Ngọc Thị Xuân Thu

Chương 86: Chương 86: Chợ tiểu quan




Ngọc Tử vừa đi vừa cúi đầu, nét mặt toả sáng mà đi tới căn nhà gỗ đã thuê cho Cung. Nhà gỗ ở đây cũng giống cửa hàng bên ngoài, là từng dãy từng dãy, liên tiếp nối liền suốt hai mươi mấy gian, rộng khoảng một hai trăm mét vuông, không có tiểu viện để đậu xe lừa, ngựa.

Trên con đường tắt chật hẹp trước mặt, các kiếm khách và hiền sĩ từ những nước khác nhau cưỡi lừa ra ra vào vào không ngừng. Bởi vì gần đây Tề vương thông báo chiêu mộ dũng sĩ, các hiệp khách ở các quốc gia khác xuất hiện, cả Lâm Truy đều trở nên hỗn loạn.

Đây cũng là điều khiến Ngọc Tử rất cảm kích công tử Xuất. Ở chỗ này, nàng rất lo lắng Cung sẽ xung đột với các hiệp khách khác. Người thời này, động một cái là lấy tính mạng để liều mạng, chém đầu người ta hay chém đầu mình cũng chẳng phải là chuyện gì to tát.

Trước nhà gỗ, mấy hiệp khách cưỡi lừa đang tốp năm tốp ba đùa giỡn, khi bọn họ nhìn thấy Ngọc Tử chạy tới, tất cả đều cùng quay đầu lại nhìn.

Nhìn chăm chú nàng vài lần, một hiệp khách nhếch miệng cười nói: “Bộ dạng của người này thật là buồn cười.”

Người hiệp khách kia cẩn thận đánh giá Ngọc Tử một hồi rồi mở miệng, lộ ra hàm răng vàng, “Dáng người này rất đẹp, rất được.”

Hắn nói tới đây, các kiếm khách thô tục cười ha hả. Nhìn thấy Ngọc Tử ngay cả dũng khí ngẩng đầu cũng không có, tiếng cười của mấy người này càng thêm kiêu ngạo. Hiệp khách khen ngợi dáng người của Ngọc Tử, bước chân tới, nghênh ngang đi về phía Ngọc Tử.

Ngọc Tử liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

Cái liếc mắt này, có chút khinh thường.

Bước chân của hiệp khách kia thoáng ngừng lại, hắn hồ nghi mà nhìn Ngọc Tử chằm chằm.

Ngọc Tử thấy hiệp khách bốn phía càng ngày càng đông, lập tức hít sâu một hơi, cao giọng, vui mừng mà kêu lên: “Phụ thân!”

“Cót két” một tiếng, thân hình nhỏ gầy của Cung nắm bội kiếm, mở cửa phòng.

Cung vừa xuất hiện, mấy người hiệp khách kia cùng cười lên ha ha. Hiệp khách đi về phía Ngọc Tử xấu hổ buồn bực mà nhếch miệng quát: “Ôi chao! Chỉ là một lão thất phu.” Hắn bị tiểu nhi này liếc mắt một cái mà dọa cho đứng sững lại, rất mất mặt. Lập tức vèo một tiếng mà rút bội kiếm, tiếp tục đi về phía Ngọc Tử.

Ngọc Tử quay lưng về phía hắn, như thể không nhận thấy được nguy cơ phía sau, nàng hai mắt lấp lánh nhìn về phía Cung đang trừng mắt căm tức, vội vã xông lên, hét lớn: “Phụ thân, công tử Xuất nói, nguyện mời người làm thực khách!”

Tiếng cười to của các hiệp khách ngừng bặt.

Giữa sự im lặng là tiếng cười trong trẻo mà tinh khôi của Ngọc Tử, “Phụ thân, giờ người là thực khách của công tử Xuất. Phụ thân, người có vui không?”

Cung đương nhiên là vui.

Người như hắn, có thể trở thành một thực khách của vị công tử nổi danh thiên hạ, thật sự là vô cùng vinh dự.

Hắn dừng bước, mừng rỡ, kinh ngạc mà nhìn Ngọc Tử, run giọng nói: “Con của ta, con chớ có hù dọa ta.”

