bữa ăn đó chỉ tốn hơn sáu mươi tệ. Khi đó tôi còn không biết hơn sáu mươi tệ đối với An Tâm có ý nghĩa như thế nào.

Chúng tôi bước ra khỏi nhà hàng, gió đã ngừng thổi, mưa cũng ngừng rơi. Tôi lái xe rất nhanh, làm bắn tung những vũng nước còn đọng lại trên đường, tạo thành những âm thanh vui tai. Trời đã khuya, xe dừng lại trước cổng trường dạy võ, tôi thấy cánh cửa sắt đã đóng lại. An Tâm xuống xe, đứng ngẩn ra trước cánh cửa lớn đã đóng chặt. Tôi cũng xuống xe, tôi biết em không vào được bên trong, trong đầu ngoài hơi men ra thì chỉ còn niềm vui sướng. Tôi nói: “An Tâm, đến chỗ anh ở đi, chỗ anh còn phòng trống.”

Em không quay đầu lại, nói: “Không cần đâu anh.”

Tôi đứng sau lưng em, không chịu đi. “Em làm sao vào được.”

Em vẫn không quay đầu lại, chỉ nói: “Em sẽ tự nghĩ cách, anh mau về đi, cảm ơn anh đã đưa em về.”

Tôi đột ngột tiến lên một bước, ôm chặt lấy em. Suốt hai tháng quen em, tôi cứ phải giả vờ nho nhã trước mặt em. Nếu là trước đó, với một cô gái mà tôi thích, tôi đã có được từ lâu rồi. Theo cách nói của Lưu Minh Hạo, con gái thường thích cảm giác bị chiếm hữu, bị ép buộc, rất nhiều cô còn muốn bạn trai mình chủ động nữa. Thế rồi tôi hôn lên tai em, hình như em bị sự đột ngột và thô bạo của tôi làm cho sợ hãi, em đẩy tôi ra, theo phản xạ chạy về phía bức tường, quát lên:

“Dương Thụy, anh làm cái gì thế?”

Đầu tôi chếnh choáng hơi men, tôi không kiềm chế được mình, xông đến ép em vào bờ tường, ghì chặt lấy em, hôn em.

An Tâm vùng vẫy, nói: “Dương Thụy, anh say rồi, đừng làm càn, anh đi đi!”

Em cố gắng thoát khỏi vòng tay tôi, chạy nhanh về phía con đường lớn. Tôi nắm lấy áo em, kéo em lại, một tiếng “xoạt” vang lên. Âm thanh đó khiến tôi tỉnh táo lại đôi chút, tôi biết lần này mình đã sai, xé rách áo của em, nhất định em sẽ giận dữ. Tôi đuổi theo, muốn ôm em, muốn xin lỗi em, nhưng hành động chuộc lỗi ấy lại phản tác dụng, khiến em càng sợ hãi hơn, bước chân cũng nhanh hơn. Em cố hết sức chạy về phía đường sáng. Tôi đuổi theo, muốn kéo em lại để nói lời xin lỗi, không ngờ em đột ngột dừng lại, xoay người hất một chân lên cao. Cú đá nhanh như chớp vẽ thành một hình vòng cung, trúng ngay đầu tôi nghe “bốp” một tiếng. Tôi hét lên đau đớn, cả người ngã sõng soài xuống đất.

Lúc này, tôi đã tỉnh hẳn rượu, kinh ngạc nhìn An Tâm. Tôi nhận ra rằng cú đá bất ngờ lúc nãy chính là một cú đá xoay vô cùng đẹp mắt, thậm chí phải nói là hoàn hảo. Chỉ có những cao thủ Taekwondo mới có được cú đá nhanh, gọn và đẹp đến thế.

Nằm dưới mặt đường lạnh băng vẫn còn ẩm ướt, tôi thấy An Tâm đứng trong tư thế chân trước chân sau, bộ pháp vừa chuẩn lại mạnh mẽ. Tư thế của em không có chút gì giống với An Tâm ngây thơ mà tôi từng thấy. Trong thời khắc ấy, trong tôi chỉ còn lại sự kinh ngạc và thán phục, hoàn toàn không để ý đến sự đau đớn trên cơ thể mình.

An Tâm cũng có vẻ sợ hãi, có lẽ cú đá vừa rồi nằm ngoài dự liệu của em. Em thấy tôi nằm dài dưới đất không dậy được, cứ ngỡ cú đá đã khiến tôi bị thương, nhất thời lúng túng, cứ đứng nhìn mà không biết phải làm gì. Bấy giờ tôi mới cảm thấy mũi mình nong nóng, hình như chảy máu thì phải. Tôi đưa tay lên quệt, quả nhiên thấy đỏ thẫm một mảng. An Tâm thấy tôi chảy máu thì vô cùng hoảng hốt, vội vàng chạy đến, lấy khăn mùi soa lau cho tôi. Chúng tôi gần như đồng thanh nói một câu: “Xin lỗi.”

