Hắn tỉnh lại thời điểm toàn thân trần như nhộng, thê thảm hơn là nằm trên sàn bên cạnh giường, may mắn khách điếm này quét dọn tương đối sạch sẽ, không đến nỗi khiến trên người hắn dính một thân bụi đất……Không đúng cái này không phải trọng điểm!
Nam Cung Liễu run cầm cập bò dậy, nhìn đến tên yêu quái vừa dọa hắn một trận đang chiếm giường của hắn, nhàn nhã nằm nghiêng người trên giường, còn tại trên người hắn nhìn tới nhìn lui, Nam Cung Liễu thần sắc trắng bệch, vội vàng mặc lại quần áo, cầm lấy bọc hánh lí xoay người bước đi, tử yêu quái, không thể chọc vào hắn, bây gìơ không chạy sau này làm sao chạy được…?
Cố gắng chịu đựng đau đớn ở thắt lưng hắn chạy vội vàng đến cạnh, nhưng đáng tiếc cố gắng thế nào cũng không mở ra nổi, Nam Cung dùng toàn sức từ lúc cha sinh mẹ đẻ ra mà kéo cửa nhưng kéo nửa ngày cửa phòng cũng không nhúc nhích một li, phiá sau truyền đến tíêng cười khẽ, trong lòng biết hắn lại bị yêu quái trêu đùa, hắn tức đến thở phì phì, mặt đanh lại nhưng nhìn cũng không giám nhìn Ly Cảnh một cái, hướng thẳng cửa sổ mà đi tới, đem bọc hành lí khoác lên trên vai, xoa tay mà chuẩn bị phá cửa. Vịn vào khung cửa sổ, chân đạp thật mạnh, gian phòng cũ từng đợt rung lên, Nam Cung Liễu thái dương chảy ra vài giọt mồ hôi, run rẩy đứng trên cửa sổ, bật ngờ không để hắn kịp trở tay mở cửa sổ mở ra, đau đơn đến cực điểm ngã lăn một vòng.
Cửa sổ không cao nhưng eo hạ cánh trực tiếp hôn đất mẹ làm hắn đau đến hét lớn một tiếng, mà tên yêu quái chết tiệt kia lại cười càng lúc càng lớn, khiến hắn xấu hổ đến hận không thể đào một lỗ chui xuống, thuận tay kéo ghế đẩu đến phía trước.
Ly Cảnh liền lông mi động cũng không động một cái, tay phất nhẹ, ghế mộc trong nháy mắt tứ phân nguc liệt, vụn gỗ bay tán loạn, bay phất phất trước mặt Nam Cung Thiếu.
Nam Cung Liễu trợn mắt há hốc mồm, khiếp sợ. Yêu quái này quả thật quá lợi hại, thủ đoạn treeu trọc hắn quá đáng sợ, hắn thở gấp đau đớn lồm cồm nâng thân bò dậy, lại vẫn không chịu bỏ cuộc mà lại trèo lên cửa sổ.
Gian phòng này tai lầu hai, Nam Cung thiếu gia đang muốn nhảy cửa sổ mà ra, cũng không phải muốn giữa ban ngày ban mặt biểu diễn võ nghệ, hắn ngồi xổm trên cửa sổ, nhìn phía dưới mái hiên hắn không khỏi hối hận ngày trước không chịu tập võ, hiện tại lại làm trò hề ngu ngốc ngay trước mắt tên yêu quái kia, thật sự là mất mặt, xấu hổ muốn chết.
Đem tâm trạng không ổn định, đang muốn nhắm mắt lại nhảy xuống. Ly Cảnh lại nhẹ nhàng không tiếng động bay đến phía sau hắn, cánh tay hàm trụ lại cái eo nhỏ, đem Nam Cung Liễu ôm xuống.
Tên yêu quái trước mặt này tuy thật sự rất xinh đẹp, khuôn mặt đoạt nhân tâm nhưng rõ ràng là một đại nam nhân thân hình rắn chắc, hơn nữa còn so với mình còn cao hơn nửa cái đầu.
Ly Cảnh đem Nam Cung Liễu giống “linh kê” mà kéo vào trong ngực, thấp giọng cười nói:
“Thiếu gia của ta à, ngươi chơi đã đủ chưa.”
Rõ ràng tên hỗn đản này ép mình cùng đường, thế nhưng lại đi diễu cợt chính mình. Nam Cung Liễu giận đến méo mũi, trong lúc nhất thời mà quên mất sợ hãi, liền nện cho Ly Cảnh một quyền.
Ly Cảnh không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên ra tay, không kịp trốn tránh kết quả trúng một quyền vào má, tươi cười lập tức hóa thành băng sương lạnh ngắt.
“Ngươi đánh ta….?”
Nam Cung Liễu sợ run người, trong lòng rối loạn có điểm hối hận nhưng phóng lao phải theo lao, không thể rút lại được, chết thì liền chết, hắn lấy hết dũng khí mà ngạnh cổ lên mắng:
“Tên yêu quái chết tiệt, ngươi con mẹ nó sẽ bị thiên đao vạn quả, mặt người dạ thú, thiên lôi đánh chết không chỗ chôn thân!”