Ngọc Tử cười hì hì, nàng chạy đến trước mặt Cung, đỡ hai tay run run của hắn, cao hứng mà nói: ” Chuyện lớn như vây, con sao dám trêu người.” Nàng liếc mắt nhìn về phía các hiệp khách đang ngây ra như phỗng, vui vẻ mà nói: “Lúc đầu, công tử Xuất muốn phái người đến đây nghênh đón phụ thân, là con nhận việc này.” Ngừng lại một chút, nàng lại bổ sung: “Công tử nói, phụ thân có thể cùng con buôn bán trước đã, qua mấy ngày, người sẽ được trọng dụng.”

Cung lúc này đã hoàn toàn tin tưởng, hắn run giọng nói: “Phụ thân là một lão già ốm yếu lại được Triệu công tử Xuất coi trọng? Phụ thân dù máu chảy đầu rơi, cũng không từ nan!”

Lời này vừa ra, Ngọc Tử giật mình. Nàng đột nhiên nhớ lại, phụ thân nàng là người rất trung thành.

Thật không ngờ hắn ngay cả mặt mũi của công tử Xuất cũng còn chưa thấy qua mà đã định tận trung với hắn. Chuyện này đúng là….

Xung quanh Ngọc Tử, tiếng bàn tán xôn xao nổi lên tứ phía. Công tử Xuất

vốn có danh là người tài đức. Cho dù không được ở Triệu, lưu vong bên ngoài, đến quốc gia này cũng vẫn là được vô số người ca ngợi. Hắn lại không như những công tử của các quốc gia khác, rất ít khi chiêu mộ thực khách.

Có những người rèn luyện văn võ, góp sức cho đế vương. Có thể trở thành thực khách của công tử Xuất chính là một bước lên mây, công thành danh toại chỉ trong tầm tay.

Trong thời gian ngắn, các kiếm khách và hiền sĩ thuê nhà ở đây cũng đều chạy ra ngoài. Bọn họ hâm mộ nhìn cha con Ngọc Tử, thở dài không thôi. Những kiếm khách kia càng như vậy. Thành tựu lớn nhất của bọn họ, cũng chính là trở thành dũng sĩ mà Tề vương chiêu mộ, mà dũng sĩ kia có thể có bao nhiêu chỗ? Hiệp khách trong thiên hạ nhiều vô số, chân chính xuất đầu chỉ có mấy người mà thôi. Lão nhân trước mặt này, nửa chân đã bước vào quan tài rồi lại có thể được công tử Xuất mời làm thực khách, xem ra là người có tài năng.

Cung ngẩng đầu lên, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của mọi người, kéo Ngọc Tử đi vào phòng.

Hai cha con đi vào, tiếng bàn tán ở bên ngoài vẫn còn truyền đến, “Người này là ai vậy?” “Từ nhỏ đã ở trong phủ công tử Xuất?” “Người phụ trách buôn bán? Chẳng lẽ, công tử Xuất cần thương nhân? Ta có thể thử một lần.”

Cung đau lòng nhìn đôi mắt sưng to của Ngọc Tử, hỏi: “Con của ta, chuyện này là sao?”

Ngọc Tử cười tinh ranh nói: “Mũi của con đập vào đá thạch bích, nước mắt cứ thế rơi.”

Cung nén giận nói: “Con không còn nhỏ, tại sao không cẩn thận như vậy?”

Ngọc Tử lại cười he he.

Là vì mặt của Ngọc Tử sưng phù rất khó coi, hơn nữa tối hôm qua chưa kịp ngâm đậu nành nên nghỉ ngơi nửa ngày. Trong nửa ngày này, nàng dẫn phụ thân tham kiến công tử Xuất, chính thức trở thành thực khách trong phủ hắn. Cung được chia cho một phòng ở trong phủ, đương nhiên, hắn cũng có thể ở chỗ đang thuê.

Buổi chiều, Ngọc Tử thu dọn đồ trong phủ công tử, dùng xe bò chở bốn thùng sữa, cùng Cung đi tới chỗ đường tắt kia.

Đã lâu rồi mới có được một ngày nắng, trong đường tắt, hai tên khất cái kia còn đang đứung đó, nhìn thấy Ngọc Tử lại tới, bọn họ đều ngồi dậy, hai mắt như sói đói nhìn chằm chằm sữa trong thùng của nàng.

“Vèo” một tiếng, Cung rút ra thanh kiếm đồng sắc bén ra, kiếm lóe lên, hai tên khất cái không khỏi rụt đầu, vội trốn vào trong.

