“Phu nhân bên ngoài lạnh,
đừng đứng ở chỗ này lâu.”
Tiểu Mai đem một kiện áo
khoác màu đỏ cổ lông cao, cẩn thận thay Thủy Liên phủ thêm, cũng buộc dây cho
kín lại, không cho một chút gió lạnh xâm nhập đến nàng.
Xuân Hoa lại là hợp thời
dâng một chén trà nóng, để cho khi nàng uống xong, không chỉ có ấm thân thể của
nàng mà lòng của nàng cũng ấm.
“Được rồi, hai người các
ngươi, đừng ở một bên khẩn trương như thế, ta ngồi lại một lát, một chút nữa
liền đi vào.” Thủy Liên mỉm cười nói nhỏ.
Nhìn ao nhỏ cách vài bước
xa, nàng vẫn thích nơi này như cũ, trước kia là thích ở trong ao vọc nước, hiện
tại trời lạnh, nàng vẫn là thích ngồi tại đây. Cho dù chính là ngồi yên nhìn
phía chân trời, hay là trầm tư, nơi này đều là bơi rất hảo yên tĩnh.
Mỉm cười con mắt sáng xẹt
qua một chút ảm đạm, dọc theo đường đi cùng Thượng Quan Ngân trở về Minh Nguyệt
sơn trang, làm như phát hiện nàng sợ hắn, hắn cùng nàng vẫn luôn duy trì khoảng
cách, có khi hai mắt giao nhau, sợ hãi lửa nóng tràn đầy hắc đồng của hắn, nàng
cũng luôn lựa chọn vội vàng né tránh.
Sau khi trở lại bên trong
trang lại có những lo lắng đề phòng, thình lình bất ngờ, hắn nhưng lại chuyển
đến thư phòng ở, đem Vô Trần hiên tặng cho nàng. Liền ngay cả ngồi cùng bàn ăn
uống như ngày xưa, hắn cũng toàn chuyển qua thư phòng dùng bữa.
Nàng ở nhẹ nhàng thở dài
ra, nhưng cũng cảm thấy một tia chua xót khôn kể.
“Phu nhân, chúng ta đều
thật là cao hứng phu nhân có thể bình an trở về!”
“Đúng vậy! Hơn nữa phu
nhân không chỉ có khôi phục bình thường, còn có thai, chúng ta đều thay phu
nhân cùng trang chủ cao hứng.”
Hai nha hoàn nhất đáp
nhất xướng, tuy rằng các nàng cũng không chán ghét phu nhân khi si ngốc trước
kia, ngược lại còn cảm thấy khi đó nàng thập phần thiên chân khả ái, còn cảm
thấy có chút tiếc nuối. Nhưng hiện tại phu nhân phục hồi như cũ, biến thành một
nữ tử ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, cái này không còn ai có thể nói phu nhân cùng
trang chủ không xứng đôi.
Nói đến trang chủ, hai
nha hoàn ăn ý không dám nói thêm cái gì, từ
khi phu nhân trở về, trang chủ lại chuyển đi thư phòng, hai người mặc dù cảm
thấy nghi hoặc, tuy vậy cũng không dám hỏi nhiều cái gì.
“Chuyện gì khiến các
ngươi vui vẻ như vậy?”
Một đạo tiếng nói dễ nghe
vang lên, xuất hiện một thân ảnh minh diễm thướt tha động lòng người đến.
“Tiểu thư.”
Hai nha hoàn nhìn thấy là
Thượng Quan Dung, vội vàng hướng nàng cui người nhẹ hô.
“Hai người các ngươi đi
xuống trước đi, ta có việc muốn một mình cùng đại tẩu nói.”
Vẫy tay lệnh hai người
lui ra, liền ngay cả Đường Ưng luôn luôn đi theo phía sau nàng, cũng lấy ánh
mắt ý bảo muốn hắn lui ra trước, thẳng đến khi không còn những người không liên
quan, lúc này mới ngồi vào ghế bên cạnh Thủy Liên.
“Dung Dung, muội muốn
cùng ta nói cái gì?” Nàng mơ hồ có thể đoán được ý đồ của nàng khi đến đây.
Thượng Quan Dung liếc
nhìn dung nhan tú lệ lịch sự tao nhã trước mắt này, cùng nàng tự nhiên toát ra
điềm đạm ôn nhu. Cũng khó trách đại ca ở lần đầu thấy nàng, liền đối nàng không
thể tự kềm chế! Bất luận kẻ nào gặp gỡ một vị nữ tử tuyệt mỹ nhu tình như nước
như vậy, dù là con người sắt đá chỉ sợ cũng sẽ hóa thành sợi chỉ mềm.
