Ngọc Thị Xuân Thu

Chương 48: Chương 48: Kẻ thù




Hai mươi mỹ nhân chia làm hai nhóm đứng đó, Yến nữ Sở cơ tranh nhau khoe sắc khiến người ta không thể dời mắt. Trong những bữa tiệc thế này, ánh đèn có phần hơi tối, phải trang điểm đậm thì mới nổi bật được. Đứng ở đằng sau cùng, xen lẫn trong mọi người, Ngọc Tử cúi đầu để mặc cho tóc dài che bớt gương mặt, đúng là không thể nhìn rõ được. Ngô Tụ cười rất tươi, nàng ta hơi dựa vào thái tử, chỉ vào các mỹ nữ, chỉ vào từng người cười nói: “Nữ tử nước Yến này quả là vừa cao lớn vừa trắng trẻo, vừa đẹp vừa tròn trịa, Việt cơ này mắt thật sáng, thật động lòng người”.

Trong nụ cười sáng lạn như ánh nắng của nàng ta, thái tử miễn cưỡng bưng chén rượu lên nhấp một ngụm.

Sau khi chỉ chỏ từng người một rồi, Ngô Tụ nhìn về thái tử phi, cười nói: “Tỷ tỷ thấy các mỹ nhân này thế nào?”

Thái tử phi vẫn nghiêm mặt, nghe vậy thì hừ nhẹ một tiếng rồi nói: “Mỹ nhân thế này thấy nhiều rồi!”

Giọng nói của thái tử phi đông cứng mang theo mùi vị ghen tuông, Ngô Tụ nghe vậy thì vươn tay áo che miệng, khẽ kêu một tiếng: “A! Thiếp quên mất, tỷ tỷ không thích son phấn kiểu này”.

Giọng nói của Ngô Tụ vừa vang lên, mấy mỹ nhân đang nhìn về phía thái tử phi đều lộ vẻ oán hận.

Ngô Tụ kêu lên mấy tiếng rồi lại cười nhìn thái tử, bình thản nói: “Phu chủ có nhìn trúng mỹ nữ nào chăng? Nếu không thì để thiếp cho các nàng tạm lui xuống”.

Lời vừa nói xong, Ngọc Tử có thể cảm nhận được rõ các nữ tử bên cạnh đều trở nên lo lắng, ngay cả hơi thở cũng dồn dập thêm mấy phần.

Tề thái tử chậm rãi ngẩng đầu, liếc nhìn qua các nữ tử rồi nhàn nhạt đáp lời: “Tùy nàng quyết định!”, giọng nói của hắn cũng như gương mặt hắn, vừa trầm thấp vừa lạnh lùng.

“Vậy để thiếp quyết định nhé!”

Ngô Tụ nói xong, tay thon vươn lên, chỉ mấy nữ tử đứng trước nói: “Ngươi, ngươi, ngươi ở lại!”

Nhất thời, những người được chọn đều vui mừng không thôi, những người không được chọn thì mặt không còn chút máu nào.

Đương nhiên Ngọc Tử cũng không được chọn.

Chọn ba mỹ nhân rồi, Ngô Tụ vung tay áo lên nói: “Qua hầu một bên”.

“Vâng”.

Các mỹ nhân yểu điệu cúi người rồi hơi nghiêng người lui xuống.

Ngọc Tử cũng hơi nghiêng người lui xuống, đến giờ nàng mới dám thở phào một hơi.

Trong lúc nàng vừa thở phào đi theo các mỹ nhân lùi về phía sau thì Ngô Tụ lại cao giọng cười khanh khách: “Trời ơi, sao thiếp lại quên được nhỉ? Mấy hôm trước đại vương từng nói muốn thái tử nạp nhiều cơ thiếp để sinh nhiều con đó. Tỷ tỷ, Phu chủ, thiếp chọn thêm hai mỹ nữ được không?”

Trong tiếng hoan hô khe khẽ của các mỹ nhân, chân Ngọc Tử như bước hụt, người cứng đờ!

Trong sự yên lặng, giọng nói giận dữ của thái tử phi truyền đến: “Ba là đủ rồi”.

“Tỷ tỷ nói ba là đủ rồi, Phu chủ nghĩ sao?”

Giọng nói của Ngô Tụ vẫn thanh thúy dịu dàng như trước. Lúc nàng nói chuyện thì có sự mềm mại đặc biệt khiến cho câu nói đơn giản này như gió xuân thổi qua.

“Phu chủ, người nói đi!”, trong chữ “đi” cuối cùng vừa dài vừa mềm mại, giọng nói nhàn nhạt của thái tử vang lên: “Chọn các nàng đi”.

Hắn vươn tay.

Một mỹ nhân vội quay qua, vui mừng nhìn thái tử nói: “Tạ ơn Phu chủ chú ý!”, dứt lời lại uyển chuyển cúi người.

Mỹ nhân nọ vui mừng đi qua, đột nhiên nhớ lại còn một người không bước ra, lập tức nàng quay đầu, tò mò nhìn lại.

Ngô Tụ cũng nhìn qua, nàng nhìn bóng dáng ngu ngơ như gà gỗ của nàng kia, nhíu mày, che miệng cười đến độ mắt híp lại: “Tỷ tỷ, Phu chủ, mỹ nhân này vui quá nên choáng váng rồi.”

Đôi môi mỏng của thái tử hơi mím lại, giận dữ quát: “Mỹ cơ kia, quay lại!”