Sau đó, An Tâm dìu tôi đứng dậy, chân trái của tôi thật thê thảm, đau đến nỗi đứng không vững. An Tâm dìu tôi cố đi về phía trước, vừa đi vừa hỏi: “Chân anh đau lắm phải không?”

Tôi thật sự đau đến mức không đi nổi. Em nhíu mày, hỏi tiếp: “Giờ phải làm thế nào, anh lái xe được không?”

Tôi nhìn em, hỏi: “Sao em biết võ Taekwondo?”

Em không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ nói: “Đến bệnh viện nào.”

Tôi dựa vào người em, lê từng bước về phía chiếc xe. Cơ thể em mềm mại nhưng cũng rất săn chắc, cảm giác dựa vào đó thật tuyệt vời, sự đau đớn lúc đó cũng biến thành niềm vui, tôi chỉ mong con đường phía trước cứ kéo dài mãi, nhưng tiếc là chiếc xe ở ngay trước mặt, chẳng mấy mà tới.

“Chân trái anh đau quá, không lái xe được rồi.” Tôi nói.

An Tâm không có phản ứng gì, dìu tôi đến trước xe rồi mới nói: “Chìa khóa.”

Tôi ngập ngừng rút chìa khóa ra, kinh ngạc hỏi: “Em biết lái xe à?”

An Tâm không trả lời, dìu tôi lên xe, sau đó ngồi vào ghế lái, nổ máy, gạt cần số, đánh tay lái. Một loạt động tác vô cùng thuần thục khiến tôi chỉ còn biết ngẩn ra mà nhìn. Tiếng nổ máy cùng với tốc độ lái xe khiến tôi liên tưởng tới kỹ thuật lái xe của cảnh sát trong những bộ phim hành động. Đến khi ra đường lớn, em mới nói: “Em không có bằng lái xe, nếu công an bắt được sẽ phạt anh đấy.”

Tôi rất vui khi thấy em lại nói chuyện với mình bằng ngữ điệu thân thiết như trước. Tôi đáp lại: “Em làm anh ra nông nỗi này, còn để công an phạt anh, em muốn anh thê thảm đến mức nào đây?”

“Chẳng phải em đã xin lỗi anh rồi ư?” Dừng lại mấy giây, em lại nói tiếp: “Chính anh ra tay trước đấy chứ!”

Cả hai chúng tôi đều không biết gần đó có bệnh viện nào không, thế là em phải chạy tới chạy lui tìm, cuối cùng cũng thấy bệnh viện Bắc Kinh. Bác sĩ sơ cứu vết thương ở mũi và chân trái của tôi. Đến khi ra khỏi bệnh viện thì cũng đã gần nửa đêm, trên mặt đất vẫn còn đọng lại những giọt nước mưa lấp lánh. Nước mưa khoác lên con đường vẻ trầm mặc khác hẳn ban ngày, hầu như không thấy bóng dáng xe cộ và người qua lại. Dưới ngọn đèn đường mờ tối, cả thành phố toát lên vẻ ám muội, cứ như bất kì ngóc ngách nào cũng có thể xảy ra chuyện mờ ám.

Tôi sực nhớ ra và hỏi em: “Lúc nãy khám bệnh hết bao nhiêu tiền thế?”

“Hơn tám mươi tệ, sao vậy?”

Tôi rút ví, lấy ra tờ một trăm tệ, nói: “Trả cho em này.”

“Số tiền này nên để em trả mới đúng.”

Tôi hỏi em: “Một tháng em kiếm được bao nhiêu mà đòi trả?”

Em lặp lại câu nói vừa nãy: “Số tiền này cứ để em trả.”

“Là anh thất lễ với em trước, để anh trả tiền. Anh phải đền áo cho em nữa.”

Tôi nhét tiền vào túi em. Em né tránh, nói: “Em không cần.”

Tôi cố nhét vào, nói: “Cứ cho là anh xin lỗi em” rồi khập khiễng đi về phía bãi đỗ xe. Em theo sau, dìu tôi lên xe, sau đó nổ máy, ngập ngừng một lát mới hỏi: “Anh sống ở đâu?”

