Ngọc Tử về đến doanh trại, lúc này mọi người đã sửa soạn lại hành lý, vội vàng khởi hành.
Nàng vừa chạy tới, một kiếm khách thành Tằng đã hô lớn: “Thằng nhóc, sữa rất ngon”.
Ngọc Tử lập tức hớn hở, nàng cất cao giọng nói: “Nếu một đao tệ ba bát sữa thì có muốn uống không?”
Nàng vừa nói xong, đám kiếm khách đều cười lớn. Trong tiếng cười lớn, mấy tiếng huýt sáo đều vang lên, đám kiếm khách vung vung tay, nhìn Cung kêu lên: “Cung, đứa con này của ông lúc nào cũng chỉ nghĩ buôn bán. Sao không học kiếm thuật? Chỉ thích theo con đường buôn bán lừa lọc?”.
“Thôi đi, buôn bán mới giàu có được, có gì là không thể?”
Trong tiếng nói cười ồn ào, Cung chỉ cười lớn.
Lúc này, thương đội đã khởi hành, xe lừa lại bắt đầu đi về phía trước.
Ngọc Tử liếc nhìn một cái, nơi đặt nồi sữa đã trống trơn, hiển nhiên sữa đã bị uống sạch, ngay cả chậu nhôm cũng cạn sạch.
Đám kiếm khách còn đang cười đùa, Ngọc Tử có chút bất đắc dĩ, nàng ho khan một tiếng, hơi cao giọng nói: “Sữa của ta, công tử Xuất đã uống thử, cũng nói “Hơi ngọt, thanh mát, mùi hương thơm thuần. Đúng là sữa ngon”, sữa ngon như vậy, một đao tệ ba bát, có đáng giá không?”
Lần này, nàng lôi cả lời bình của công tử Xuất ra để quảng cáo.
Người thời đại này, nhắc tới những người tôn quý, trưởng giả đều luôn rất cung kính.
Lập tức, đám kiếm khách đang cười ha hả vội ngừng cười, nghiêm túc nhìn Ngọc Tử.
Lúc này, một kiếm khách đột nhiên hô lớn: “Đáng, rất đáng giá”.
Hắn vừa nói xong, lại cười khục khục: “Thằng nhóc, làm nhiều thêm một chút, uống được nhiều hơn, huynh uống hết mất rồi! Bao nhiêu đao tệ huynh đây cũng mua!”
Trong tiếng cười khục khục của kiếm khách này, các kiếm khách khác lại cười vang. Nhưng với Ngọc Tử mà nói, như vậy là đủ rồi.
Nàng hơi chạy đến trước mặt Cung, gọi ông: “Phụ thân”.
Nhìn khuôn mặt hiền lành của Cung, Ngọc Tử buồn bực nói: “Phụ thân, buôn bán không tốt?”
Cung cười, ông thở dài nói: “Buôn bán cũng được, nhưng phụ thân phải theo bảo vệ”. Ông nhìn Ngọc Tử, thấp giọng nói: “Con ta thân thể gầy yếu, sẽ bị ức hiếp”.
Những lời này, Ngọc Tử đã hiểu. Đúng là thời loạn, không có kiếm khách ở bên bảo vệ, làm ăn gì cũng không thể an toàn. Cũng đúng, cho dù là một xã hội có pháp luật nghiêm minh, chuyện làm ăn buôn bán cũng phải có bảo kê, huống chi là thời loạn như bây giờ?
Chỉ trong chốc lát, thương đội đã ra khỏi thành Huống.
Vừa ra khỏi thành Huống đã là một con đường lớn dài trăm dặm, trên con đường này, thỉnh thoảng cũng xuất hiện các thôn trang, nhưng thành trì thì phải ngoài trăm dặm.
Đi liền hai ngày, thương đội cũng đã đi được sáu mươi, bảy mươi dặm. Mắt thấy hôm nay có thêm chút sức nên nghỉ lại trong thành một đêm, sáng dậy, mọi người đều có vẻ rất thoải mái.
Bất kể thế nào, ngủ trong thành, ngộ nhỡ trời mưa cũng còn có chỗ trú mưa.
Trong tiếng cười đùa của đám kiếm khách, Ngọc Tử nghe được có người oán giận: “Nước Lỗ này đúng là, tỏ vẻ quân tử gì chứ, ngay cả nữ quán cũng không có”.
Kiếm khách kia đáp lại: “Đúng thế, nếu ở nước Tề ta, đường cái thế này đều có nữ quán. Hí! Nào gái Sở gái Ngô, đúng là da dẻ nõn nà, vô cùng động lòng người”.
Bất kể là thời đại nào, vừa nhắc đến nữ nhân, đám nam nhân luôn rất hưng phấn, đám kiếm khách cười nói, càng nói càng vui.
Đang lúc này, một kỵ sĩ giục ngựa đến.
Hắn vừa gõ trống bên hông vừa quát: “Năm trăm dặm phía trước có đá lớn chắn đường, đội xe bò, xe lừa đi theo ta lên trước để dọn đường”.
Đây là mệnh lệnh.
Đám kiếm khách hùng dũng đáp: “Vâng”.
Đưa mắt nhìn theo bóng Cung rời đi, Ngọc Tử quay đầu, đang định lại làm sữa để kiếm tiền.
Tiếng vó ngựa của các kiếm khách càng đi càng xa.
Chỉ chốc lát sau, một trận gió mát kéo tới, nhẹ nhàng và vô cùng khoan khoái, tin thần Ngọc Tử phấn chấn, ngẩng đầu lên.
Thì ra, trước mắt xuất hiện một rừng cây nhỏ, cho dù còn cách khoảng hơn ba trăm bước nhưng gió vừa thổi tới đã mang theo cả hương thơm cỏ cây, thanh lọc đi cái nóng bức trong cơ thể.