Mỹ nhân kia vẫn không quay lại.

Lúc này, ngay cả thái tử cũng ngẩng đầu lên, hắn nhìn theo bóng lưng kia, mày dần nhíu lại.

Càng ngày càng nhiều ánh mắt đổ dồn về phía này.

Dần dần, dần dần, mỹ nhân kia cũng quay lại.

Nàng chậm rãi quay đầu qua.

Đó là một vị mỹ nhân cực kỳ giản dị, váy nàng mặc cũng rất tinh khiết, giản dị, không hề hoa mỹ. Nàng hơi cúi đầu đều mặc cho tóc dài phủ xuống, che đi gương mặt thuần khiết của nàng.

Thái tử phi nhìn nàng, sự chán ghét trong mắt nhạt đi quá nửa: Mỹ nhân này không tệ, không trang điểm lòe loẹt quá.

Nàng nhìn mỹ nhân kia, hỏi: “Sao cơ không ngẩng đầu?”

Lúc hỏi câu này, thái tử phi vô tình liếc qua Ngô Tụ, vừa liếc nàng đã giật mình. Nàng bất ngờ phát hiện người đàn bà luôn cười ngọt ngào, màu mè này đã an tĩnh một cách bất ngờ, kì lạ, tại sao nàng ta lại nhìn mỹ nhân kia chăm chú như vậy?

Ngô Tụ nhìn chằm chằm mỹ nhân kia, môi mím chặt, hồi lâu sau mới cười nói: “Sao cơ không ngẩng đầu?”

Lần này, mỹ nhân ngẩng đầu lên!

Đây là gương mặt cực kì thanh lệ, da dẻ mềm mại như chỉ cần chạm vào là sẽ chảy nước, hai mắt trong veo, đôi môi anh đào ửng hồi, khí chất cao nhã, bình thản hợp lại thành một quý nữ nước Lỗ tiêu chuẩn.

Mỹ nhân này, bất ngờ lại chính là Ngọc Tử.

Ngọc Tử ngẩng đầu, nàng lẳng lặng nhìn Ngô Tụ, nhìn thái tử.

Nhìn vào gương mặt nàng, khuôn mặt Ngô Tụ cắt không được giọt máu, nàng ta miễn cưỡng cười, nheo mắt hỏi: “Cơ là người nước nào?”

Ngọc Tử liếc nhìn nàng rồi nhìn qua thái tử ngồi bên.

Người nam nhân này, ánh mắt hắn nhìn nàng rất bình thản, đạm mạc. Hắn chỉ liếc nhìn nàng một cái rồi cúi đầu, từ tốn nhấp một ngụm rượu.

Chẳng lẽ hắn không nhận ra nàng?

Lòng Ngọc Tử vừa dâng lên chút vui mừng thì lại bị nỗi bi thương bao phủ lấy. Nàng liếc nhìn Ngô Tụ đang tái mét kia, môi anh đào cong cong để lộ ra nụ cười vô cùng sáng ngời, vô cùng rạng rỡ.

Bước lên hai bước, Ngọc Tử uyển chuyển cúi người trước thái tử, sau đó nhìn qua phía thái tử phi và Ngô Tụ, thánh thót đáp lời: “Thiếp là nữ tử nước Lỗ”.

Bốn chữ “Nữ tử nước Lỗ” vừa nói ra, khuôn mặt Ngô Tụ trắng bệnh như tờ giấy, mà thái tử kia vẫn đang nhấm nháp ly rượu của hắn, tựa như không hề hay biết gì.

Chỉ là, hắn thực sự không nhận ra, sao có thể như thế? Quan trọng chính là, Ngô Tụ đã nhận ra, có thể bảo vệ mình thì chỉ có hắn thôi. Nàng không thể Ngô Tụ giấu diếm được!

Lập tức, Ngọc Tử vẫn đang phúc thân kia hơi cao giọng, thanh thúy nói: “Thiếp vốn là quý nữ nước Lỗ…” Nàng vừa nói đến đây thì Ngô Tụ đã ho khan một tiếng, vội vàng quát: “Mỹ nhân kia, ai hỏi xuất thân của ngươi? Nói gì thừa thãi vậy?”

Nàng nói tới đây thì không khỏi cẩn thận nhìn thái tử một cái, thấy hắn vẫn bình thản như trước, nhắm mắt làm ngơ thì lập tức cảm thấy lo lắng, nàng vung tay lên quát: “Lui qua một bên đi!”

Lần này Ngọc Tử rất nghe lời, nàng lại uyển chuyển hành lễ rồi lui ra phía sau.

Trong lúc Ngô Tụ thở phào một hơi thì Ngọc Tử đột nhiên quay đầu lại, nàng nhìn Ngô Tụ đang toát mồ hôi kia cười khẽ, môi anh đào hé mở, vừa định nói chuyện thì một giọng nói the thé vang dội truyền đến: “Bẩm Triệu công tử Xuất đến!”

Vị khách quý đêm nay đã tới rồi!

Trong nháy mắt, mọi người đều hưng phấn, vội quay đầu lại nhìn ra đại điện.

Thái tử vội buông chung rượu, cười lớn đứng dậy đi ra nghênh đón.

Trong cái nhìn âm độc của Ngô Tụ, Ngọc Tử cũng ngạc nhiên quay đầu lại, trợn mắt khó tin nhìn ra ngoài cửa, công tử Xuất! Thật không ngờ lại gặp lại công tử Xuất ở đây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.