“Muội sớm nói qua có lẽ
sẽ có kỳ tích xuất hiện, nhưng đại ca lại thế nào cũng không chịu để cho muội
thử một lần.” Thượng Quan Dung thì thào tự nói, nhớ tới lời nàng nói với đại ca
khi lần đầu gặp đại tẩu, không thể nghĩ được thật đúng là ứng nghiệm.
“Dung Dung muội đang nói
cái gì, ta không hiểu?”
Đôi mi thanh tú nhướng
lên, không hiểu nàng đang nói cái gì, nhìn nàng bộ dáng xuất thần, lại làm như
không phải đang đối nàng nói chuyện.
“Không có gì.” Lắc đầu
cười khẽ, nhìn nàng. “Đại tẩu, hoan nghênh tẩu trở về, nhưng là tâm tẩu thực sự
có trở về sao?”
Dưới cái nhìn chăm chú
của đôi mắt phượng tràn đầy thông minh, Thủy Liên cuống quít tránh đi tầm mắt
của nàng, thân mình mảnh khảnh cũng vậy, im lặng không nói gì, thong thả bước
đi đến trước cái ao.
Thượng Quan Dung thấy
thế, nhẹ lắc đầu. Từ lúc nàng ép hỏi, Lục Võ đầu hàng kể lại hết, đương nhiên
bao gồm cả việc Thủy Liên giãy dụa không muốn trở về.
“Đại tẩu trong lòng tẩu
có tâm sự, có thể cùng muội nói chuyện, muội thật tình coi tẩu là đại tẩu của
muội.”
Thân hình có phần mảnh
khảnh phía trước kia, vẫn như trước không nói gì, chính là một mạch nhìn cái ao
đến ngây ngốc.
“Như vậy đi, muội hỏi tẩu
đáp.” Thượng Quan Dung tuyệt không thả lỏng, vô luận như thế nào, chuyện này
nàng nhất định phải quan tâm. “Đại tẩu, tẩu yêu đại ca không?”
Nàng nhất châm kiến
huyết* ngôn ngữ sắc bén hỏi, làm cho Thủy Liên thân hình chấn động, hai tay đặt
phía trước không tự giác nắm chặt.
*Nhất châm kiến huyết: Một
châm chảy máu. Ý nói lời lẽ sắc bén.
“Ta không biết. Ta biết
hắn đối đãi ta vô cùng tốt, mà ta lại có chút sợ hắn.”
“Vì sao?”
Thượng Quan Dung kinh
ngạc qua đi, cả người vọt tới bên cạnh nàng, hai tay đem thân thể của nàng quay
lại, để cho chính mình có thể thấy rõ thần sắc trên mặt nàng.
“Đại tẩu, tẩu nên biết,
đại ca cho dù có thể làm bị thương tất cả mọi người trên đời, bao gồm cả muội
muội thân nhân duy nhất này, huynh ấy cũng tuyệt đối sẽ tuyệt đối không thể làm
tẩu bị thương.”
Tuy rằng nàng trước đó đã
đoán được, nếu là đại tẩu phục hồi như cũ, khả năng sẽ có kết quả này, nhưng tư
tâm nàng vẫn là hy vọng loại sự tình này sẽ không phát sinh.
Dù sao khi đại tẩu si
ngốc, không phải thực thích quấn quít lấy đại ca, thậm chí là ỷ lại hắn sao?
Thiên a... Ỷ lại......
Chẳng lẽ đại tẩu phát hiện đó không phải là yêu?
Thượng Quan Dung bị ý
tưởng đột nhiên xẹt qua trong óc khiến cho hai tay nắm chặt không buông, nếu
thật sự là như vậy, đại ca làm sao bây giờ?
“Muội nói ta đều hiểu, có
lẽ muội sẽ cảm thấy ta đối đại ca muội thực tàn nhẫn. Nhưng mà Dung Dung, nếu
muội đứng ở góc độ của ta thay ta suy nghĩ, muội sẽ hiểu được khổ tâm của ta
giờ phút này.”
Thủy Liên chủ động nắm
giữ hai tay của nàng, nàng là thật tâm thích Dung Dung, lúc trước nàng ấy chẳng
những không ghét bỏ nàng, còn đuổi theo nhận đại tẩu là ngốc tử này, khiến nàng
hiện thời nghĩ đến thập phần cảm động.
“Ta cùng đại ca muội quen
biết ở Nam Quách trấn, chỉ có hai lần gặp mặt, ta đối hắn đều có chút sợ hãi.
Sau khi được hắn cứu ta biến thành ngốc tử, còn đối ta chiếu cố, thậm chí
còn...... Cưới ta, việc này ta đều nhớ rất rõ ràng. Nhưng là Dung Dung, muội có
thể hiểu được cảm thụ của ta giờ phút này không? Muốn chiếu cố người khác có
rất nhiều cách, ta không biết hắn vì sao nhất định phải lựa chọn cưới ta, cùng
ta trói buộc cả đời, không sợ ta cả đời đều là cái ngốc tử.”
