Ly Cảnh vừa nghĩ tới Bạch Thu Thụy phát hiện chân tướng sắc mặt sẽ như thế nào, liền không nhịn được cười, hừ, muốn cùng ta đấu, ngươi còn non lắm đây!
Thị nữ rót cho y một chén rượu, bên cạnh là một mỹ nữ xinh đẹp đánh đàn xướng khúc, yêu hoàn đại gia thư thư phục phục hai chân bát tréo trên giường vừa uống rượu vừa nghe tiểu khúc, còn có hai mỹ nữ khác đang bóp chân cho y, nũng nịu mềm giọng, khiến người nghe xương cốt mềm đến có thể tan chảy.
Nam Cung Liễu cũng nghiêng dựa vào trên giường nhỏ, bất quá hắn hiển nhiên không có tâm tư hưởng thụ, chỉ là cau mày nhìn mưa ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: “Không biết lúc nào mưa mới dứt.”
Bọn họ cũng bởi vì nửa đường gặp mưa lớn mà không có cách nào đi tiếp, bất quá may là Ly Cảnh là yêu quái, tại thời điểm quan trọng lại có thể phát huy được tác dụng, gảy gảy ngón tay biến ra một tòa trạch viện để bọn họ ở lại nghỉ ngơi trú mưa, còn có rất nhiều mỹ nữ ở bên cạnh hầu hạ.
“Trời muốn ngươi dừng lại, mưa ngăn trở người đi đường, ngươi gấp cũng vô dụng.” Ly Cảnh hé miệng, để thị nữ bên cạnh đưa quả nho tới bên miệng, hàm hàm hồ hồ nói: “Ta xem ngươi thực sự là lao lực quá độ, Liễu lại đây, ăn vải đi là tự ta lột cho ngươi đó, có được chút thời gian thì cứ huongr thụ nghỉ ngơi a, đến há miệng…”
Đưa tay xoa nhẹ hai môi Nam Cung Liễu, Ly Cảnh ngả ngớn cười đùa nói: “Ái phi…”
Nam Cung Liễu suýt nữa bị một tiếng “Ái phi” làm cho nghẹn chết, bị Ly Cảnh vỗ phía sau lưng mới nuốt vào được một chút, nhấp ngụm trà thuận khí, gương mặt tuấn tú ửng hồng, trừng Ly Cảnh, nói: “Ngươi làm sao lại không đứng đắn như vậy, cái trò này học từ đâu?”
“Có cái gì hiếm thấy, ta chính là bị chôn tại hoàng lăng, có thể nào học được cái gì tốt đi?” Ly Cảnh dựa vào cạnh giường mềm, một đôi mắt phượng hơi nheo lại, trong lúc lơ đãng biểu lộ phong tình vạn chủng, đôi mắt hơi ẩm ướt trên mặt tràn ra tiếu ý câu hồn nở nụ cười, Nam Cung Liễu đầu tiên là sững sờ, phục hồi tinh thần sau lại đỏ cả mặt, ho khan vài tiếng, không được tự nhiên xoay mặt đi, thấp giọng trách mắng: “Ngươi thu liễm một chút, yêu quái trong thiên hạ đều giống ngươi dâm đàng như vậy sao.”
Ly Cảnh ý cười càng sâu, ngón tay vuốt ve gò má của hắn, nói: “Ngươi này tên ngốc, ngày hôm nay liền để ngươi thấy rõ.”
Nói xong, hắn vỗ vỗ tay, mười mấy vị mỹ nữ ngừng ca vũ, khuôn mặt tươi cười dịu dàng mà hướng Nam Cung Liễu chào đón, từng tiếng Nam Cung ca ca làm cho hắn bên tai toả nhiệt, đám kia nữ tử từng cái từng cái mị nhãn như tơ, khuôn mặt xinh đẹp môi anh đào động lòng người, mà cả một vòng nữ nhân gầy có mập có nhưng ai lấy đều mang một vẻ đẹp riêng, thực sự là muôn hoa đua thắm, xuân sắc vô biên, Nam Cung Liễu hoa cả mắt, vừa thẹn liền lúng túng, tay chân đều lúng túng không được tự nhiên mà hoảng hốt.
Ly Cảnh ở một bên nhìn hắn bị chúng nữ vây lấy mặt đỏ tới mang tai, không khỏi cười ha ha, nhượng Nam Cung Liễu thẹn quá hóa giận, kêu lên: “Ly Cảnh, ngươi mau bảo các nàng lui ra… Nam nữ thụ thụ bất thân… A, không được sờ loạn!”
