Đối mặt với ánh mắt nén giận của Hàn công chúa, nụ cười trên mặt của Ngọc Tử cuối cùng cứng lại. Nàng chậm rãi
ngẩng đầu lên, vẻ mặt u oán mà nhìn công tử Xuất. Nhìn nhìn, Ngọc Tử lại cúi đầu xuống, lấy tay áo che khuôn mặt, cúi đầu khóc: “Thiếp thân là
cơ thiếp, vì là nữ nhân Lỗ quốc, biết chữ biết lễ, mới được công tử coi
trọng, mang theo bên cạnh.” Những lời này, là giải thích cho Hàn công
chúa và các nữ nhân khác nghe. Lập tức, Hàn công chúa liền tỏ vẻ bừng
tỉnh.
Ngọc Tử cúi đầu, với tay áo lau lau khóe
mắt, còn cúi đầu khóc. “Đúng, thiếp là cơ thiếp, sao xứng cùng công chúa ở chung một phòng?” Nói tới đây, nàng nhìn công tử Xuất rồi chậm rãi
quỳ xuống, dập đầu xuống đất, khóc lóc cầu xin: “Thiếp nguyện quay về ở
chỗ cũ, cầu xin công tử tác thành.”
Đến lúc này, Hàn công chúa nhìn về phía
Ngọc Tử, trong ánh mắt đã rất vừa lòng. Nàng cho rằng dưới tình huống
này không ai chú ý nên nhếch miệng cười, cười đến mức cực vui vẻ cực vừa lòng, thầm nghĩ: coi như người thức thời.
Ngọc Tử quỳ trên mắt đất, tiếng khóc đứt quãng, khóc hết sức chân thật.
Nàng đang chờ câu trả lời của công tử Xuất.
Nàng đã nghĩ, dưới tình huống như vậy,
hắn còn không để nàng quay về ở chỗ cũ. Hứ! Nàng còn lâu mới thích bị
kẹp ở giữa một đám nữ nhân, tranh ân sủng nhé.
Công tử Xuất cuối cùng cũng mở mắt.
Hắn lẳng lặng mà đánh giá Ngọc Tử, khóe miệng khẽ nhếch, cười như không cười.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, nhìn nàng chằm chằm, sau đó, hắn quay đầu lại tiếp tục nhắm mắt.
Hắn đúng là không thèm quan tâm đến lý lẽ của Ngọc Tử!
Ngọc Tử dập đầu trên đất như vậy, rất
không thoải mái. Hơn nữa, khóc lóc thế này, chỉ khóc hai tiếng còn có
thể, nếu khóc nhiều hơn thì lại rất mệt.
Chết tiệt, vì sao hắn còn không mở miệng?
Hàn công chúa chớp chớp mắt, chờ mong nhìn công tử Xuất, giống như Ngọc Tử, đang đợi hắn mở miệng.
Mà công tử Xuất nhắm hai mắt, bộ dạng nhàn nhã, rất nhàn nhã…
Thời gian trôi qua, tiếng đồng hồ cát chảy, ở thời điểm này có vẻ rất rõ ràng.
Chờ chờ, Hàn công chúa bại trận đầu tiên. Nàng mếu máo, buồn bã cúi đầu, tiếp tục thỉnh thoảng lại đấm chân cho công tử Xuất.
Ngọc Tử cũng muốn bại trận, nhưng nàng không thể, nàng phải cứng rắn lên.
Tới lúc này, nàng sao còn không hiểu tính toán của công tử Xuất? Người này chơi xấu! Lại không để ý đến chuyện
này! Thôi đi! Ta khinh!
Dập đầu xuống đất rất lạnh, đây chính là
mùa đông mà, hàn khí dưới mặt đất, từng đợt truyền đến trán. Quan trọng
nhất là cúi đầu như vậy, cổ của nàng cứng ngắc, đau quá, máu chảy ngược, làm hại hai tai nàng ong ong.