Ly Cảnh xinh đẹp tuyệt mỹ động lòng người, sắc mặt trùng xuống ngẩng đầu nhìn Nam Cung Liễu, trong mắt hiện lên vài phần ủy khuát. Nam Cung Liễu còn tưởng y sẽ ném mình qua cửa sổ cho nát mặt, không nghĩ tới Ly Cảnh lại đặt hắn lên cạnh bàn, không vui nói:
“Ngươi như thế nào lại mắng ta khó nghe như vậy? Ta lại chưa làm cái gì thương thiên hại lí.”
-Con quỷ này ngốc thật hay giả ngu vậy?
Nam Cung Liễu nhìn vào khuôn mặt của đối phương, nuốt nước miếng một cái, đè thấp thanh âm một chút, chỉ trích nói:
“Ngươi còn có mặt mũi nói sao, đêm hôm qua….đêm…qua….”
Ly Cảnh nhìn hắn thật lâu, tươi cười sáng lạn làm người ta hoa mắt, một chưởng đánh thẳng vào hồn phahs hắn nói:
“Đêm…?”
!!_
“A! Đêm qua ngươi tại dưới thân ta thật sự là phong tình vạn chủng a, phía dưới cắn của ta cũng thật là chặt, miệng còn kêu cậm chút chậm chút, thân gươi cũng thật hư hỏng, chân còn gắt gao triền tại lưng ta, mông còn lắc đến như vậy…ngô..”
“Câm mồm…câm mồm…!”
Nam Cung Liễu cả người lông tơ đều dựng lên, kích động che lại miệng của y, lỗ tai ong ong vang lên, càng nghĩ càng hận, một cước đạp thẳng vào tiểu đệ của Ly Cảnh, thân mình nhoáng cái tránh đi cái chân của ai kia, lập tức vén áo Nam Cung Liễu lên, hàm trụ eo hắn, ra vẻ vô tội chớp chớp đôi mắt, nhẹ nhàng cắn ngón tay Nam Cung Liễu.
Tên yêu quái này chẳng lẽ trời sinh để làm mấy loại chuyện này, nhứ thế nào những nơi bị hắn cắn, trêu trọc lại trở lên tê dại thế này?
Nam Cung Liễu cả người run lên, lui về phía sau thủ thế, giữ chặt quần áo sau đó sống chết đẩy Ly Cảnh ra, ôm hành lí chạy đến cửa quát:
“Đồ yêu quái, hõn đản mau mở cửa ra cho lão tử.”
Ly Cảnh trên mặt hiện lên vài phần mất mát, thấp giọng nói:
“Ngươi không cần ta sao?”
Nam Cung Liễu nhìn khuôn mặt y phảng phất net cô đơn trong lòng hơi run lên, nhưng vẫn cố lắp bắp nói :
“Ta, ta khi nào đáp ứng cần ngươi? Bổn thiếu gia gặp ngươi…gặp ngươi một hồi liền đủ xui xẻo rồi, ngươi mau trở về trong núi đi, đừng có ở đây gay tai họa cho nhân gian.”
Ly Cảnh nguyên bản kiêu ngạo đều thu liễm lại, trưng ra khuôn mặt tội nghiệp nhìn hắn, khuôn mặt như vậy trưng ra muốn có bao nhiêu thống khổ thì có bấy nhiêu thống khổ, Nam Cung Liễu cường ngạnh rời ánh mắt, thầm nhủ bản thân không thể mềm lòng, tuyệt đối không thể yếu thế trước tên yêu quái “phẫn trư ăn lão hổ” này, đem chính mình cướng ép giao hoan, ăn mình từ đầu đến cuối không còn mẩu xương.
Hắn đưa người xoay lưng về phía Ly Cảnh, thấp giọng nói:
“Mở cửa.”
Bên tai truyền đến một tiếng thở dài, làm tim hắn run rẩy kịch liệt, cửa phòng vừa mở ra, không giám nhìn vào trong phòng hắn chạy trối chết r ngoài.
Nhìn bóng dáng kích động đến chật vật của Nam Cung Liễu, Ly Cảnh thu hồi biểu tình giả si giả ngốc, đôi mắt híp lại, khóe môi gợi lên nét tươi cười mang chút tà tính hừ nhẹ một tiếng, lẩm bẩm:
“Ta xem ngươi như thế nào chạy khỏi lòng bàn tay ta.”
Nam Cung Liễu sờ sờ bọc hành lí, bạc còn đủ hắn mướn một chiếc xe ngựa, một đường đi một lúc lại theo cửa sổ mà thăm dò phía sau, xác định yêu quái kia không đuổi theo hắn mới nhẹ nhàng thở ra, ngồi trên nhuyễn tháp nhẹ xoa eo nắn chân than thở.