Thủy Liên nói ra những
điều khó hiểu trong nội tâm nàng, nàng đến bây giờ không thể ỷ lại Thượng Quan
Ngân như khi còn si ngốc, mà cũng chưa đủ để kéo dài thành tình yêu, cái này
cũng là nguyên nhân nàng thời gian này khổ sở buồn rầu. Nàng cho tới bây giờ
luôn không muốn tổn thương bất luận kẻ nào, nhất là hắn.
“Đó là bởi vì đại ca đối
với tẩu nhất kiến chung tình, chính là bởi vì huynh ấy yêu tẩu, cho nên mới
không sợ lời đồn đãi châm biếm của thế tục mà cưới tẩu nha.”
Thượng Quan Dung có thể
hiểu được khổ tâm của nàng, nhương dù vậy cũng không thể trơ mắt nhìn đại ca
cuối cùng phải trả giá không đáng, như vậy giáo đại ca làm sao mà chịu nổi?
“Mà ta không biết chính
mình thương hắn hay không, có muốn cùng hắn bạch đầu giai lão không.”
Con mắt sáng sầu lo
cụp xuống, nhẹ vỗ về bụng vẫn bằng phẳng, đứa nhỏ này vào lúc này xuất hiện,
nàng không thể không thừa nhận, gây cho khó xử của nàng lại gia tăng một tầng.
Thượng Quan Dung chú ý
tới động tác của nàng, nhìn thấy biểu cảm trên mặt nàng không vui sướng gì, hơn
nữa mới vừa rồi theo như lời nàng nói, một trái tim nhất thời không biết phải
quyết định như thế nào, nàng đột nhiên cảm thấy đầu đau quá.
“Đại tẩu, muội không ép
tẩu, nhưng muội hy vọng tẩu có thể dụng tâm nhìn đến tâm ý của đại ca đối với
tẩu. Tẩu sẽ phát giác đại ca là nam nhân đáng giá để tẩu phó thác chuyện chung
thân, mất đi huynh ấy, tẩu sẽ hối hận.”
Thượng Quan Dung nói lời
thấm thía, có một số việc phải là chính nàng nhìn cho rõ, người ngoài là không
thể nhúng tay.
Khi rời đi, mắt
nàng lại nhìn bóng lưng mảnh khảnh, nhẹ lắc đầu. Vũng nước này nàng lại không
thể không dẫm lên, làm hại chính mình tâm tình cũng bị ảnh hưởng.
Ai!
Thủy Liên nghe thấy tiếng
bước chân nàng rời đi, thân mình không động đậy, con mắt sáng thẳng nhìn sóng
gợn trong ao, trong đầu quanh quẩn những lời của Thượng Quan Dung.
--------------------------------------------------------------------------------------
Bóng tối không điểm dừng,
nàng sợ hãi không ngừng kêu to, rồi đột nhiên bóng tối biến mất, một phen đại
đao sáng lóe đâm vào phía sau lưng cha nàng, lại khi rút ra đã nhiễm lên vết
máu, đầu đao còn giọt máu tươi.
“Cha --”
Tiếng thét chói tai vang
lên, thiên hạ trên giường rồi đột nhiên bừng tỉnh, không có ngoại lệ, một thân
mồ hôi lạnh chảy ròng ròng như trước.
Nàng lại gặp ác mộng.
Bỗng dưng, cửa phòng
thình lình bị mở toang, khi nàng kinh hoảng định thét chói tai, ánh nến trên
bàn được thắp sáng, cũng tinh tường chiếu sáng lên một thân ảnh cao lớn.
“Nàng không có việc gì
đi?”
Thượng Quan Ngân cũng
không có tới gần giường, hắc đồng lo lắng nhìn nàng vì kinh hoảng mà khuôn mặt
nhỏ nhắn trắng bạch. Từ trong miệng Lục Võ hắn đã biết được hết thảy những
chuyện nàng gặp phải, cũng biết rõ nàng thường xuyên bị ác mộng quấy nhiễu, mỗi
đêm hắn luôn chờ nàng đi vào giấc ngủ say, mới có thể yên tâm mà lặng lẽ rời
đi.
“Chàng làm sao có thể ở
đây?”
Chẳng lẽ hắn mới vừa rồi
ở bên ngoài? Bằng không như thế nào nghe được tiếng kêu của nàng, nhanh chóng
xuất hiện.
Thượng Quan Ngân thật sâu
nhìn chằm chằm nàng, hắn cần cực lực đè nén xuống chính mình, mới không có xông
lên phía trước ôm lấy nàng.
Vì muốn cho nàng một ít
thời gian để thích ứng, hắn chuyển ra khỏi Vô Trần hiên, phân phó nha hoàn cẩn
thận chăm sóc nàng, hơn nữa mỗi ngày hướng hắn báo cáo nghỉ ngơi của nàng. Mỗi
đêm chỉ có khi nàng đi vào giấc ngủ, hắn mới có thể xuất hiện tại trước giường,
lặng lẽ nhìn dung nhan tú lệ làm hắn quyến luyến này.