Câu hỏi này khiến tôi như mở cờ trong bụng, cơ hội hiếm có đây rồi, chính vì không dễ dàng chinh phục được em nên tôi mới thấy thú vị. Cuối cùng, khi tôi dẫn An Tâm về nhà mình thì đã gần mười hai giờ đêm. Trong đêm tối tĩnh lặng, dẫn người mình yêu về nhà, kết quả đó nằm ngoài dự liệu của tôi, cho dù quá trình đi đến kết quả có chút khác thường.

An Tâm dìu tôi lên lầu, dìu tôi vào phòng rồi lại dìu tôi lên giường. Em hỏi tôi: “Anh có uống nước không?”

“Không.” Tôi đáp.

“Thế thì em đi đây.”

“Thế thì anh uống.” Tôi vội nói.

Tôi chỉ cho em nước chỗ nào, cốc chỗ nào. Rót nước xong em lại nói: “Em phải đi đây.”

“Muộn thế này rồi em còn đi đâu?”

“Em không thể ngủ ở nhà anh được.”

“Ngủ ở nhà anh thì sao, sợ anh sàm sỡ hả?”

“Cũng hơi sợ.”

“Em xem, anh bị thương thế này rồi, dù có tâm địa đen tối đi nữa thì cũng chẳng làm được gì. Hơn nữa, anh cũng không dám.”

Em cười, hỏi: “Nói thế tức là anh có tâm địa đen tối?”

Tôi nhướng mày, đáp: “Trong lòng anh nghĩ gì, ai quản được nào, không lẽ đến quyền mơ tưởng cũng không có sao?”

“Gì cơ?” Dường như em không hiểu ý tôi.

Tôi vội chuyển đề tài. “Em ngủ trên giường, anh ngủ ở sô pha, vậy là được chứ gì?”

Em nghĩ một lát rồi nói: “Hay anh cứ ngủ trên giường đi, em ngủ ở sô pha. Em không quen ngủ trên giường của người khác.”

Thôi được, tôi không cố chấp nữa, tập tễnh đi lấy gối và chăn cho em. Tôi đã vắt óc nghĩ hết cách theo đuổi một cô gái có thể nhìn nhưng không thể chạm vào, cuối cùng em ngủ ở phòng khách nhà tôi. Đúng là cơ hội hiếm có, bởi Chung Ninh và anh trai cô ta vừa mới đi Nga bàn chuyện làm ăn, chắc nửa tháng nữa mới về. Tôi chẳng cần lo nửa đêm hay sáng sớm cô ta bất chợt gõ cửa đòi xông vào nhà. Đêm đó, tôi ngủ rất ngon, “tâm địa đen tối” kia cũng nằm im cùng giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Tôi biết đó là An Tâm, liền nói: “Vào đi, cửa không khóa.”

An Tâm đẩy cửa bước vào, có chút lo lắng và áy náy, nói: “Xin lỗi, em dậy muộn quá, vốn định nấu bữa sáng cho anh, nhưng em lại sợ đi làm muộn tiếp.”

Tôi nói: “Không sao, anh không ăn sáng. Em lấy xe của anh mà đi, lần này mà đến muộn nữa thì không có ai cứu nổi em đâu.”

Em cười, hỏi lại: “Được không? Hôm nay anh không đi xe à?”

Tôi giơ hai cánh tay lên, vươn vai một cách lười biếng, nói: “Anh bị em đánh cho tàn tạ thế này, làm sao lái xe được. Lần này anh làm người tốt đến cùng, em lấy xe của anh mà đi, đừng để công an gọi đến là được rồi.”

An Tâm vui vẻ cầm lấy chìa khóa xe rồi đi ra. Tôi nói với theo: “Tối tan học, nhớ mang xe về trả cho anh đấy nhé.”

Hôm đó, tôi ngủ ở nhà cả ngày.

Tối, An Tâm về, trả xe cho tôi. Thấy tôi còn nằm trên giường, em liền hỏi hôm đó tôi đã làm gì, ăn cơm chưa. Tôi nói bữa trưa còn chưa ăn gì, em bèn hỏi vì sao. Tôi than thở là cả người đau nhức, không nấu cơm được. Thế là An Tâm đề nghị nấu cơm cho tôi.

Tôi cố nhấc mình ra khỏi giường, xuống bếp, mở tủ lạnh, chỉ chỗ thức ăn cho em, sau đó rửa mặt rồi vào phòng khách xem ti vi. Không lâu sau, An Tâm bưng lên hai món mặn, một món canh và cả một nồi cơm. Tuy những món đó đều được nấu lại từ thức ăn thừa hôm trước nhưng tôi dám nói, đó là bữa cơm ngon nhất mà tôi từng được ăn từ lúc sinh ra đến giờ.