Nam Cung gia tại trên giang hồ cũng coi như có uy vọng cùng danh tiếng, nếu để người ngoài biết nhị công tử bị yêu quái dụ dỗ lên giường, kia thật sự là gia môn bất hạnh, chỉ sợ cha tức giận mà dùng gia pháp giáo huấn hắn, đánh hắn nửa tháng không thể xuống giường. Hơn nữa so với đại ca văn võ song toàn, tính tình khôn khéo, hắn lại văn tài binhg thường, tư chất thường thường, quyền cước kiếm pháp đều kém cỏi, nội công tâm pháp càng là dây thưng treo đậu hũ – không có gì giỏi, trừ bỏ khuôn mặt coi như nhã nhặn tuấn tú, toàn thân cao thấp chẳng có gì nổi bạt, đến cha nhắc đến đứa con thứ hai này cả khuôn mặt đều âm u.
Bất quá Ly Cảnh khuôn mặt xinh đẹp đếnTinh Nguyệt còn không sánh bằng, diện mạo đó nhìn là biết có bao nhiêu động phách nhân tâm.
Nam Cung Liễu biết chính mình không lên thân, ngày thường hành sự việc gì cũng đều cẩn thận, sợ làm cha hắn tức giận, lần này xuất môn thạt vất vả mới hạ quyết tâm phong lưu một hồi, lại không nghĩ tới vừa ra tay thì lại gặp phải sát tinh, bị tên yêu quái hồn đản kia…từ trong ra ngoài ăn không còn mảnh vụn, ép hắn tới rên rỉ dưới thân nam nhân.
Hắn thật sự chưa làm chuyện gì hại tới ai tại sao lại gặp cái loại chuyện này chứ.
Nam Cung Liễu đổi tư thế ngồi, địa phương xấu hổ kia lại có chút đau đớn, khiến hắn không tự chủ được mà nhớ tới đêm qua “nhất dạ tham hoan”, chính mình mắc bẫy của yêu quái kia nhưng thực sự tư vị lúc đó lại là lửa nóng kích khởi cuồng nhiệt, vui vẻ đến lâm li, Nam Cung Liễu chưa bao giờ biết nguyên lai bị một nam nhân khác vuốt ve, dục vọng cũng có thể lửa cháy bốc lên, đừng nói chỗ tư mật kia bị hung hăng xâm nhập mà cũng nổi lên khoái cảm.
Giống như là muốn triệt hết đường sống của hắn, mãnh liệt xâm nhập, như muốn đem ngũ tạng lục phủ của hắn trừu sáp hết cả, khiến hắn nhịn không được mà mặt đỏ tai hồng, thân thể cũng phảng phất thực tủy biết vị*, xao động không thôi.
Nam Cung Liễu dựa vào thành xe, đầu nghiêng hướng cửa sổ, hận không thể co mình một cái tát, làm chính mình thanh tỉnh lại một chút, hắn tại sao lại thành cái dạng này, không biết xấu hổ mà đối với một nam nhân lại nhớ mãi không quên.
Ly Cảnh tên kia tuyệt đối là sát tinh,chiếu chết mệnh hắn-nếu không làm tốt hắn sẽ bị trục xuất khỏi gia môn, hắn đã không có phép hàng yêu trừ tà, chỉ có cách chạy trối chết, mong yêu quái kia đừng lần nữa chạy đến dây dưa chính mình.
Dù sao bên ngoài mỹ nhân đông vô kể, Ly Cảnh hẳn là rất nhanh sẽ có mục tiêu khác…Tuy rằng mong chờ như vậy là có chút vô nhân đạo, bất quá hắn lại không phải Bồ Tát, nào có nhàn tâm mà đi quản chuyện người khác.
Việc cấp bách hiện tại là phải bình n tới được Bích Vân Sơn đem “vật kia” hoàn hảo không tổn hao gì đưa đến Bích Vân Cung.
Hắn lại sờ hộp gỗ tinh xảo được tạm khắc khéo léo, đem nó nhét thật sâu vào tân cùng bên trong bọc hành lí.
Đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên nghe thấy tiếng ngựa hí thảm thiết, xe ngựa nặng nề ngừng lại, Nam Cung Liễu không ngồi vững, một đầu chúi về phía trước, cũng trùng hợp tránh được một kiếm đâm tới. Nam Cung Liễu cảm giác được lưỡi kiếm xẹt qua gáy mình, sợ tới mức chân đều nhuyễn, thầm than nếu vừa rồi mà còn ngồi chỗ kia đã sớm bị đâm cho một lỗ thủng, hắn ngã ra khỏi xe, lại phát hiện bốn hắc y nhân vây quanh xe ngựa, phu xe sớm đã vong mạng nằm dưới đất.