Trong nháy mắt, Nam Cung công tử bị đùa giỡn đến quần áo xốc xếch, cơ hồ muốn chạy trối chết, những cô gái kia vừa mới còn từng người từng người đoan trang tao nhã, lại thoáng cái biến thành sắc quỷ mà loạn đả trên người hắn, không chỉ có ở trên người hắn sờ tới cọ đi, lại có mấy nữ tử kéo xiêm y của hắn xuống, sống chết ôm lấy, hôn môi cọ xát, thân thể trắng như tuyết quấn quýt dây dưa, nũng nịu liên tục.
Nam Cung xem mắt choáng váng, hắn tuy rằng len lén liếc quá nhà hắn lão đầu tư tàng đông cung đồ, nhưng xưa nay chưa thấy tận mắt tình sự bao giờ không ngờ lại dâm loạn đến nhường này, huống hồ trước mắt đều là mỹ nữ tuyệt sắc, hắn một chàng thanh niên huyết khi phương cương, tuy rằng bị dạy một bụng nhân nghĩa đạo đức, nhưng trước mặt mỹ nhân xinh đẹp kia lại không đỡ nổi một kích, thân thể rất nhanh có phản ứng, khô nóng không chịu nổi.
“Ly, Ly Cảnh…” Hắn miệng khô lưỡi khô, ngực đập bịch bịch, quay đầu nhìn Ly Cảnh, cầu khẩn nói: “Mau nói các nàng dừng lại, ta, ta nhìn không nổi nữa!”
Hắn sống hai mươi hai năm, vẫn luôn không quên lễ nghĩa tác phong, quả thực là ôn hòa lễ độ quân tử khiêm tốn, mà hiện tại, hắn cảm thấy được chính mình cũng sắp chịu không nổi, mà giống cầm thú mà nhào đến các nàng.
Ly Cảnh để chén rượu xuống, xoa xoa gò má vì xấu hổ mà hồng đến nóng hầm hập, ngón tay cái nhẹ len vào giữa cánh môi hắn, thấp giọng nói: “Ngươi không nhìn nổi cái gì? Xem thường các nàng sao? Vẫn là… muốn các nàng?”
Thần sắc như cười mà không cười khiến lòng người bủn run sợ một hồi, Nam Cung Trĩ Liễu bị Ly Cảnh thuận thế kéo vào trong lồng ngực, thân thể nóng hổi kề sát vào ngực y, nhẹ nhàng cọ, run giọng nói: “Ta cũng không biết… Chuyện này… Quá mất mặt.”
Ly Cảnh cười khẽ, nói: “Các ngươi người phàm cũng thật là phiền phức, chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, còn muốn giữ cái gì thanh quy giới luật, nếu muốn liền như vậy làm, hà tất làm khổ chính mình?”
Yêu quái này thực sự là không biết xấu hổ, Nam Cung Liễu ngẩng đầu nhìn Ly Cảnh, nói: “Con người đều khác cầm thú, con người là quân tử, nếu không phải quân tử thì không đáng tồn tại.”
“Phi.” Ly Cảnh nhẹ giọng ném cho hắn một chữ, Nam Cung Liễu nuốt nước miếng một cái, nghĩ thầm không hổ là yêu hoàn tu luyện ngàn năm, bản chất xâu xa vẫn không đổi được.
Bất quá, tuy rằng dưới bụng đều là lửa nóng bốc lên, hắn vẫn cố gắng hướng Ly Cảnh muốn khuyên y một chút, vì vậy hít sâu một hơi, tận lực đem lửa nóng sắp xông đến đầu tận lực đè xuống, nhỏ giọng nói: “Ngươi sao lại không nói đạo lý? Ngươi nếu tu luyện thành người, chung quy phải tuân thủ chút lễ nghi mới phải… A!”
Hạ thể trướng đến đau đớn bị một bàn tay nắm chặt, cách vải vóc nhẹ nhàng xoa, con ngươi xanh sẫm không có hảo ý nhìn hắn, nói: “Ta thực sự là đánh giá thấp ngươi, đều ngạnh thành như vậy còn có thể dài dòng văn tự nói nhảm nhiều như vậy, làm sao không nghĩ tới nhanh lên một chút giảm nhiệt?”