Tôi đói quá, vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon. Tôi nói với An Tâm: “Em mà lấy ai thì người đó có phúc lớn.”

“Em không lấy ai cả.” Em nói.

Tôi nghiêng đầu, hỏi: ”Vì sao em lại hận đàn ông đến vậy?”

“Em không hận đàn ông mà là đàn ông hận em. Em là con hồ ly tinh, đàn ông theo em, ai cũng xui xẻo cả.”

Tôi cười, buông một câu bông đùa: “Thế thì anh phải thử xem sao.”

“Tối qua chẳng phải anh đã thử rồi sao?” Em cũng đùa lại.

Tôi biết em đang nói về cú đá tối hôm trước. Cú đá đó quả thật lợi hại, khiến người ta vừa cảm phục vừa sợ hãi.

Nhắc tới cú đá ấy, tôi mới nhớ ra câu hỏi trước đó của mình vẫn chưa có câu trả lời.

“Này, em chưa trả lời anh, sao em lại biết võ Taekwondo?”

An Tâm im lặng một lát rồi đáp lấy lệ: “Chưa ăn thịt heo thì chưa thấy heo chạy à? Cả ngày thấy bọn anh cứ hây hây ha ha, đá thế này, đấm thế kia, chẳng phải chỉ có chừng ấy thôi sao.”

“Em lừa ai chứ, Taekwondo nhìn thì dễ đấy nhưng tập thì rất khó. Cú đá tối qua của em, anh luyện hai tháng nay còn chưa làm được, không tập hai, ba năm thì làm sao ra đòn kiểu đó được. Có phải huấn luyện viên nào đó ở trường đã bí mật dạy em sau giờ tan học không?”

An Tâm vẫn nhìn vào màn hình ti vi, cười nhạt, nói: “Em mà có nhiều thời gian như thế thì tốt quá rồi.”

Nói cũng phải, em dọn dẹp cả ngày, rồi đi học, từ sáng tới tối lấy đâu ra thời gian học võ.

Ăn xong, An Tâm giúp tôi rửa bát, sau đó nói: “Giờ này vẫn còn xe buýt, em phải về cho kịp đây.”

Tôi gọi em lại: “Đừng, em không thấy anh thương tích đầy mình thế này à? Em đá anh ngã gãy cả chân, em phải có chút trách nhiệm chứ.”

Em ngạc nhiên hỏi: “Em phải chịu trách nhiệm gì nữa?”

Tôi nói: “Em nấu giúp anh mấy bữa cơm nữa, anh bị thương thế này, không thể ăn những thứ thiếu dinh dưỡng.” Thấy em không trả lời, tôi nói thêm một câu, coi như bồi thường và trao đổi. “Mấy hôm tới, em có thể lấy xe của anh đi làm và đi học, cũng tiết kiệm được thời gian cho em.”

Em do dự. “Anh không tự nấu được món gì ăn tạm à?”

Tôi kiên quyết nói: “Không thể!”

“Em ở nhà anh, sợ hàng xóm lời ra tiếng vào, em không quen ai thì thế nào cũng được, chỉ sợ anh bị mang tiếng thôi.”

“Giờ là thế kỷ nào rồi, ai còn hứng thú đi quan tâm tới ba cái chuyện vớ vẩn ấy. Sống ở chung cư lợi là ở chỗ đó, đóng cửa vào rồi thì nhà ai biết nhà nấy. Anh sống ở đây bốn năm rồi, chả quen ai.”

Em vẫn do dự.

Tôi cười, hỏi: “Em sợ anh phải không? Anh đảm bảo sẽ không động vào người em, được chưa hả?”

Em lắc đầu, đáp: “Không phải em sợ vấn đề này.”

Tôi lập tức hỏi lại: “Thật hay giả đấy?”

Em cười. “Anh mà dám, em cho anh nằm thêm nửa năm nữa.”

“Nếu em bằng lòng ngày nào cũng đến chăm anh thì anh vui vẻ nằm suốt đời luôn.”

Em không nói nữa, nói tiếp thành ra chúng tôi đang tán tỉnh nhau. Em cũng không kiên quyết đi về nữa. Đêm hôm đó, em ở lại nhà tôi.