Cung cầm lấy hai cái ống trúc, mỗi bên đựng hai bát sữa, đi nhanh hướng về phía hai người. Hai tên khất cái thấy hắn cầm đồ ăn đi tới, hai mắt sáng ngời, cùng ngẩng đầu lên.

Cung đi đến trước hai người, hai tay chắp lại, cất cao giọng nói: “Hai vị, mời uống sữa.” Hắn cung kính mà đem ống trúc đặt vào trong tay hai tên khất cái.

Một tên khất cái đón lấy sữa, sau khi vội vàng uống một ngụm, nói: “Sữa rất lạnh.”

Cung trả lời: “Đợi chút nữa sữa nóng, sẽ mời quân.”

Tên khất cái kia đầu tóc rối tung, trợn to mắt nhìn Cung, còn nói thêm: “Hai ống quá ít, không thể no bụng.”

Cung chắp tay trước ngực, khách khí mà nói: “Quân có thể yên tâm uống, lấy no bụng làm giới hạn.”

Tên khất cái kia lại nói: “Chỉ một ngày no bụng? Ngày mai lại đói.” Người này đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước, đòi hỏi bọn họ ngày ngày cung cấp sữa uống. Ngọc Tử giận dữ, tiến lên.

Cung nhíu mày, bội kiếm hắn cầm trong tay vèo một cái, cắm xuống đất bùn.

Động tác này của hắn vừa xong, tên khất cái kia vội vã lùi về phía sau, nói: “Đủ, đủ rồi. Ngày mai không dám đến xin.”

Chứng kiến cảnh tượng này, Ngọc Tử cười nhẹ, bước chân cũng dừng lại, trong lòng kiên định. Nàng cũng biết, phụ thân ở Tề vương mấy chục năm, lại ở thành Tằng cùng các hiệp khách giao thiệp nhiều năm, tính cách của hắn không thể nào lại là loại trung thành đến ngu dốt được.

Sau khi hai phụ tử đặt cái đỉnh lên bếp lò, đem lá cờ viết “Sữa ngon” cắm ở trên đá, Ngọc Tử đứng ở phía đường tắt, lớn giọng la lên: “Sữa ngon đây, chư quân đi ngang qua, mùa đông âm u tĩnh mịch, bụng sớm đã đói, sao không uống một bát sữa nóng hổi? Sữa này của ta, vừa trong vừa ngọt, một đao tệ hai chén.”

Khi tiếng la vang dội của nàng dẫn dắt người qua đường tới xem, nàng lại cao giọng la hét, “Sữa này không có trên thế gian, vốn làm thức uống cho quý nhân, nay thành thức uống của thứ dân rồi đó!”

Khi Cung nghe Ngọc Tử thuần thục mà rao hàng thì ngây dại. Hắn lắc lắc đầu, chua xót nghĩ: Con của ta thân là cơ thiếp, rõ ràng có thể an hưởng cẩm y ngọc thực, lại phải xuất đầu lộ diện như vậy, chịu nổi khổ gió sương, chịu đựng ánh mắt xem thường của mọi người.

Nhưng mà nói đi thì nói lại, nếu như thật sự buôn bán, một ngày bán sữa, được hai đao tệ lẻ tẻ. Như vậy khiến nàng bị giày vò sao. Tiền nhiều chung quy không phải chuyện xấu.

Giữa ngã tư đường bây giờ người tới người đi, ngựa xe như nước. Cửa hàng của Ngọc Tử nườm nượp người.

Sữa của Ngọc Tử ở thời đại này, dù sao cũng là số một, cùng sữa chỗ khác hoàn toàn khác biệt. Có người khen ngon thì sẽ có càng nhiều người vây về phía bọn họ.

Mà đao tệ, cũng bịch bịch leng keng ném vào trong giỏ, liên tục phát ra những tiếng thanh thúy.

Không đến nửa canh giờ, liền đã bán ra được một thùng.

Ngọc Tử vừa thuần thục đưa sữa, thu bát đã uống hết, nhận tiền. Trong lúc lúc bận đến chết đi được, nàng vẫn cười híp mắt nhìn về phía phụ thân, nghĩ ngợi nói “Qua mấy ngày, việc này có thể giao cho phụ thân làm rồi. Công tử Xuất muốn con kiếm tiền, cũng không biết với hắn mà nói, bao nhiêu mới đủ?