“Ngươi… Yêu quái này…” Nam Cung Liễu một trận mê muội, hai tay tóm chặt lấy vai Ly Cảnh, eo nhuyễn run đến lợi hại, hướng Ly Cảnh cong lên, vốn là nghiêng người dựa vào thân thể của y lại trượt xuống dưới, ngồi trên đùi Ly Cảnh, tư thế kia lại như chủ động cầu hoan quyến rũ, mất mặt đến cực điểm.
Cố tình nam nhân độc ác còn muốn đùa cợt hắn, ngay lúc Nam Cung Liễu ôm lấy bả vai mình, đột nhiên ngừng động tác, cười nói: “Ta quân tử, lúc này không thể làm, ngươi còn muốn làm sao?”
“Ân…” Nam Cung Liễu trong mắt rưng rưng vây một tầng hơi nước, hơi giãy dụa, đỏ mặt gật đầu, Ly Cảnh ngón tay nhẹ nhàng ma sát trên đỉnh dục vọng, lại hỏi: “Nơi đây mỹ nhân rất nhiều, ngươi muốn người nào?”
Còn có thể muốn người nào? Có ngươi ở đây nhìn chằm chằm, ta còn dám muốn ai? Nam Cung Liễu ủy khuất lườm hắn một cái, chủ động hôn lên đôi môi hắn, nói: “Ta muốn ngươi không cần… Mỹ nhân…”
Này yêu dị tuyệt sắc dung mạo, so với một phòng kiều hoa càng mê hoặc tâm thần người, Nam Cung Liễu đầu vang lên ong ong, dưới sự khiêu khích Ly Cảnh, sớm đem lễ nghĩa liêm sỉ ném sạch sẽ sau đầu, chỉ nghĩ muốn bỏ đi lửa nóng trong lòng.
Ly Cảnh thoạt nhìn rất hài lòng, tán thưởng mà hôn môi hắn đầu lưỡi tiến vào khoang miệng quấn lấy đầu lưỡi hắn mút lấy như muốn nuốt luôn hắn vào bụng, một tay vịn eo hắn, một cái tay khác dò vào trong quần áo, nắm lấy dục vọng đang gào thét đòi an ủi, da thịt đụng chạm, Nam Cung Liễu mẫn cảm run lên, hắn mềm nhũn ngã vào trong ngực Ly Cảnh, tay chân run rẩy, thấp giọng nói: “Đừng… Có người đang nhìn…”
Dưới con mắt mọi người, hắn cũng không phải mặt dày trình diễn một màn đông cung đồ sống a.
” Xấu hổ?” Ly Cảnh cắn nhẹ vành tai của hắn, trong giọng nói bao hàm mấy phần ôn nhu sủng nịch, nói: “Đã làm đến mức này rồi, ngươi còn không buông xuống cái suy nghĩ nhàm chán kia?”
“A…!” Nam Cung Trĩ Liễu đỏ mắt trừng hắn, hiện ra đặc biệt oan ức, Ly Cảnh khẽ gảy ngón tay, nói: “Các ngươi đều hiện ra nguyên hình đi, chớ dọa chúng ta này vị quân tử.”
Nam Cung Liễu bị hắn đùa giỡn xấu hổ muốn chui luôn xuống đất, quay đầu nhìn lại, những nữ tử xinh đẹp kiều mị đều hóa thành từng viên trân châu, lẳng lặng mà tán loạn trên mặt đất, hắn ngạc nhiên nhìn Ly Cảnh, lúng ta lúng túng mà nói: “Ngươi công phu cũng thật nhiều.”
Ly Cảnh cười khẩy nói: “Hầu hạ ngươi, công phu càng nhiều.”
Nói, khép chặt ngón tay, lại xoa nắn phân thân đã ngẩng cao đầu của hắn, Nam Cung Liễu chỉ cảm thấy từng nơi ngón tay đụng chạm đến đều giống như hỏa mà nóng đến thiêu đốt, nhiệt hỏa phừng một cái bốc cháy, dọc theo bụng dưới bay lên, trên ngực lại một khoảng lạnh lẽo, cả người run rẩy liên tục, đỉnh khoái cảm ập đến làm hắn cực hạn sung sướng, như mặt hồ bình lặng chợt gơn sóng nhỏ, cấp tốc lan tỏa đến toàn thân, làm cho hắn hoa mắt mê mẩn.