Hắn làm như vậy chỉ hy
vọng nàng có thể biết dụng tâm của hắn, hắn sẽ không bắt buộc nàng, cho dù vậy
cũng tuyệt sẽ không buông tha cho nàng.
Thủy Liên nhìn hắn không
nói, vẻn vẹn là lo lắng nhìn chăm chú vào nàng, nhớ tới những lời ban ngày
Thượng Quan Dung nói, nàng thầm nghĩ luôn để ý đến cảm thụ của bản thân, chưa
từng thay hắn suy nghĩ, mà hắn lại còn lặng lẽ quan tâm nàng. Đột nhiên nàng
cảm thấy chính mình thực tàn nhẫn.
“Nếu không có việc gì, ta
liền đi. Cách hừng đông còn có vài cái canh giờ nữa, nàng ngủ tiếp một chút.”
“Đợi chút.”
Thấy hắn chuẩn bị thổi
tắt ánh nến rời đi, không suy nghĩ nhiều nàng gọi hắn, cũng ngăn lại động tác
của hắn.
Thượng Quan Ngân nhíu
mày, không nói gì nhìn nàng đột nhiên vẻ mặt co quắp, liền ngay cả khuôn mặt
nhỏ nhắn cũng nổi lên đỏ ửng.
“Chàng có thể ở lại đây
cùng ta hay không?”
Thượng Quan Ngân thân
hình cao lớn chấn động, hắc đồng xẹt qua một chút hỏa hoa, mất tiếng thấp giọng
nói:
“Nàng biết bản thân đang
nói cái gì không?”
Tếu nhan tinh tế đỏ ửng
thêm sâu, tay nhỏ bé lắc lắc chăn gấm trên người, lắp bắp nói:
“Ta không có ý tứ khác,
chính là ta sợ lại gặp ác mộng, cho nên......”
“Ta hiểu được, ta ở lại.”
Nói không nên lời, đáy
lòng nháy mắt nổi lên mất mát, khuôn mặt tuấn tú mặt không chút biểu cảm, ngồi
xuống ở bên cạnh bàn ghế, dự tính ngồi tại đây một đêm chăm sóc nàng.
“Ban đêm rất lạnh, chàng
có thể đi lên cùng nhau ngủ.”
Thân mình nằm lùi vào bên
trong, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn cúi thấp đên mức không thể thấp hơn. Nàng
cũng không phải lo hắn cảm lạnh, chính là sau khi biết hắn vì nàng làm nhiều
chuyện như vậy, tổng cảm thấy chính mình thiếu nợ hắn.
Thượng Quan Ngân nhìn
chằm chằm đỉnh đầu nàng, nếu Thủy Liên giờ phút này ngẩng đầu lên, sẽ nhìn thấy
hắn đáy mắt nóng cháy, tuyệt đối sẽ lập tức không bỏ lỡ đề nghị này.
“Nàng chắc chắn sao?”
“Ta tin tưởng chàng sẽ
không xằng bậy.”
Thủy Liên hoảng loạn thấp
giọng, nàng tín nhiệm hắn tuyệt sẽ không làm ra chuyện tình ép buộc làm khó.
Thượng Quan Ngân bất đắc
dĩ ngửa đầu thở dài, nàng thật đúng là tin tưởng hắn, ngay cả chính hắn cũng
chưa nắm chắc khi đối mặt với nàng còn có thể làm quân tử hay không.
Thân mình cao lớn
đứng dậy, không cho hai người cơ hội hối hận, thổi tắt ánh nến.
Trong bóng đêm, Thủy Liên
chỉ nghe đến tiếng cởi áo khoác, không bao lâu bên cạnh giống như đã nằm xuống,
biết hắn đã lên giường, thân mình mảnh khảnh lại hướng vào trong, một khuôn mặt
đỏ như lửa! Nguyên tưởng rằng này đêm chính mình sễ không thể ngủ, không nghĩ
tới ngay khi hắn nằm xuống không lâu, lập tức nặng nề lâm vào ngủ say.
Mà Thượng Quan Ngân
nguyên bản đã dự tính làm quân tử, ngay khi nhắm mắt không lâu, rồi đột nhiên
cảm nhận được một bộ thân thể mềm mại dựa vào cánh tay hắn, một đôi chân nhỏ còn
bò lên hắn.
Cao lớn thân hình cứng
đờ, trong bóng tối truyền đến một tiếng thở dài nhỏ, nhuyễn ngọc ôn hương chủ
động tới gần, hắn quân tử này còn thật khó làm.