An Tâm ở lại nhà tôi mười ngày liền, hằng ngày đi sớm về khuya. Có hôm em về nhà rất muộn, nói có việc phải làm. Nhưng dù về muộn thế nào, em cũng giúp tôi dọn dẹp nhà cửa, nấu bữa tối, sáng sớm còn nấu đồ ăn sáng và bữa trưa cho tôi. Từ trước tới giờ, tôi không ăn sáng bao giờ, nhưng từ khi có An Tâm, tôi đã có thói quen đó, đồng thời cũng sửa được cái tật ngủ nướng. Mới đầu nấu cơm xong, em không ăn cùng tôi, sau khi tôi kiên quyết mời và tỏ vẻ giận dỗi, em mới ngồi xuống ăn cùng tôi bữa sáng và bữa tối. Hai người cùng ăn cơm trong một ngôi nhà, cảm giác đó thật đặc biệt, có nét giống một cặp vợ chồng son. Ban ngày, tôi chống nạng đi ra chợ gần nhà mua trứng gà, thịt cá tươi ngon. Đến tối, chúng tôi cùng ăn một bữa thật ngon lành, sau đó cùng nhau xem ti vi, nói chuyện. Ngoài việc ai ngủ giường nấy ra, tất cả đều giống như những việc một cặp vợ chồng thường làm, cuộc sống thật hòa hợp và vui vẻ. Trong suốt “tình sử” của mình, đó là lần đầu tiên tôi có cảm giác mình đang yêu.

Khoảng thời gian ở cùng một nhà với An Tâm đã giúp tôi hiểu thế nào là một cuộc sống lý tưởng và hạnh phúc, đồng thời thay đổi cách nhìn của tôi đối với phụ nữ, đối với tình yêu và gia đình. Nói khoa trương một chút thì khoảng thời gian ấy giống như cột mốc đánh dấu sự trưởng thành của tôi vậy.

Chỉ tiếc là những tháng ngày tươi đẹp đó thật ngắn ngủi. Vào ngày cuối cùng, tôi cảm thấy vô cùng lưu luyến, ngỡ như tất cả chỉ mới bắt đầu.

Tối hôm đó, chúng tôi ăn cơm, xem phim xong, đến giờ đi ngủ, An Tâm bỗng nhiên nói: “Dương Thụy, em không thể ở đây được nữa. Ngày mai em không đến, anh phải tự chăm sóc mình đấy nhé.”

Em cầm chìa khóa xe và nhà để lên chiếc bàn trước mặt tôi. Tôi không níu giữ em, bởi tôi biết Chung Ninh sắp từ Nga về, tôi không thể giữ em ở lại.

Tôi im lặng một lát, cầm lấy chìa khóa rồi buồn bã nói: “Cảm ơn em, An Tâm. Cảm ơn em đã chăm sóc anh những ngày qua. Anh rất vui, anh chưa từng có một cuộc sống như vậy.”

An Tâm trầm ngâm một lát, nhìn tôi và hỏi: “Giống như một gia đình phải không?”

Không sai, em nói không sai, nhưng tôi không khẳng định ngay lập tức mà hỏi lại: “Em cảm thấy giống như vậy ư?”

An Tâm cúi đầu xuống, nói: “Cuộc sống như thế, trước đây em đã từng có.”

Tôi nhìn em với ánh mắt khó hiểu, trong đầu lóe lên một suy nghĩ, buột miệng hỏi: “Trước đây em… từng có bạn trai?”

An Tâm ngẩng đầu lên, ánh mắt chúng tôi chạm nhau, từ tận đáy lòng, tôi có cảm giác đó là ánh mắt từ biệt. Em nói: “Đừng hỏi chuyện của em, nghe rồi anh sẽ thất vọng đấy.”

Tôi muốn nghe, thực sự rất muốn nghe chuyện liên quan đến An Tâm. Có lẽ ánh mắt của em khiến tôi có linh cảm về sự kết thúc, có lẽ linh cảm ấy khiến tôi đột nhiên trở nên khoan hồng đại lượng, khiến tôi không để ý đến việc em rốt cuộc có khuyết điểm gì và quá khứ ra sao. Cho dù trước đây em đã từng có bạn trai, cho dù em không còn là trinh nữ, tôi vẫn yêu em. Lẽ ra tôi phải nghĩ đến việc một cô gái xinh đẹp, dịu dàng như em chắc chắn phải có bạn trai theo đuổi từ lâu rồi, làm sao lại không có nổi một mảnh tình vắt vai được, thậm chí trong quá trình quen bạn trai, làm sao giữ nổi mình để còn nguyên vẹn đến bây giờ. Nhưng dù em có thế nào, cho dù trong quá khứ của em đã xảy ra chuyện gì thì trong mắt tôi, em vẫn mãi là một cô gái trong trắng, thuần khiết. Một cô gái có thuần khiết hay không được quyết định bởi tính cách và tâm hồn, chứ không phải quá khứ của người đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.