Nam Cung Liễu ngồi trên đùi Ly Cảnh, áo bào mở rộng, tùy ý đối phương gặm cắn núm vú hồng hồng, hắn nắm chặt cánh tay, Ly Cảnh bên tai hắn phun ra khí tức nóng rực: “Chậm, chậm một chút… Phía dưới, phía dưới cũng muốn…”
Ly Cảnh nhìn hắn khóe mắt là tầng hơi nước, trong ánh mắt tất cả đều là khiêu khích, câu dẫn người đến hồn phi phách tán, Nam Cung Liễu chìm trong bể dục lý trí đã tan mất tự lúc nào, không đè nén được tiếng rên rỉ tại trong phòng quanh quẩn, tình cờ còn kèm theo run rẩy cầu xin, triền miên lưu luyến, nhu tình vạn chủng.
Mấy ngày nay thực sự hắn lao lực đến mệt mỏi, Ly Cảnh lau đi trên tay bạch trọc, đem cao trào qua đi, đem Nam Cung Liễu ôm đến trên giường, đắp kín mền trên người hắn, ngón tay thương tiếc xoa xoa quầng thâm dưới mắt của hắn.
Vừa vặn thừa dịp mưa kéo dài, làm cho hắn hảo hảo nghỉ ngơi một chút.
Ly Cảnh ngồi ở bên giường ngắm khuôn mặt say ngủ của Nam Cung Liễu, tại lư hương bên cạnh đốt một chút đàn hương, sau đó lẳng lặng mà ngồi ở bên giường nhìn mưa rơi.
Lúc mới đầu quấn lấy Nam Cung Liễu, chỉ là muốn đùa bỡn cái tên ngốc này một chút, nhưng là mấy ngày ngắn ngủi ở chung, hắn phát hiện mình tâm mềm mại rất nhiều, chợt bắt đầu không nhịn được liền quan tâm đến phàm nhân kia muốn hắn lúc nào cũng vui vẻ.
Vốn là cổ ngọc vô tâm vô tình, tại tẩm lăng mai táng đế vương u ám lạnh lẽo cả ngàn năm, tại thời điểm vừa ra ngoài được, đối với hồng trần này một chút quan tâm cũng không có, chỉ là nhất thời vui đùa, mới quấn lấy Nam Cung Liễu, nghĩ muốn bớt buồn chán một chút tạm hoãn sự muốn đi gây sóng gió nhân gian một hồi, không nghĩ tới tiểu tử này từng chút một chiếm lấy trái tim của chính mình, khiến Ly Cảnh dọc theo đường đi vứt bỏ vô số ý niệm tà ác muốn làm, yên phân muốn cùng hắn ở bên nhau, không tranh với đời.
Tính tính bình thương ôn hòa nhưng thỉnh thoảng với y cũng sẽ tỏ ra hung hăng đến đáng yêu, đầu óc cũng không thông minh, trong bụng toàn một đống đạo lý lễ giáo nam nhân, tuy rằng khuôn mặt cũng coi như thanh tú, bất quá so với bản thân vẫn cách xa cả một trời, Ly Cảnh nhíu mày, nỗ lực suy tư: Chính mình đến tột cùng coi trọng hắn điểm nào?
Nghĩ đến hắn tại trong rừng cây chỉ chích mình lạnh lùng hạ sát thủ, Ly Cảnh không nhịn được khẽ mỉm cười, hắn ở trong hoàng lăng bị nhốt lâu như vậy vậy mà so với Nam Cung Liễu còn có vài phần hiểu biết hơn, đến tột cùng là ai thả đồ ngốc này ra ngoài lang bạt, không sợ hắn chết tha hương sao?
Nếu như nói Nam Cung Liễu vì bảo vệ Bạch Thu Thụy mà ôm nỗi hận đáp ứng bị hắn “Thải bổ”, khiến Ly Cảnh có chút xúc động, lúc y bị cẩu huyết dính vào người, nhất thời không thể làm gì được mà Nam Cung Liễu kiên quyết không chịu đem chính mình giao cho đạo sĩ kia, Ly Cảnh chỉ cảm thấy trong nháy mắt, lồng ngực của y dâng lên ồ ồ ấm áp, dị thường ôn nhu, làm cho trái tim khối ngọc thạch đóng băng ngàn năm, lần đầu cảm nhận được nhiệt độ ôn nhu mà xa lạ, làm cho y đối Nam Cung Liễu sinh ra cảm giác không muốn xa rời, ở bên hắn càng lâu, càng không nỡ rời đi.
Ly Cảnh ngồi trở lại bên giường, đùa bỡn sợi tóc mềm mại trên ngực đối phương, khóe môi câu lên một nụ cười tà mị.