Còn nữa, nàng không khóc nổi nữa…
Ngọc Tử cứng người một lúc lâu rồi chậm chậm rãi rãi ngẩng đầu lên.
Sau đó, nàng lén lén lút lút ngồi thẳng dậy.
Sau khi ngồi thẳng, Ngọc Tử vẫn làm làm
tịch. Nàng dùng tay áo nhẹ nhàng lau lau khóe mắt. Quay đầu giống như
con chuột thập thò, lén lút đi qua trước bếp than. Lúc này, rượu kia sớm đã mở, mĩ cơ kia đã lấy ra, trước khi đi, nàng còn khinh bỉ nhìn Ngọc
Tử một cái.
Ngọc Tử nhìn thấy ánh mắt xem thường của mĩ cơ kia.
Nàng hừ nhẹ một tiếng ở trong lòng, mệt mỏi thầm nghĩ: ngươi còn khinh bỉ ta! Có bản lĩnh, ngươi cùng tên kia giao đấu thử xem?
May mắn chính là, công tử Xuất có mặt vào lúc này không trách nàng chưa được phép đã tự tiện đứng dậy.
Sau khi đau khổ, Ngọc Tử đột nhiên phát
hiện, hết chuyện này lại đến chuyện khác. Rượu cũng nấu được rồi, dựa
theo lệ thường, nàng cần phải trở lại quỳ bên cạnh chân công tử Xuất.
Nhưng mà, nơi đó vẫn không có chỗ của nàng!
Lần này, Ngọc Tử cũng bất chấp xấu hổ. Nàng lén lút liếc mắt nhìn công tử Xuất một cái.
Ngay khi nàng liếc mắt một cái, công tử Xuất vừa lúc mở mắt ra, lập tức, chuẩn xác mà đón lấy sóng mắt của nàng!
Hắn cong môi cười.
Hắn như đang nhịn cười.
Ngọc Tử hoài nghi, lại nhìn về phía hắn.
công tử Xuất liếc về phía cái trán hơi
thâm của của nàng, môi cong lên, sau khi cho nàng một nụ cười cực kỳ
sáng lạn, Ngọc Tử hít thở sâu, giong nói thanh nhã của hắn vang lên
trong đại điện u tối, “Ngọc Tử, lại đây.”
“Vâng.”
Ngọc Tử đứng lên, chầm chập đến gần hắn.
“Ngồi trong lòng ta.”
A!
A! A! A!
Vù một tiếng, bốn nữ nhân đồng loạt ngẩng đầu lên.
Ngọc Tử khó khăn khép lại cái miệng nhỏ
nhắn, miễn cưỡng cười, đối công tử Xuất đang ôn nhu nhìn về phía mình,
thì thào đáp: “Vâng.”
Lúc này, nàng đáp “Vâng” mà không phải đáp “Dạ”, là muốn nói cho các nữ nhân, nàng là bị bức bách, đây là lệnh cưỡng chế!
Các nàng hiển nhiên không cảm nhận được sự khổ sở của nàng. Các nàng oán hận mà nhìn nàng chòng chọc một cái, cúi đầu.
Nàng chậm rãi mà di chuyển từng bước một, rì rì xoay người, rì rì mà đem cái mông, đặt vào lòng công tử Xuất.
Vừa tiếp xúc với cái ôm ấm áp của hắn, Ngọc Tử cứng đờ người.
Mà lúc này, một tay hắn đặt trên thắt
lưng của nàng. Tay phải của công tử Xuất cầm ly rượu, tay trái ôm nàng
trong lòng, đến lúc đem Ngọc Tử cứng ngắc hoàn toàn đặt vào trong lòng,
hắn mới cúi đầu , ánh mắt trìu mến mà nhìn về phía cái trán của nàng,
hơi thở thở ra nhè nhẹ từng đợt khiến tóc gáy nàng dựng đứng, thấm vào
lỗ chân lông của nàng. “Sao lại cứng người như vậy? Hả.”
