Ngọc Tử nhíu mày, tự nhủ lòng: Loại nam nhân đó khiến người ta chán ghét bậc nhất. Nếu ta có cơ hội, nhất định phải làm cho hắn trắng tay. Nhưng việc khẩn cấp trước mắt là có thể tránh thì tránh cho xa, lòng phải hoàn toàn quên sạch hắn ta mới được.
Có lẽ là bởi vì nàng quá bài xích nên sự rung động thoảng qua kia cuối cùng cũng được ngăn chặn lại.
Trong sự xóc nảy của xe ngựa, trái tim vốn bối rối, xao động của Ngọc Tử cũng dần dần trở nên bình tĩnh, trầm ổn lại. Từ sau khi đến nơi quỷ quái này, kinh nghiệm sống trong nửa năm ngắn ngủi thậm chí còn nhiều hơn hai mươi năm trước kia. Ngọc Tử lắng nghe tiếng xe ngựa lăn bánh, lòng thầm nghĩ: Cứ tiếp tục bị áp lực mấy lần thế này thì ta cũng sẽ luyện thành trái tim sắt đá, dù trời có sập cũng không thèm chớp mắt mất thôi.
Phủ thái tử cách phủ chất tử không quá một con phố, chỉ mất nửa canh giờ là đã tới nơi. Nơi này quả nhiên là nơi tập trung đông dân cư, chỉ ngồi trong xe thôi mà Ngọc Tử còn có thể cảm nhận được sự náo nhiệt, xôn xao hoàn toàn khác với phủ chất tử.
Thân phận như Ngọc Tử đương nhiên vẫn là đi vào từ cổng phụ. Xe ngựa quanh quẩn tìm được cửa ngách rồi lặng lẽ đi vào.
Xe dừng lại rồi, Ngọc Tử nghe được một giọng nói của nữ tử: “Ai vậy?”
“Mỹ nhân do công tử Tử Đê hiến tặng.”
“Tốt.”
Tiếng bước chân vang lên, một bàn tay xốc màn xe của Ngọc Tử lên.
Đó là một thiếu phụ quyến rũ khoảng hai mươi ba tuổi, nàng nhìn Ngọc Tử từ trên xuống dưới vài lượt rồi nhìn qua kiếm khách đưa Ngọc Tử đến: “Là xử nữ sao?”
“Cũng không biết được.”
Thiếu phụ gật đầu rồi nhìn mấy thị tỳ đứng sau: “Đón mỹ nhân xuống xe!”
“Vâng.”
Hai thị tỳ tiến lên đỡ, Ngọc Tử ngoan ngoãn nhu thuận, chậm rãi bước xuống xe.
Thiếu phụ quyến rũ kia đứng giữa ánh nắng nhìn Ngọc Tử một lượt nữa, ánh mắt của nàng vô cùng sắc bén, vô cùng lạnh lùng, nhìn Ngọc Tử như đang nhìn một món hàng.
Nhìn một lượt rồi nàng đi tới phía sau Ngọc Tử, đột nhiên vươn tay vỗ mạnh vào hông nàng.
Động tác này vô cùng bất ngờ, Ngọc Tử làm người hai kiếp, kinh nghiệm không ít, lập tức nàng cũng chẳng ngẩng đầu, vẻ mặt hôn hòa, bình tĩnh.
Thiếu phụ quyến rũ gật đầu, nàng nhìn qua mấy người trong phủ của công tử Tử Đê, uyển chuyển hành lễ, thản nhiên cười nói: “Mỹ nhân này ánh mắt sáng trong, an tĩnh mà thong dong, không nao núng sợ hãi có được phong thái của quý nhân. Hơn nữa, da thịt như ngọc, cơ thể cân đối, chính là trân phẩm bậc nhất. Mời chư quân về báo cho công tử Tử Đê, thiếp sẽ dạy nàng một số phép tắc rồi sẽ dâng lên cho thái tử!”
Kiếm khách kia cười chắp tay đáp lễ: “Mỹ nhân là quý nữ nước Lỗ, vốn xuất thân bất phàm, nàng ở trong tay công tử nhà ta gần một tháng, công tử rất tôn kính chưa từng gần gũi. Xin Bội cơ sớm dâng cho thái tử, mong thái tử có thể đối xử tốt với nàng!”
Thiếu phụ quyến rũ kia đáp: “Sẽ không phụ lòng công tử”.
Ngọc Tử đang cúi đầu không nói một lời, đến khi kiếm khách kia nhảy lên lưng ngựa thì đột nhiên tiến lên uyển chuyển hành lễ với kiếm khách kia rồi cất giọng thanh thúy cầu xin: “Gia phụ thực sự là người hiền tài, mong công tử cất nhắc!”
Kiếm khách kia liếc nàng một cái, không chút để ý đáp: “Chuyện đó cơ không cần lo lắng.”
Ngọc Tử cảm ơn rồi chậm rãi lui về phía sau, tiếp tục giữ vẻ cung kính, tai nghe tiếng kiếm khách và xe ngựa rời đi, nàng mỉm cười.
Lúc này, giọng nói kinh ngạc của thiếu phụ quyến rũ tên Bội cơ kia truyền đến: “Phụ thân của cơ là thực khách của công tử Tử Đê?”
Ngọc Tử xoay người thi lễ rồi bình tĩnh đáp: “Đúng vậy”.
Bội cơ kinh ngạc hồi lâu rồi nói: “Phụ thân là thực khách quyền quý, bản thân cũng là quý nữ, tốt! Có thể ở phòng thượng đẳng!”
Ngọc Tử nhu thuận, cảm kích đáp: “Tạ ơn Bội cơ”.