Thuận theo tâm ý của
mình, cánh tay dài duỗi ra, đem thân thể mềm mại chủ động tới gần, cẩn thận che
chở vào trong ngực.
Trời biết hắn chờ giờ
khắc này, đợi bao lâu. Từ sau khi nàng mất tích cho tới bây giờ, hắn cuối cùng
có thể đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, cho dù là nàng đang ngủ hành vi vô ý
thức, hắn vẫn như cũ cảm thấy vui sướng.
Không bao lâu, mí mắt hắn
cũng dần dần nặng xuống, hai người như uyên ương giao gáy, cùng tiến vào mộng
đẹp.
“Ác...... Ác......”
Thủy Liên khuôn mặt chôn
ở trong chậu đồng, phát ra tiếng nôn mửa tồi tâm liệt phế, hai nha hoàn đứng phía
sau một mặt khẩn trương.
“Phu nhân có khỏe không?”
Tiểu Mai thấy nàng ngẩng
đầu, bắt đầu vội vàng đưa khăn, để cho Thủy Liên lau đi uế vật trên môi.
“Phu nhân súc súc miệng.”
Xuân Hoa sốt ruột đưa
nước trà, để cho nàng có thể làm sạch dị vị trong miệng.
“Ta không sao, các ngươi
đừng lo lắng.”
Thủy Liên hướng hai người
xả môi cười, trên mặt khí sắc cực kém, ngay khi thân mình nàng lảo đảo, hai nha
hoàn kịp thời đỡ lấy nàng, mới không để cho nàng té ngã, dù vậy vẫn làm cho các
nàng bị dọa trắng mặt.
“Phu nhân, người nôn oẹ
thật sự nghiêm trọng, trước lên giường nằm một chút đi.”
“Đúng vậy, chúng ta giúp
phu nhân lên giường nghỉ ngơi một chút.”
Hai vị nha hoàn không
khỏi phân trần vội vàng đỡ nàng lên giường nghỉ ngơi, sau khi nhìn thấy nàng
nhắm mắt, lúc này mới đem một nửa đồ ăn sáng nàng ăn không hết dọn đi. Hai
người cẩn thận đóng lại cửa phòng, không dám quấy rầy nàng.
“Ta thấy hay là nói cho
trang chủ có vẻ tốt hơn.”
Tiểu Mai lo lắng trùng
trùng nhìn cửa phòng đóng chặt, phu nhân mấy ngày nay nôn oẹ thật sự nghiêm
trọng, không chỉ có không hề thèm ăn, liền ngay cả khí sắc cũng càng lúc càng
kém.
“Nhưng là phu nhân không
cho chúng ta nói cho bất luận kẻ nào, nàng nói qua một thời gian sẽ tốt.” Xuân
Hoa khó xử nói ra lời Thủy Liên đã nói rõ, nếu các nàng không nghe lời phu
nhân, không biết nàng có thể mất hứng hay không.
“Mặc kệ, vì tốt cho phu
nhân, việc này nhất định nói.”
“Vậy được rồi, chúng ta
thừa dịp phu nhân nghỉ ngơi, nhanh đến thư phòng nói cho trang chủ.”
Hai vị nha hoàn sau khi
thương lượng xong xuôi, khi rời đi lại đưa mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, bước
chân nhanh hơn tiến đến thư phòng thông báo.
Thủy Liên ngủ một chút,
khi mở mắt ra, lại kinh ngạc thấy một thân ảnh quen thuộc ngồi trước giường.
“Chàng...... Làm sao có
thể ở đây?”
Nàng cuống quít muốn ngồi
dậy, một đôi tay vội vàng đỡ lấy nàng, để ở phía sau nàng đôi gối đầu, làm cho
nàng có thể thoải mái nửa nằm nửa ngồi.
“Nàng không thoải mái vì
sao không nói cho ta?”
Thượng Quan Ngân khuôn
mặt tuấn tú vi uấn, mày rậm vặn xoắn, nhìn nàng bộ dáng tái nhợt, chỉ cảm thấy
ngực phiếm qua một chút đau lòng.
“Nôn oẹ là bình thường,
qua một thời gian sẽ tốt hơn nhiều.”
Con mắt sáng vi liễm,
nghĩ đến sáng sớm tỉnh lại không có nhìn thấy hắn, đáy lòng lại có cỗ mất mát.
Lúc ấy nàng còn bị phản
ứng của chính mình làm sợ, bấy giờ mới hiểu ra bản thân có lẽ không còn suy
nghĩ như lúc trước, sợ hãi hắn như vậy, thậm chí vẫn theo thói quen ỷ lại hắn
như khi còn si ngốc.
“Dung Dung mới vừa tới,
đem theo chút ô mai đến, nói là loại tình huống này nàng có thể sẽ chịu khổ một
thời gian, nàng có oán ta hay không?”