Nam Cung Liễu chật vật trốn tránh những đường kiếm đâm tới, liên tục kêu to:
“Các vị tráng sĩ, ta cùng các ngươi ngày trước không cừu không oán, ngày gần đây vô cừu, cớ gì lại muốn giết ta a!|”
Những hắc y nhân che mặt kia, một cái rắm cũng không phóng, chỉ là vẫn bảo trì trầm mặc mà đuổi theo hắn hạ sát đao, Nam Cung Liễu muốn nói rõ lí lẽ cũng không ddocwj, đành phải lấy ra túi tiền ném cho bọn họ, nghĩ rằng những người này chỉ muốn cướp của, phóng hắn một cái mạng để lại.
Mấy người kia còn tưởng là ám khí, nhảy lên tránh né, cho Nam Cung Trĩ Liễu một kẽ hở, hắn lưng đeo hành lí, chật vật chỵ thẳng vào trong rừng cây.
Mấy người kia hủy đi túi tiền của hắn, thấy bạc trắng bên trong liếc cũng không thèm liếc một cái, lại như cái đuôi gắt gao đuổi theo hắn, Nam Cung Liễu kêu khổ một tiếng không tốt, mắt nhìn thấy kiếm quang sẽ đâm thẳng vào lưng đột nhiên thân mình nhẽ bẫng, một bàn tay ôm chặt eo, nhảy một cái lên ngọn cây cao phía trên.
“Oa!”…
Nam Cung Liễu sợ tới mức kêu to, còn không biết đối phương là địch hay bạn, theo bản năng ra sức dãy dụa, bên cạnh người kia phốc một tiếng bật cười, nói:
“Ngươi chạy trốn mặt đều đỏ, thật là đẹp a.”
-Tử yêu quái?!
Nam Cung Liễu giương miệng quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt phách lạc tiêu hồn của Ly Cảnh, không biết tại sao trong lòng lại như buông xuống được tảng đá, mà thoải mái không ít, noi:
“Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?”
Ly Cảnh: …
“Ngươi trộm đi theo ta?”
Ly Cảnh ôm eo hắn không buông tay nói:
“Ngươi có chạy lên trời cũng không thoát được ta dâu.’
“Đồ ba hoa!”
Nam Cung Liễu kéo áo y, vội la lên:
“Mau đuổi bọn họ đi, bọn họ muốn mạng của ta.”
Những kẻ kia cũng nhảy lên cây, bọn họ cũng nhận ra ngang đường gặp phải một tên “Ttrình Giảo Kim” bí hiểm, trong lúc nhất thời cũng không có ý giám khinh địch, mà Ly Cảnh thần thái nhàn nhã tự tại, căn bản không thèm để ý tới mấy lưỡi kiếm sắc bén trước mặt, mà còn có tâm tình thảnh thơi mà đùa giỡn với hắn.
“Ngươi lại không chịu muốn ta, ta sao phải quản bọn chúng muốn hay không mạng của ngươi.”
Tên yêu quái này thế nhưng lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, uy hiếp chính mình. Nghĩ đến đây, Nam Cung Liễu mắt trợn tròn, quát lớn:
“Ngươi…ngươi…tiểu nhân…không hiểu cái gì là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ sao?!”
Ly Cảnh không thèm để ý, trực tiếp buông tay, bày ra bộ dạng không liên quan ta.
“Đã không liên quan mình thì không cần để ý.”
Nam Cung Liễu chân vừa buông xuống, liền liều mạng ôm lấy Ly Cảnh mới không từ trên cây rơi xuống, mắt thấy mấy kẻ áo đen kia đang vây bốn phía hắn sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, kêu to:
“Ta muốn ngươi! Ta muốn ngươi! Ngươi mau cứu ta ! »
Ly Cảnh cười đến sáng lạn, bày ra bộ dáng có vài phần tính trẻ con, nhẹ nhàng bâng quơ bắn ra ngón tay, bốn đạo bạch lăng như linh xà phóng ra, bạch quang chợt lóe, thẳng hướng cổ họng của bốn người kia, bốn kẻ áo đen hừ cũng không hư được một tiếng cùng đồng loạt ngã xuống mặt đất, Nam Cung Liễu khẩn trương đến ruột gan muốn bay ra ngoài vội kéo tay y, nói :
” Mau, mau đi xuống nhìn xem.”
“Chỉ là bốn cỗ thi thể, có cái gì hảo xem.”
Ly Cảnh lười biếng muốn trộm hôn hắn một hồi, Nam Cung Liễu nhíu mày nhìu mày đẩy y ra, nói:
“Ngươi giết bọn họ?”
Ly Cảnh nhìn hắn một lúc, trên mặt hắn rõ ràng là biểu hiện không đồng ý, trong lòng lại có chút không cam lòng mà mang theo Nam Cung Liễu xuống dưới, lạnh lùng nói:
“Ngươi tự xem đi.”
Nam Cung Liễu kinh hãi đến cạnh một thi thể, phát hiện bạch lăng sớm không thấy, nhưng phát hiện bốn người cùng thất khiếu chảy máu, cổ cơ hồ bị cắt đứt, đầu ddeeuf vẹo về một bên, bộ dáng quá thê thảm, khiến hắn là người trong giang hồ nhưng cũng không khỏi khiếp sợ, hắn cảm thấy thật sự không đành lòng, liền quay đầu hướng Ly Cảnh nói:
“Ngươi đem họ đuổi đi là được, việc gì phải giết chết người ta chứ?”