Đúng lúc này, một tiếng quát chói tai truyền đến, “Mau lui lại! Mau mau lui lại!”

Giữa tiếng quát, một người trung niên bên hông đeo trường kiếm, trên đầu đội mũ, mặc trang phục quan lại, dưới sự vây quanh của ba kiếm khách, nghênh ngang đi về phía Ngọc Tử.

Ngọc Tử thấy chiếc xe kéo, lòng thoáng hồi hộp.

Quan lại kia đi tới trước mặt Ngọc Tử, hắn liếc mắt nhìn cái xe bò đậu phía sau một cái, quay đầu cẩn thận đánh giá Cung và Ngọc Tử.

Một lát sau, chuôi kiếm trong tay hắn chĩa về phía Ngọc Tử, quát, “Tiểu nhi mũi sưng kia, ai ra lệnh ngươi bán sữa ở đây?”

Ngọc Tử cúi đầu, nàng xoay người đi đến chiếc xe bò, lấy ra một cái vỏ kiếm đưa tới.

Vỏ kiếm này nhỏ mà dài, điêu khắc hoa văn cổ xưa tinh mỹ.

Quan lại kia nhìn chằm chằm vỏ kiếm đó.

Lúc này, Ngọc Tử chắp hai tay lại, nói: “Ngài thứ lỗi, ta sẽ lập tức rời khỏi chỗ này, nếu muốn bán sữa, nhất định sẽ kết phường.

Quan lại kia gật gật đầu, hẫn vẫn còn nhìn chằm chằm vào vỏ kiếm đó rồi nói: “Từ thời Quản Công, chợ có nơi, hàng có chốn. Ngươi một mình bán sữa, sao có thể không kết phường?”

Khi Quản Trọng thống trị, quả thực là quy phạm thị trường như thế này, lệnh cho các ngành các nghề đều ấn chỉ mà làm, đồng thời, với loại người bán hàng rong bày quán khắp nơi này cũng có biện pháp trừng phạt.

Song đương nhiên sau khi Quản Trọng mất được hai trăm năm sau, trật tự thị trường Lâm Truy đã sớm rối loạn. Làm sao còn có quy củ này?

Nhưng mà, đối với Ngọc Tử mà nói, nàng định làm ăn lâu dài. Hiện tại trong tay có tiền vốn để thuê cửa hàng, có lẽ thuê một cửa hàng khác thì càng thỏa đáng hơn. Vì vậy, nàng gật đầu nói: “Ngài nói phải.”

Quan lại kia thấy nàng nghe lời liền rời đi. Đúng lúc này, Ngọc Tử thừa dịp tay áo dài che kín, lặng lẽ đưa cho hắn một xâu đao tệ, cúi đầu nói: “Xin cho phép ta bán hết hôm nay.”

Quan lại kia ước lượng trong tay có khoảng hai ba mươi đao tệ, lại liếc mắt một cái nhìn vỏ kiếm tinh mỹ kia, gật gật đầu rồi xoay người rời đi.

Quan lại kia vừa mới vừa đi xa, tiếng la thanh thúy của Ngọc Tử lại vang lên, “Sữa ngon đây, một đao tệ hai bát, sữa nóng hổi. Sữa này thế gian không có, vốn làm thức uống cho quý nhân, nay thành thức uống của của thứ dân!”

Giọng của nàng cực kỳ thanh thúy, truyền rất xa rất xa.

Trong dòng người đông nghịt, bên trái ngã tư đường, mấy chiếc xe ngựa. Trước một chiếc xe ngựa, một mĩ cơ đang cười mỉm mà nhìn chằm chằm vào Ngọc Tử. Nàng nhìn Ngọc Tử từ trên xuống dưới, cười đến mức hai mắt híp lại, “A, Ngọc cơ này, tại sao mũi sưng to như vậy?” Bỗng nhiên ngừng một lát, nàng thở dài mà nói “Nghèo đến nỗi phải bán sữa? Thiếp vốn tưởng rằng, công tử Xuất sẽ lấy nàng làm phu nhân chứ.”

Nàng nói tới đây, quay đầu nhìn về phía nam nhân tuấn mĩ uể oải bên cạnh, nũng nịu hỏi: “Thái tử, giờ gọi nàng đến đây chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.