Thượng Quan Ngân nhìn
nàng cúi đầu xuống, cho rằng nàng không muốn nhìn hắn, khóe môi không nhịn được
giơ lên một chút chua xót.
“Vì sao nói như vậy?” Con
mắt sáng kinh ngạc nhìn lên, lúc này mới chú ý tới đáy mắt hắn ảm đạm, ngực lại
có chút khó chịu.
“Dù sao cũng đúng như lới
nàng nói,ta đã khi nàng không thể tự mình quyết định, cường cưới nàng, hiện tại
liền ngay cả sự xuất hiện của đứa nhỏ này, cũng không phải là mong muốn của
nàng.”
Dung Dung đã cùng hắn nói
qua, hy vọng hắn có thể cho nàng thêm một ít thời gian, để cho nàng có thể
thích ứng hắn. Hơn nữa xác định lại tình cảm của nàng, nhưng đây là điều hắn sợ
hãi nhất, vạn nhất nàng phát giác bản thân không thể ở lại bên người hắn, kia
đến lúc đó hắn có thể buông tay để cho nàng rời đi hay không?
Khổ tâm trong lòng bị hắn
một câu nói rõ, Thủy Liên kinh ngạc bản thân mình giờ phút này tâm tình thật
bình tĩnh, thậm chí đã mất bài xích lúc trước.
“Ta không trách chàng,
ngược lại nên cảm tạ chàng, dù sao chàng không chỉ có đã cứu ta, còn nguyện ý
dốc lòng chiếu cố ta, không để ý......”
“Cái ta muốn cho tới bây
giờ chưa bao giờ là cảm tạ của nàng.”
Thượng Quan Ngân từ giữa
kẽ răng bật ra lời nói lạnh như băng, không muốn lại làm sợ nàng, thân hình cao
lớn cứng ngắc xoay người rời đi.
“Ta......”
Nhìn chăm chú hắn rời đi,
phảng phất có thể cảm nhận được hắn đáy lòng thống khổ, phấn môi khẽ cắn môi
dưới, nàng cho tới bây giờ đều không muốn làm tổn thương hắn, chính mình nên
làm như thế nào mới tốt?
Thủy Liên vẫn chưa nhận
thấy được, bất tri bất giác, cảm xúc của mình đã theo Thượng Quan Ngân mà phập
phồng.
--------------------------------------------------------------------------------------
Trên tảng đá lớn bên bờ
ao, một bóng người tinh tế ngồi, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn bình tĩnh mặt
ao, lâm vào trong suy nghĩ của mình.
“Phu nhân không có việc
gì đi?”
Tiểu Mai cùng Xuân Hoa lo
lắng liếc mắt nhìn nhau một cái. Từ sau cái ngày phu nhân nôn oẹ thực nghiêm
đó, cũng không biết nàng cùng trang chủ nói cái gì, chỉ thấy trang chủ đùng
đùng nổi giận rời đi, mà phu nhân lại trở nên nặng nề, thường thường một mình ngồi
yên ở trên tảng đá bên cạnh ao, cứ như vậy nhìn mặt ao, cũng không biết suy
nghĩ cái gì.
“Ta muốn một mình yên
lặng một chút, các ngươi lui xuống trước đi, mặc kệ ta.”
“Vâng.” Hai người đành
phải theo lời tạm thời lui ra.
Rồi đột nhiên, một trận
gió lạnh thấu xương thổi đến, thân ảnh mảnh khảnh không cử động như trước, Thủy
Liên nhìn gió thổi phất qua, nổi lên từng trận gợn sóng trên mặt ao, từ sóng
gợn loang rộng, nàng phảng phất nhìn thấy một nữ tử tươi cười ngọt ngào, được
một người nam nhân cao lớn ôm lấy, thân mình mảnh khảnh ở giữa không trung xoay
tròn, tiếng cười thanh thúy dễ nghe quanh quẩn......
“Liên Nhi, mặc kệ nàng là
si ngốc cũng tốt, bình thường cũng tốt, tóm lại ta sẽ không để cho nàng rời đi
ta.”
“Liên Nhi không đi, muốn
vĩnh viễn cùng tướng công ở cùng.”
“Đây chính là chính miệng
nàng nói nha, cũng đừng quên, Liên Nhi ngốc của ta.”
Con mắt sáng thanh
oánh nổi lên hơi nước, bên tai tựa hồ còn nghe thấy tiếng cười khoái trá dễ
nghe kia.
Nàng có phải làm sai rồi
hay không? Mấy ngày nay nàng cân nhắc đi cân nhắc lại, từng chút từng chút nhớ
tới ngày xưa, cũng nghĩ đến khổ tâm của bản thân. Nhưng cuối cùng trong đầu lại
hiện lên một hình ảnh, chính là bóng lưng cứng ngắc của hắn rời đi hôm ấy.