Ly Cảnh không vui trừng hắn nói:
“Ta cứu ngươi, ngươi còn trách ta.”
Bị hắn trừng như vậy Nam Cung Liễu không khỏi chân nhuyễn xuống, lại nhìn bốn cỗ thi thể dưới đất, âm thanh hạ thấp không ít, nói :
“ Con người đều có lương tâm, ngươi giết nhiều người một lúc như thế không thấy lương tâm cắn rứt sao? ”
Ly Cảnh hừ lạnh một tiếng nói :
“Ta là yêu quái, lấy đâu ra lương tâm?”
Y nghẹn đến mức một bụng hỏa khí, thực sự muốn đánh tỉnh Nam Cung Liễu đầu gỗ này, không phải chính mình một đường đi theo đúng lúc ra tay cứu giúp, tên ngu ngốc còn đang thương cảm cho bốn cái thi thể kia đã bị loạn đao chém chết, nào còn mạng mà tại đây giáo huấn hắn !.
Nam Cung Liễu bị y trừng đến mức cả người cứng ngắc, tránh đi tầm mắt của y, sờ trong bao quần áo xem vật kia còn, hắn cúi đầu nói nhỏ :
“ Bây giờ rời khỏi đây quan trọng hơn, ngươi về sau…đừng như vậy nữa.”
Trong lòng nghĩ bốn người ki chết cũng xứng đáng, hắn tuy rằng ít trải nghiệm, cũng biết trên giang hồ đều như thế chém chém giết giết, ngươi không chết thì ta chết, kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc nhưng lạu không nghĩ Ly Cảnh liếc cũng không liếc bốn người kia mà giết bọn họ, hắn trong lòng đều không thoải mái. Cung không biết là tư vị gì, chỉ cảm thấy ngực trướng đau, Nam Cung Liễu cố ý né tránh vòng tay của Ly Cảnh, vô thanh vô thức nói :
“Ngày sau, ta nếu có chỗ nào đắc tội, mong ngươi thủ hạ lưu tình. ”
Yêu quái kia tấm lòng sắt đá, nếu một ngày không còn muốn mình nữa, nếu vậy cũng không nương tay mà giết chính mình đi.
Hắn vừa dứt lời đã bị đẩy mạnh vào thân cây. Nam Cung Liễu kinh hoàng ngẩng đầu, đối diện Ly Cảnh cùng đôi môi nóng rực của y.
Hắn hình như chọc giận yêu quái…Nam Cung Liễu hoảng sợ nghĩ, lại bị khóa chặt môi, Ly Cảnh tức giận hôn hắn mang theo cả hình phạt, bá đạo xâm nhập vào khoang miệng hắn, miệng lưỡi dây dưa, không rời, nắm tay hắn đến mức xương cốt muốn gãy, bị ép há miệng thừa nhận đối phương lửa nóng hàm trụ lấy môi, Ly Cảnh vừa cắn vừa mút lấy môi hắn. Đầu lưỡi xâm nhập vào càn quấy, quấn lấy cái lưỡi đang cố lảng tránh làm Nam Cung Liễu rất nhanh đã khuất phục bởi kĩ xảo cao siêu của Ly Cảnh, bị hôn đến mặt đỏ bừng, nếu không phải trước là yêu quái sau là mộc thụ, hắn đã sớm chan nhuyễn gục xuống đất rồi.
Ly Cành vẫn hôn hắn đến mặt hư khí suyễn, thiếu không khí đến sắp tắt thở mới buông ra, vừa lòng lấy ngón tay cái vuốt nhẹ đôi môi đã sưng đỏ, cười nói :
“Hương vị không tệ, chỉ tiếc cái miệng hư nói ra những lời thiếu suy ngĩ, phải bị phạt.”
Nam Cung Liễu mặt đỏ hồng thở dồn dập, trừng mắt hướng Ly Cảnh, lại không biết cái ánh mắt cùng với thân thể mềm nhũn này lại gống như làm nũng, Ly Cảnh nhịn không được lại hôn hắn một hồi, nói :
“Ngươi về sau còn tái nói hươu nói vượn làm ta sinh khí, ta liền đem ngươi môi cùng đầu lưỡi cùng ăn mất, »
Yêu nghiệt !