Nàng cố ý nhắc tới phụ thân với kiếm khách kia là để đạt được hiệu quả này. Nàng muốn cho đám người Bội cơ biết, nàng còn có phụ thân ở bên cạnh công tử Tử Đê, ông sẽ nhớ con gái, càng sẽ nhắc tới trước mặt công tử Tử Đê, chuyện của nàng, lúc nào cũng có thể đến tai thái tử nước Tề.
Chỉ có như vậy nàng mới không dễ dàng bị tổn thương, lại càng không bị người ta xử lý một cách nhẹ nhàng như trước nữa.
Lăn lộn trong xã hội bon chen hai năm, Ngọc Tử hiểu rất rõm người mới đến luôn rất dễ bị bắt nạt, nàng phải đề phòng hậu họa mới được.
Bội cơ hiển nhiên rất hài lòng với sự nhu thuận của Ngọc Tử, nàng cười cười, giọng nói ôn hòa, thân thiết: “Cơ tên là gì?”
“Thiếp tên Ngọc.”
“Ngọc? Chính là ngọc bội quý nhân đeo bên hông! Thực sự là cái tên đẹp!”, Bội cơ mím môi cười, nếp nhăn nơi khóe mắt như ẩn như hiện, nàng quay đầu nhìn hai thị tỳ theo hầu Ngọc Tử: “Ngọc cơ tay bị chai, người hơi gầy, các ngươi hầm canh nhớ cho thêm nhiều máu dê vào!”
“Vâng!”
“Đi thôi.”
“Vâng!”
Trong tiếng đáp vâng thanh thúy, Ngọc Tử được hai thị tỳ bước đến đỡ, đạp lên thảm lá khô trên đất, đi qua một hồ nước cạn rồi đi về phía đông uyển.
Một nữ tử hơn hai mươi tuổi, mặc như một cơ thiếp đi về phía Bội cơ, nàng nhìn theo bóng lưng Ngọc Tử rồi hỏi: “Nữ tử kia thật đẹp, cử chỉ bất phàm, liệu có thể khiến thái tử yêu thích không?”
Bội cơ lắc đầu, lạnh lùng nói: “Nữ tử nước Lỗ cố chấp đa lễ, là quý nữ, ngươi nhìn Ngọc cơ này, lúc đi eo thẳng lưng thắn, lễ nghĩa rõ ràng, cử chỉ đoan chính, ngây thơ như con gà gỗ. Loại nữ tử này cho dù đẹp cũng không khiến trượng phu yêu thích”.
Nàng kia nghe đến đó thì vui mừng: “Tốt quá! Nếu vậy Ngô Tụ phu nhân cũng yên tâm rồi.” Nàng cảm thán rồi nói, “Nghe nói công tử Tử Đê muốn tặng mỹ nhân, Ngô Tụ phu nhân đã rất hoảng hốt, chỉ sợ sẽ bị đoạt sủng. Lần này thiếp đến đây đã chuẩn bị sẵn của thuốc rồi. Nếu nữ tử này là người không thú vị như vậy thì không cần đề phòng rồi.”
Bội cơ cười nói: “Xin nhắn lại với phu nhân, cứ nghĩ thông thoáng ra”.
Đi đến một con đường rợp bóng mát, một thị tỳ chỉ đằng trước: “Đó là chỗ ở của cơ đó!”
Ngọc tử ngẩng đầu lên.
Trước mặt nàng là một khu rừng trúc thưa thớt, trong màu xanh của rừng trúc xuất hiện một cánh cổng vòm màu đỏ tươi, các nàng đi về phía cánh cổng kia.
Đi qua cổng vòm, trước mắt Ngọc Tử là một dãy nhà chằng chịt, bất kể là bố trí hay bản thân kiến trúc đều hơn hẳn khu nhà gỗ của công tử Tử Đê. Các nước trong thiên hạ, người Tề trọng tinh xảo, bởi vậy phòng ốc của nước Tề cũng khá là tinh mỹ.
Đáng tiếc là bây giờ đã vào cuối thu, lá bắt đầu rụng, một cây đại thụ trụi lá đang đứng sừng sững giữa trời đất. Nghĩ đến mùa xuân, cây lá sum xuê, bóng xanh mát phủ lên những dãy nhà gỗ này thì hẳn sẽ càng thêm tinh xảo.
Nơi ở của Ngọc Tử là góc bên phải, tận cùng của dãy nhà nọ, sân trước phòng có một cây hòe lớn phải cỡ ba người ôm. Dãy nhà có ba gian, bên trong giường tủ đã bày biện cẩn thận, cửa sổ có rèm lụa mỏng sạch sẽ.
Ngọc Tử bước vào phòng ngủ, chân hơi khựng lại. Nàng nhìn chiếc giường lớn cầu kì chiếm nửa gian phòng và những lớp rèm đang bay bay trong gió, không nhịn được nói: “Phòng này thật đẹp”. Thật không ngờ, Bội cơ kia lại để cho nàng ở trong một căn phòng xinh đẹp thế này! Nàng cũng không biết rằng, có hòe thì có quỷ, người ở thời đại này tin tưởng rằng trước phòng có cây hòe thì cũng sẽ dễ dàng có quỷ đến. Căn phòng này chính là chỗ người khác tránh còn không kịp!
Thị tỳ bên trái bưng miệng cười, nàng thanh thúy đáp lời: “Nơi này là nơi thái tử thích đến nhất, căn phòng này là nơi để cơ hầu hạ thái tử đó!”
Cái gì? Thái tử kia tới, sẽ ở phòng này hoan hảo với nữ nhân?
Dạ dày Ngọc Tử đảo lộn, cảm giác được sự đau đớn từ đáy lòng, nàng giận dữ mắng: Lỗ Kiều Kiều, ngươi đúng là mắt mù! Loại nam nhân thối nát thế này mà ngươi cũng yêu thích cho được.