Trong đêm qua, nàng lại
gặp ác mộng, nhưng là hắn cũng không có xuất hiện, ngực đột nhiên nảy lên tịch
mịch, làm nàng một đêm không ngủ, cũng khiến cho bản thân không thể không nhìn
thẳng vào cỗ cảm giác khó hiểu này.
Cuối cùng, nàng rốt cục
thì hiểu rõ tình cảm của chính mình, trước lúc nàng bình thường lại, thói quen
thích ỷ lại hắn khi si ngốc, sớm kéo dài thành yêu, chính là nàng tỉnh ngộ quá
chậm, cho nên mới lại lần nữa tổn thương hắn.
Ngay khi nàng hối hận
không thôi, phía sau bước chân không tiếng động hướng nàng chậm rãi bức tiến,
rồi đột nhiên một cỗ lực đạo mạnh mẽ hướng sau đầu nàng tạo áp lực, làm thân
thể của nàng toàn bộ ngã vào trong ao! Trong ao nước cũng không sâu, khi đứng
lên chỉ tới đạt đầu vai nàng, nhưng lực đạo đặt ở đầu nàng không giảm còn tăng,
làm như muốn đưa nàng vào chỗ chết.
Thủy Liên hai tay kịch
liệt giãy dụa, bọt nước văng khắp nơi, nhưng ngại cho không thể thoát khỏi cỗ
lực đạo mạnh mẽ kia, chỉ có thể tùy ý để nước ao không ngừng tiến vào miệng mũi
của nàng, động tác kịch liệt giãy dụa dần dần chậm chạp đi.
Ngay lúc nàng dần dần mất
đi ý thức, tựa hồ nghe thấy một đạo tiếng rống giận dữ quen thuộc.
Thượng Quan Ngân ngay khi
nguy cấp một khắc xuất hiện, vừa kịp cứu Thủy Liên, cũng đem người muốn đưa
Thủy Liên vào chỗ chết kia, vươn tay dài kéo bật ra.
“Thu Tuyết, ngươi khiến
chúng ta thất vọng rồi!” Thượng Quan Dung đau đớn kịch liệt một mặt kinh ngạc
nhìn người.
Lần trước khi đại tẩu gặp
tai kiếp, nàng đã sớm hoài nghi nội gian là nàng, lại sau khi xác nhận qua
miệng Trần lão gia, chỉ cảm thấy thất vọng đau khổ không thôi. Nhưng niệm tình
công lao của Lí Nghĩa đối Minh Nguyệt sơn trang, nàng nguyên muốn đối nàng xử
phạt khoan hồng, nhưng nàng lại không biết hối cải, lại còn ra tay giết người,
chỉ sợ cho dù là ai cũng không cứu được nàng.
“Thu Tuyết, không nghĩ
tới ngươi chính là cái nội gian kia, khi Dung Dung nói với ta là ngươi, ta
nguyên bản còn muốn nể mặt mũi Lí Nghĩa, tha tội chết cho ngươi. Nhưng ngươi
dám lại đối Liên Nhi hạ thủ, ta không thể lại bỏ qua cho ngươi !”
Thượng Quan Ngân ôm chặt
thiên hạ trong lòng, xác định nàng chính là ngất đi, hoàn toàn không nguy hiểm
gì, mới an tâm hơn nhiều. Một cỗ bừng bừng tức giận cũng nháy mắt mãnh liệt mà
lên, gương mặt âm đức che kín sát ý cắn huyết.
“Cầu trang chủ hạ thủ lưu
tình, tha Thu Tuyết tội chết!”
Lí Nghĩa cuống quít quỳ
xuống, mặc dù không thể tin muội muội sẽ làm ra loại chuyện thương thiên hại lý
này, nhưng vẫn là hy vọng có thể bảo vệ nàng không chết.
Lí Thu Tuyết biết chính
mình đã trúng kế, nguyên lai nàng sớm bị hoài nghi, còn muốn nói thừa dịp hôm
nay đã được năm tháng, huynh muội Thượng Quan Ngân hai người sẽ đi đến y quán
cùng hiệu thuốc, không nghĩ tới ngược lại là trúng bẫy.
“Thượng Quan đại ca huynh
nên biết, muội từ nhỏ đã thích huynh, nhưng là huynh thà rằng bị thế nhân cười
nhạo, cũng muốn cưới cái ngốc tử. Muội không muốn huynh bị người ta chỉ trỏ,
cho nên mới đem nàng tiễn bước.” Lí Thu Tuyết tuy rằng sợ hãi sát ý trên mặt
hắn, vẫn là rưng rưng nói ra tâm ý chính mình đối với hắn.
“Ngươi không chỉ có cùng
Trần Côn phụ tử thông đồng đem Liên Nhi mang đi, còn thiết kế đem nàng bán vào
thanh lâu đi, khiến cho nàng bị người đạp hư, ngươi cũng là một nữ tử, tại sao
lại làm ra loại chuyện táng tận lương tâm này!”