Nam Cung Liễu nghe được tóc gáy dựng thẳng lên, theo bản năng nâng tay che miệng lại, Ly Cảnh nhìn hắn giận mà không giám nói, tâm tình trở lên tốt lạ thường, đến chỗ xe ngựa kiểm tra tốt một hồi rồi nhặt lại túi tiền vừa bị vứt bỏ, lại dắt theo con ngựa lại, đem Nam Cung thieus gia còn đang ngẩn người kéo lên lưng ngựa dựa vào trước gực mình, ôn nhu nói :
“Nhớ rõ ngươi đã đáp ứng ta rồi, đừng nghĩ lại muốn chạy. ”
Nam Cung Liễu trên mặt có chút không được tự nhiên, xoay mặt sang một bên làm bộ ngắm phong cảnh, phía sau lại có một bàn tay thong thả ôm ấp, nghĩ đến đêm đó muốn phiêu người lại bị người phiêu lại hắn liền không khách khí mà đạp Ly Cảnh một ngàn lần, rồi mới mới không khách khí thả lỏng thân thể mà tựa vào trước ngực Ly Cảnh, cảm nhận độ ấm cơ thể cách một tàng vải truyền đến, khiến hắn không khỏi có chút hót hoảng khụ một tiếng, bình lại tâm tình, thân thủ cầm lấy dây cương, lấy động tác này che giấu đi thất thố của mình.
Gió nhẹ quất vào mặt, hai bên đường cỏ hoa tươi tốt, tản ra từng đợt hương thơm, Nam Cung Liễu thoải mái tựa vào người Ly Cảnh, bắt đầu cảm thấy đồng hành cùng yêu quái này cũng không tệ.
Đến chạng vạng tối, bọn họ đi đến địa phương tên là Ninh An trấn, chuẩn bị tìm khách điếm nghỉ lại, Ly Cảnh không hiểu tại sao tại lúc tiến vào tiểu trấn lại biến thành ngọc hoàn, làm Nam Cung Liễu không thể lí giải nổi.
Bất quá vào đền khách điếm hằn liền đã rõ ràng dụng ý của Ly Cảnh.
“Hai gian phòng tốt nhất.”
Chưởng quầy nhìn hắn lại nhìn phía sau hắn, nhíu mày khó hiểu nói:
“Công tử, người như thế nào cần tới hai gian phòng.”
Mọi người nhìn hắn bằng ánh mắt tò mò, cũng có người nhìn hắn bằng ánh mắt xem thường ý nói:
“Xem tên kia, bại gia chi tử.”
“………….”
Nam Cung Liễu miệng giật một cái, theo bản năng nắm chặt ngọc hoàn, nghiến răng nghiến lợi đáp:
“Như vậy…một gian là được rồi.”
Chưởng quầy quan sát một lúc, xác định không phải hứn muốn đến phá rối mới kêu tiểu nhị mang khách nhân lên lầu. Nam Cung Liễu day day thái dương cùng lau đi mồ hôi lạnh trên trán, nghĩ xuất môn lần này không thể gây chuyện thị phi, hắn không nên làm khó lão nhân kia a.
Tối nay lại phải chung phòng với tên nào đó, Nam Cung Liễu đem ngọc hoàn cởi xuống nhét dưới gối đầu, lại gọi tiểu nhị mang lên một bồn nước ấm tắm rửa thân thể, nghĩ nghĩ lại đem ngọc hoàn ném vào nước tẩy tẩy rửa rửa một hồi, sau đó lại phân phó tiểu nhị đem lên bừa tối.
Cơm cùng bốn món mặn, một món canh, tiểu nhị vừa đi Ly Cảnh liền biến thành hình người, đào đào lỗ tai đầy nước,nhỏ giọng oán trách Nam Cung Liễu vừa rồi không đem y lau khô, Nam Cung Liễu mặc kệ y ngồi ở trước bàn cúi đầu ăn cơm. Một ngày thôi mà chuyện tốt chẳng thấy đâu chuyện xấu lại không ngừng xảy ra, hắn đã mệt đến mức cả người mềm nhũn, nào còn tâm tình để ý đến tâm tình thất thường của Ly Cảnh.
Ly Cảnh buồn chán ngồi trước bàn, cầm lấy chiêc đũa gẩy gẩy vài cái đồ ăn, than thở nói:
“Đây là đồ ăn cho heo sao?”
Nam Cung Liễu bị nghẹn một cái, uống nhanh chén trà thuận khí, trừng mắt liếc Ly Cảnh một cái,nói:
“Cái tiểu địa phương này láy đâu ra sơn hào hải vị mà cung phụng ngươi, có bản lĩnh thì tu luyện thành tiên rồi cui vào trong miếu mà ăn sơn hào hải ị đi.”
“Ta lại chưa nói ngươi là heo, ngươi nóng cái gì?’
Ly Cảnh vuốt cằm cười hì hì nhìn hắn,Nam Cung Liễu nhịn xuống trong lòng đem bát canh ném vào mặt Ly Cảnh một vạn lần, tiếp tục ăn cơm.
Ly Cảnh trêu trọc hắn bất thành, đugứ lên vươn người nói:
“Không thú vị, ta lên giường chờ ngươi, ăn ngươi ngon hơn.”
Nam Cung Liễu phốc một cái đem toàn bộ canh vừa uống phun hết lên bàn, căm giận buông bát đũa, rửa qua tay cùng mặt,ôm lấy chăn đệm đến bên nhuyễn tháp, hạ quyết tâm sẽ không ngủ cùng tên yêu quái phôi đản kia.