Lời nói ôn nhu như nước, hắn còn vươn tay trái cao quý thon dài của hắn, khẽ ấn lên trán nàng.
Lần này, Ngọc Tử có thể thề: nàng thực sự nghe được tiếng nghiến răng của Hàn công chúa!
Ngọc Tử nhắm hai mắt lại, nhưng khi nàng
nhắm mắt lại, nàng phát hiện, tiếng tim đập mạnh mẽ của công tử Xuất
trong y phục của hắn xuyên qua lưng của nàng, truyền vào trong tai nàng, cùng đập theo tim nàng.
Ngọc Tử phát hiện, cổ họng của mình khô khốc. Nàng vội vàng mở mắt ra, cử động nhỏ cũng không dám.
Giữa tiếng “Thình thịch” mạnh mẽ, đột nhiên, một tiếng nghẹn ngào nho nhỏ vang lên trong điện.
Ngọc Tử ngẩn ra, nàng tò mò cúi đầu.
Công tử Xuất nhíu mày, theo tiếng vang nhìn lại.
Người phát ra tiếng nghẹn ngào chính là Hàn công chúa.
Nàng cúi đầu, vừa khóc thút thít lại
thỉnh thoáng đấm đấm chân cho công tử Xuất. Đến lúc này, Ngọc Tử mới
phát hiện, Hàn công chúa đang đấm chân, dùng sức cực kỳ không đều, khi
nặng khi nhẹ, còn xoa xoa về phía cơ bắp quan trọng kia. Trời ạ, công tử Xuất lại có thể luôn luôn làm bộ dạng dường như không có việc gì! Thật
đúng là khó nhọc!
Hàn công chúa khóc rất nhiệt tình, nàng
đấm vài cái, liền lấy tay áo lau lau nước mắt, sau đó, đem đấm đấm cho
công tử Xuất. Chỉ một thời gian, Ngọc Tử liền thấy trên y phục màu ngọc
thạch của công tử Xuất, có vài chỗ ươn ướt.
Việc này công tử Xuất cũng có thể nhẫn nhịn? Bội phục bội phục!
Ngay khi Ngọc Tử bội phục đến độ quên mất tim đang đập loạn thì Hàn công chúa đột nhiên oa oa khóc lớn lên. Giữa
tiếng khóc lớn, nàng đúng là khó nhịn, vội lùi lại!
“Ầm.”
Cùng lúc với tiếng đánh nặng nề truyền đến là tiếng kêu nhịn đau!
Ngọc Tử đang xem diễn, cái mũi nhỏ bị
cái gáy của Hàn công chúa đập vào. Lần đụng này rất nặng, lập tức, nước
mắt của nàng liền ào ào rơi xuống. Tuy vừa rồi nàng giả bộ khóc lâu như
vậy nhưng ngay cả một giọt nước mắt cũng không có.
Lần này đụng phải quá nặng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc Tử đau đến vặn vẹo, cái mũi nhanh chóng bị bầm tím.
Mà công tử Xuất ôm lấy nàng, khi bị Ngọc Tử đụng phải, lập tức đẹp mắt mà nghiêng người qua bên, thả Ngọc Tử bị tấn công ra.
Hắn liếc mắt nhìn Ngọc Tử đang nước mắt
ràn rụa, mũi càng ngày càng xanh, không đành lòng, nhắm mắt lại quay đi. Đương nhiên, nếu như khóe miệng của hắn chưa từng nhếch lên, nụ cười
không xán lạn như vậy thì rất có thành ý.
Hàn công chúa từ từ đứng lên, sau khi
đụng cho Ngọc Tử thất điên bát đảo như vậy, quay người lại, nâng váy,
lấy tay áo che mặt, khóc lớn mà chạy ra khỏi cửa điện.