Đám người làm tạp dịch đều hoan hô, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn.
Ngọc Tử cũng bước nhanh tới, nàng nhìn nhìn rừng cây phía trước, không khỏi nhớ lại khi mới tới đây đã gặp phải một con cọp.
Sau đó, nàng nhìn thương đội đã vắng vẻ hơn nhiều, nghĩ thầm: Các kiếm khách đều đã đi dọn đường, nếu trong rừng này thực sự có cọp xuất hiện thì phải làm sao bây giờ?
Vậy, ta nhất định phải chạy nhanh một chút, ai chạy chậm thì phải làm ấm bụng cho cọp thôi.
Rụt cổ lại, Ngọc Tử đi dần về giữa đoàn người người. Lúc này, nàng cũng biết mình đang nghĩ nhiều, rừng cây này nhỏ bé, nhìn cũng có thể thấy đến cuối rừng, hiển nhiên không phải là loại rừng cây nguyên thủy sâu, rộng đến vô cùng, sao lại có cọp?
Đúng lúc này, tim Ngọc Tử lại thót lên! Đột nhiên nghĩ thầm: Năm dặm đằng trước có đá lớn chắn đường? Lạ thật, con đường này rõ ràng là đường cái quan, sao đột nhiên lại có đá chặn đường?
Ý nghĩ này đột nhiên nảy ra trong đầu nàng. Ngọc Tử lập tức rùng mình.
Nàng nhìn quanh rừng cây um tùm kia một chút, đột nhiên trong đầu nảy ra một câu: Điệu hổ ly sơn!
Đám thích khách vốn đang ẩn nấp trong thương đội, nếu lại tụ họp với thích khách mai phục trong rừng cây, vậy, vậy… công tử Xuất chẳng phải là gặp nguy hiểm?
Ý nghĩ này vừa đến đã không thể cản lại nữa. Nghiến răng, Ngọc Tử bước nhanh lên phía trước.
Cả thương đội chỉ dàn hàng được đến một, hai dặm, chỉ chốc lát sau, Ngọc Tử đã chạy tới phía trước. Mà đúng lúc này, thương đội cũng vừa tiến vào rừng cây.
Còn cách khoảng mười cỗ xe ngựa, nàng đã có thể thấy công tử Xuất.
Nhưng lúc này, Ngọc Tử lại dừng bước.
Ngộ nhỡ, đoán sai thì làm sao bây giờ? Nếu lại đoán đúng thì đám thích khách này có động thủ với ta không?
Thế nhưng, thế nhưng…
Trước mắt Ngọc Tử hiện lên khuôn mặt cao quý, tuấn mỹ của công tử Xuất.
Nàng nghiến răng, thầm nghĩ: Cầu phú quý phải có hiểm nguy, không khó không được, ta muốn cả đời được ăn thịt heo (lạy má =.=”) hay cả đời phải dầm mưa? Ta… liều mạng!
Nghĩ tới đây, nàng lại tiếp tục chạy lên trước. Chỉ chốc lát sau, nàng đã đi tới trước xe ngựa của công tử Xuất.
Hơn mười kiếm khách hộ vệ công tử Xuất đang vây quanh xe hắn mà đi.
Bọn họ vừa quay đầu lại đã gặp cậu bé bẩn thỉu kia. Một kiếm khách tiến lên muốn ngăn Ngọc Tử lại.
Nhưng lúc này, Ngọc Tử lại dừng lại. Nàng nhỏ nhẹ nói với kiếm khách kia: “Tiểu nhân có lời muốn nói với công tử Xuất”.
Kiếm khách kia trừng mắt nhìn nàng một cái, nhíu mày nói: “Nói luôn ở đây đi”.
Ngọc Tử ngẩn ra. Vút vút vút, mấy chiếc trường kích vung ra, ngăn đường nàng lại.
Ngọc Tử ngây người. Nàng cắn răng, xoay người quay về.
Nhưng mới đi được năm bước lại dừng lại, cuối cùng Ngọc Tử quay đầu, nhìn xe ngựa, nói rành mạch: “Tiểu nhân có lời muốn nói với công tử”.
Hồi lâu sau, giọng nói lười nhác, có phần khàn khàn của công tử Xuất mới truyền ra: “Là tiểu nhi nhà ngươi? Có chuyện gì?”
Giọng nói của hắn có chút mơ hồ.
Ngọc Tử lại nghiến răng.
Nàng hít một hơi, chăm chú nói: “Đường này là đường chính, nối thẳng tới thành Đạt, tiểu nhân nghĩ, con đường quan trọng như vậy, sao đột nhiên lại có đá lớn chặn đường?”
Vút vút vút!
Đám kiếm khách đều quay đầu nhìn Ngọc Tử chằm chằm.
Giọng nói của Ngọc Tử vốn không thấp, chỉ một lời này, không chỉ là đám kiếm khách mà ngay cả đám tạp vụ cũng đều ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Bị nhiều người nhìn như vậy, tim Ngọc Tử đập loạn.
Nàng nghiến răng, tiếp tục nói: “Kiếm khách của hai đội xe bò, xe lừa đều đã đi, giờ kiếm khách trong thương đội không đủ một trăm người. Tiểu nhân nghĩ, nếu có thích khách ẩn nấp trong rừng cây này, tụ họp với thích khách ẩn náu trong thương đội thì công tử sẽ rất nguy hiểm.”
Nàng nói tới đây, cúi đầu, chắp tay, cao giọng nói: “Tiểu nhân chỉ đoán thôi, làm thế nào, xin công tử hãy định đoạt”.