Ngược lại gia khỏa này nhát gan lòng dạ lại đơn giản không có chút dũng khí phản kháng lại y, cũng không nhẫn tâm tại thời điểm y giả bộ đáng thương vứt bỏ, càng sẽ không biết, thải bổ chỉ là cái cớ, y là ngọc thạch yêu, căn bản không cần như yêu hồ mê hoặc người hút người tinh khí để tu hành.
Bất quá, làm cho hắn ở trên giường vừa sợ sệt lại trầm mê, cũng là một loại hiếm có tình thú vị, Ly Cảnh ý đồ xấu mà nghĩ, giờ khắc này vẫn không có dự định nói ra.
Ngủ một giấc đến trời tối, Nam Cung Liễu mới thỏa mãn mà tỉnh lại, nhìn thấy bên ngoài giường ánh nến chập chờn, ngoài cửa sổ vẫn là mưa gió rả rích, Ly Cảnh một tay chống quai hàm, ngồi ở bên cạnh bàn ngẩn người.
Cho dù là một mặt ngốc hề hề, vẫn là phong thần tuấn mỹ, không gì tả nổi, Nam Cung Liễu liền không nhịn được nhìn sững sờ, mãi đến tận lúc Ly Cảnh quay mỉm cười nhìn hắn, hắn mới đột nhiên thanh tỉnh, làm bộ hắng giọng một cái, đang muốn nói gì đó, đột nhiên ngửi được nhàn nhạt đàn hương, Nam Cung Liễu nhíu mày, nói: “Đàn hương chính là đồ vật trấn tà ngươi cũng dám dùng?”
Ly Cảnh cười ha ha, nói: “Bất quá là đối phó với tiểu yêu tinh thôi, kia có thể trấn được ta sao?”
Nam Cung Trĩ Liễu cũng cười, ranh mãnh chớp chớp mắt, nói: “Vậy, người bị máu chó đen đè ép đến thê thảm là ai a?”
Ly Cảnh sắc mặt thay đổi, vừa tức giận vừa xấu hổ, đi tới đem hắn hôn đến không thở nổi, mới bình tĩnh lại mà thả hắn ra, nói: “Ta chỉ là nhất thời không cẩn thận mới mắc mưu, đừng nhắc chuyện mất mặt kia nữa.”
Dù là ai đều xấu hổ đến không chịu nổi, người bình thường thẹn thùng một chút còn chưa tính, nhưng mà đối với Ly Cảnh tâm cao khí ngạo, quả thực là y cả người ngọc bích xinh đẹp không chỗ ti vết, người nào nhìn thấy cũng phải khen ngợi tán thưởng một hồi.
Bất quá vừa nghĩ tới Bạch Thu Thụy tiểu tử kia khẳng định chính là bị lạc trong núi sâu kêu khổ thấu trời, trong lòng hắn liền sảng khoái cực kì, có thù tất bào, tạm thời tính hòa nhau đi.
Nam Cung Liễu không nhịn được cười lớn, cho dù bị trừng vài lần cũng không ngừng được, Ly Cảnh lầu bầu một tiếng, đem hắn kéo đến, làm quần áo đối phương lộn xộn một hồi, lại đem tóc dài trên vai hắn kéo lên, cuối cùng tại Nam Cung Liễu trên gáy khẽ gảy một chút, hừ nói: “Tuổi của ngươi ngay cả ta số lẻ cũng chưa tới, còn dám chế nhạo ta?”
“Không dám, không dám.” Nam Cung Liễu lắc đầu liên tục, chậm rãi xoay người, nhìn bên ngoài gió thổi mưa sầu, hắn một mặt vẻ lo âu, tự nhủ: “Mưa này không biết tới khi nào mới tạnh, sai lầm: bỏ lỡ thời gian lâu như vậy sẽ không tốt.”
Ly Cảnh đặt hắn ngồi vào bên cạnh bàn, dặn dò thị nữ bày cơm, Nam Cung Liễu đã gặp các nàng, không tự chủ được nhớ tới buổi chiều dâm loạn, thoáng chốc gương mặt tuấn tú đỏ bừng, lúng túng đến không nhấc nổi đầu lên.
Cho dù biết rõ các nàng là trân châu biến thành, nhưng là nmấy cái tiếu sanh sanh đại cô nương trước mặt hắn cứ đi tới đi lui, hoàn bội đinh đương, phấn hương lan tràn, từng người đều tựa thiên tiên, nhượng Nam Cung Liễu không nhịn được ngừng thở, tay chân luống cuống.