Thượng Quan Ngân nghĩ đến
điểm này, liền không thể tha thứ nàng, nếu không phải Liên Nhi gặp may, gặp gỡ
Vương ma ma, chờ khi hắn tìm được nàng, hắn đã không dám tưởng tượng nàng sẽ
biến thành loại bộ dáng nào.
“Muội không có, muội chỉ
là muốn bọn họ đem Thủy Liên mang đi, cũng không muốn bọn họ đem nàng bán vào
thanh lâu đi.” Lí Thu Tuyết vội vã làm rõ, chuyện nàng làm sai nàng tuyệt sẽ
không chống chế, nhưng chuyện nàng không làm nàng cũng sẽ không thừa nhận.
“Cho dù ngươi không có,
nhưng hôm nay ngươi đối Liên Nhi lại ra thay giết người, đây chính là chuyện
chính mắt chúng ta thấy, ngươi còn có cái gì để nói?”
Thượng Quan Ngân hắc đồng
như đao, lạnh như băng nhìn thẳng nàng.
“Thượng Quan đại ca, nàng
không đáng để huynh đối nàng tốt như vậy, nàng nếu biết tâm ý của huynh, huynh
lại như thế nào phải chuyển đi thư phòng? Huynh khắp nơi vì nàng suy nghĩ, nàng
không có một chút cảm kích, ngược lại còn làm hại huynh vì nàng thất hồn lạc
phách.” Lí Thu Tuyết liều lĩnh hô, cái nữ nhân kia không biết quý trọng, nếu
đổi thành là nàng, tuyệt sẽ không tổn thương tâm của hắn như vậy.
“Câm mồm, đó là chuyện
của ta, còn không tới lượt ngươi đến quản! Ngươi lại nhiều lần làm hại Liên
Nhi, còn không biết hối cải, không chỉ ta không dung tha ngươi, Minh Nguyệt sơn
trang cũng không dung tha ngươi.”
Thượng Quan Ngân lời nói
vô tình lạnh như băng, làm Lí Thu Tuyết sắc mặt trắng bệch, cũng làm cho Lí
Nghĩa đang quỳ, chảy xuống một thân mồ hôi lạnh.
“Khụ...... Khụ......”
Người trong lòng đột
nhiên ho lên, Thượng Quan Ngân vội vàng vỗ nhẹ lưng nàng, liên tiếp đến khi
tiếng khụ hơi dừng, Thủy Liên cũng mở mắt, nhìn hắc đồng lo lắng của hắn, tay
nhỏ bé tóm lấy bàn tay to của hắn, nói nhỏ:
“Ta cho nàng đi.”
Thượng Quan Ngân không dự
đoán được nàng vừa thanh tỉnh, chính là mở miệng thay người muốn giết nàng cầu
tình, hắc đồng khó có thể tin nhìn nàng.
“Được không? Chàng nếu sợ
nàng lại thương tổn thiếp, như vậy đem nàng đuổi ra sơn trang thì tốt rồi,
không cần thương tổn nàng.”
“Vì sao? Nàng hết lần này
đến lần khác hại nàng, vì sao còn muốn thay nàng cầu tình?”
Thượng Quan Ngân hắc đồng
nhìn thẳng nàng, tựa hồ muốn nhìn nhìn xoáy xem trong lòng nàng rốt cuộc là
nghĩ cái gì, chẳng lẽ nàng không biết nhân từ với địch nhân, chính là đối tàn
nhẫn với chính mình sao?
“Thiếp chỉ là không muốn
thấy có người bị thương, huống chi hiện tại thiếp lại không có việc gì. Được
không, tha cho nàng, Lí Nghĩa đối với chàng trung thành và tận tâm, chàng nhẫn
tâm giết chết muội muội duy nhất của hắn sao?”
Con mắt sáng trong suốt
nhìn hắn cầu xin, nàng có tự tin chỉ cần là nàng yêu cầu, hắn tuyệt sẽ không cự
tuyệt nàng.
Thượng Quan Ngân thật sâu
chăm chú nhìn nàng hồi lâu, đồng thời ôm lấy nàng, hướng Lí Nghĩa phía sau bỏ
lại một câu:
“Lí Nghĩa, lập tức đem
nàng mang đi, vĩnh viễn đừng để cho ta gặp lại nàng, bằng không cũng đừng trách
ta vô tình.”
“Cám ơn trang chủ, phu
nhân.”
Lí Nghĩa cảm kích dập đầu
nói lời cảm tạ, vội vàng đem Thu Tuyết đuổi khỏi Minh Nguyệt sơn trang.
Thượng Quan Dung nhìn
thân ảnh đi xa kia, chu môi gợi lên một chút cười, nàng có dự cảm, mọi chuyện
đều đã qua đi bế tắc đã thông lại rồi.