Bị bỏ lại trên giường Ly Cảnh cảm thấy kì quái, trong lòng nghĩ chính mình cũng không phải lão hổ, lại sợ ngủ cùng mình như vậy sao?
Y nghiêng người, tay chống vào má, mềm giọng thủ thỉ:
“Liễu, ngươi lỡ bỏ ta ngủ một mình sao?”
Một đại nam nhân ra vẻ làm nũng làm cho Nam Cung Liễu toàn thân nổi lên một tầng da gà, bất quá thanh âm trầm thấp mang ý cười, chỉ là bản tính quá xấu xa, tâm tình ngứa ngáy, thanh âm lọt vào tai làm cho hắn nổi lên từng đợt tê dại ập đến, Nam Cung Liễu nhịn không được xoay người lại nhìn thoáng qua, kết quả vừa quay lại đã bị khuôn mặt xinh đẹp, mỵ hoặc của Ly Cảnh làm cho ngây người.
Bỏ đi tính cách khuôn mặt này quả thực là tuyệt sắc nhân gian, thân hình thon gầy, khuôn mặt trái xoan, mắt phượng to tròn, lông mi cong vút, làm nhân tâm nhộn nhạo, trên trán là ấn kí long văn khảm trên làn da trắng nõn như tuyết, quần áo bán mở lộ ra xương quai xanh, sợi tóc tán loạn, tỏa ra bao nhiêu phong tình, từ đầu đến chân đều tỏa ra nét câu dẫn yêu dị mị sắc.
Ly Cảnh nếu thật sự dịu dàng cùng khuát phục hắn, kia mang theo y ra ngoài không thể nghi ngờ sẽ làm vạn người mê cùng ghen tỵ, nhưng là hiện tại Nam Cung Liễu đã không còn ý muốn đánh chủ ý này nữa, Ly Cảnh dung mạo tuy xinh đẹp nhưng không có lấy nửa diểm nhu nhược, vừa thấy chính mình đã ăn kiền mạt tịnh, không biết lúc nào sẽ lại đem chính mình ăn sống không còn mẩu xương.
Thật uổng phí khuôn mặt xinh đẹp, xinh đẹp như vậy lại là một tên gia hỏa âm hiểm.
Nam Cung Liễu như mất hồn mà từng bước từng bước đến bên cạnh giường, nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhịn không được đưa tay sờ mặt Ly Cảnh, nói:
“Tín biết vưu vật tất khiến tình, nhất có nan thù thấy mệnh khinh….”
“…..”
“Ly Cảnh, ngươi sinh ra là để hại ta sao?”
Ly Cảnh một tay kéo hắn vào trong lòng nhíu mày.
“Ngươi lại nói linh tinh cái gì? Ta thương ngươi còn không kịp, như thế nào lại hại ngươi?!”
Yêu quái này là muốn làm bộ thuần lương để hại người sao? Nam Cung Liễu đặt tay lên lồng ngực rắn chắc của Ly Cảnh, lắc đầu nói:
“Ngươi xinh đẹp như vậy, nói không chừng còn có thể mê đảo quân vương, sao phải dây dưa một phàm nhân như ta?!”
Ly Cảnh ngăn chặn cái miệng của hắn, suy tư một lát, bàn tay cũng không nhàn rỗi, thừa dịp Nam Cung Liễu bị hôn đến ý loạn tình mê mà bàn tay không an phận nhẹ nhàng rời xuống phía dưới tìm kiếm.
Địa phương xấu hổ kia vì lần hoan ái đêm đó mà còn khó chịu bây giờ còn bị Ly Cảnh nhẹ nhàng ma sát, Nam Cung Liễu kinh hoàng từ trong mơ màng phục hồi tinh thần, sợ run cả người, dùng sức ddaayr y ra, Nam Cung Liễu phát hiện chính mình toàn thân xích lõa, bị yêu quái đặt dưới thân.
“Không được! Ta mặc kệ.”
Hắn hoảng sợ vội hô lên, khua tay, khua chân đánh về phía Ly Cảnh, Ly Cảnh chế trụ tay chân hắn, bày ra một bộ dáng ủy khuất, nói :
˝Ngươi đáp ứng muốn ta tại sao bậy giờ lại không muốn ta rồi.˝
“Ta chỉ đáp ứng đem ngươi cùng đi, khi nào đáp ứng muốn thân thể ngươi.”
Nam Cung Liễu đỏ mặt biện giải, khó trách người ta nói không bao giờ được đắc tội mỹ nhân, địa phương xấu hổ kia vì lần trước bị cưỡng bách xâm phạm còn đang ẩn ẩn đau, nào chịu nổi một lần nữa bị chà đạp !?
Ly Cảnh không để ý Nam Cung thiếu gia còn đang kháng cự, đem hai chân hắn tách ra, nhìn chỗ tư mật giữa hai chân hắn nửa ngày, lại nhìn đến Nam Cung Liễu đang nghiến răng nghiến lợi cắn chặt môi, vừa giận vừa xấu hổ muốn chết, hồi lâu mới buông hắn ra, đem chăn che kín người hắn.
“Hôm nay tạm thời buông tha ngươi, lần sau nhất định phải trả lại cho ta.”
Yêu nghiệt a….
Nam Cung Liễu cả người phát run, kéo tóc Ly Cảnh chất vấn.
“Bên ngoài có biết bao nam nhân, nữ tử tự nguyện bồi ngươi tiết ngoạn, ngươi vì cái gì cứ muốn thân thể ta !? ”
Ly Cảnh mặt không đỏ, khí không suyễn nhìn hắn nói :
“Bởi vì ngươi là ân nhân cứu mạng ta, ta tự nhiên lấy thân báo đáp.” (Yuii : (–) » báo đáp của anh ý là ăn Liễu ca của ta không còn mẩu xương a *vã mồ hôi*)
“Không cần như vậy !”
Nam Cung Liễu đề phòng trừng mắt Ly Cảnh.
“Vô công bất hưởng lộc, ta khi nào đã cứu ngươi ?”
“Ngươi đã quên ?”
Ly Cảnh cười tươi rói đáp :
“ Ta bị giam ở ngọn núi kia mooth ngàn năm, trùng hợp ngươi đêm qua làm đứt bùa chú, ta mới lại có thể thấy ánh mặt trời.”
“A…. !”
Nam Cung Liễu nhớ tới tình cảnh lúc ấy, hối hận đến nant vụn tâm can, nếu biết sớm sẽ thả yêu quái ra ngoài tự ngược bản thân, đánh chết hắn cũng sẽ đi đường vòng, hắn nghi ngờ nhìn Ly Cảnh hỏi :
“Ngươi đã làm chuyện xấu gì mới bị đạo sĩ nhốt tại nơi đó ?”
Ly Cảnh lắc đầu nói :
“Ta bất quá lúc đó bất quá chỉ là một miếng ngọc hoàn bình thường, ở trong núi hấp thụ linh khí thiên địa mới tu thành hình người, đáng giận vẫn bị nhốt trong mộ lí không thoát ra được, ngươi thả ta ra lại không muốn ta, Nam Cung Liễu ngươi thật không ngờ lại là kẻ bội tình bạc nghĩa”
Không nghĩ lại bị lên án khiến hắn bị hỏa khí xông thẳng lên ót, yêu quái này còn giám đổi trắng thay đen, rõ ràng chính mình bị khi dễ, y còn mặt dày làm bộ ủy khuất.
Bất quá…trọng điểm không phải cái này. Nam Cung Liễu hơi động thân mình, trừng lớn mắt nhìn Ly Cảnh, hỏi :
“Ngươi..ngươi nói..nói..vây..vây…mộ lý…”
Ly Cảnh thoải mái thừa nhận.
“Đúng vậy ! Ta là vật bồi táng của một vị hoàng đế tiền triều.”
“Bồi…vật..vật..táng….”
Nam Cung Liễu trước mắt tối sầm, cả người phát lạnh, đứng dậy khỏi giường muốn chạy, lại bị Ly Cảnh kéo lại, khuôn mặt ủy khuất đáng thương nhìn hắn nói :
“Ta sẽ không hại ngươi, không cần bỏ lại ta có được không ?”
Khuôn mặt xinh đẹp lộ ra thần sắc đáng yêu, người có sắt đá đến đâu cũng bị hắn làm cho mềm nhũn, Nam Cung Liễu do dự mộ lát, lại nằm trở về nói :
“Chúng ta quy ước ba điều. Thứ nhất, ngươi không được tái giết người, không thể gây thị phi, cũng không thể…thể..khụ…khụ…” ( Yuii : nak nak *đỏ mặt*()
“Không thể..khụ..khụ ?”
Ly Cảnh giương đôi mắt hàm chứa vài phần tiếu ý cùng trêu trọc, mắt nháy cũng không nháy một cái, Nam Cung Liễu bị nụ cười câu hồn của Ly Cảnh làm cho eo dều nhuyễn, đỏ mặt vùi cả đầu vào trong chăn âm thanh như muỗi kêu, nói :
“Không được quấn quýt lấy ta làm cái kia…trên giường.”
Ly Cảnh cười to ôm Nam Cung Liễu đang ngượng đến vô cùng xấu hỏ, miệng áp vào bên tai hắn thổi khí thấp giọng, nói :
“Ta khong quấn ngươi, ta chờ ngươi đến quấn ta.”
“Ngươi nằm mộng !”
Nam Cung Liễu hừ lạnh một tiếng, cả người vùi vào trong chăn rất nhanh cả người chìm vào mộng mị, Ly Cảnh lên sợi tóc của hắn mà áp vào môi, môi cong lên mag theo tiếu ý, thì thầm :
“Sợ rằng ta không nỡ buông tay em rồi.”