Ly Cảnh toàn bộ thu trong mắt, lập tức mặt trầm như nước, đem bát đũa nhét vào trong tay hắn, trầm giọng nói: “Ăn cơm, nhìn chằm chằm ngực nữ nhân có gì hảo.”
“Ta không… Ngươi đừng có nghĩ bật?” Nam Cung Trĩ Liễu đỏ mặt tranh luận, bất quá hắn cũng không hi vọng gia hỏa không nói lí lẽ này đột nhiên thông suốt, hơn nữa chính mình lại miệng lưỡi vụng về khẳng định cũng không nói lại nổi cái tên mồm mép vô lại y, cho nên vẫn là im lặng mặc kệ kẻ kia phát điên đi, trước tiên no bụng là quan trọng nhất a.
Ly Cảnh vung tay lên ý cho thị nữ lui ra, ngồi xuống bên cạnh Nam Cung Liễu, gắp một miếng da cá giòn cho hắn, liền rót chén rượu bưng lên uống, ôn nhu nói: “Trong núi hàn khí nhiều, uống vài chén cho ấm áp thân thể.”
Nam Cung Liễu đũa suýt nữa tuột khỏi tay, một cái đùi vịt rơi đến cháo trước mặt, hắn cơ hồ là thụ sủng nhược kinh mà nhìn Ly Cảnh, chà chà lắc đầu, nói: “Vô sự lấy lòng, đang yên đang lành, ngươi lại có ý định quỷ quái gì nữa?”
Hắn còn chưa quên thời điểm tên kia quấn lấy hắn đâu, tu hú chiếm tổ chim khách, gây sức ép với hắn trên giường liền thôi đi, còn đem chính mình còn trần truồng vứt trên mặt đất, cứ như vậy ngắn ngủi mấy ngày bị hành đến sắp điên, làm sao lập tức lại thay đổi ngay thái độ rồi?
Ly Cảnh đầy mặt mất hứng nhìn hắn chằm chằm, nói: “Ngươi người này lòng nghi ngờ quá sâu, ta khi nào hại ngươi chứ?”
Ban đêm quấn lấy chính mình thải bổ còn không gọi hại người? Nam Cung Liễu hừ lạnh một tiếng, mặc kệ hắn, tiếp tục ăn cơm, Ly Cảnh ăn một bụng dấm chua, mặt nhăn mày nhó mà ngôi bên cạnh, làm cho Nam Cung Liễu ăn nuốt cũng không trôi, động mấy đũa qua loa liền nói no rồi.
Thị nữ trước tới thu thập chén bàn bát, lẳng lặng mà lui ra, Nam Cung Liễu nhìn Ly Cảnh bất mãn dáng vẻ không vui, tâm liền mềm nhũn, rót chén trà đưa tới trước mặt y,nói: “Ngươi tuổi cũng không nhỏ, làm sao vẫn như tiểu hài tử giống nhau như vậy, động một chút là như vậy âm dương quái khí giận dỗi.”
Nghe giọng nói đầy sủng nịch của Nam Cung tâm y liền mềm xuống, Ly Cảnh bưng lên cái giá, vỗ vỗ lên đùi mình, vô lại mà yêu cầu: “Lại đây ngồi xuống.”
Nam Cung Liễu tay run một cái, nước trà cũng vì động tác của hắn mà đồ mất một nửa ra ngoài, thở dài, nói: “Trì hoãn nửa ngày hành trình, ta đã gấp đến độ không biết làm thế nào mới tốt, ngươi còn có tâm trêu đùa ta?”
“Ngươi vội vàng đi đầu thai sao?” Ly Cảnh tức giận nói, lười biếng đứng dậy, lấy đi cốc trà trên tay hắn, sau đó không để ý Nam Cung Liễu giãy dụa, vẫn cứ đem hắn ôm ngồi ở bên cửa sổ, cằm chống lại trên vai hắn, thấp giọng nói: “Ngươi thật ấm, ôm thật thoải mái.”
Nam Cung Liễu không ngăn nổi hắn vô lại, đơn giản một tay vòng qua cổ Ly Cảnh, điều chỉnh cái tư thế, đem Ly Cảnh làm cái tấm dự, sau lại nhìn bên ngoài mưa vẫn không có dấu hiệu tạnh mà than thở.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng mà ngồi một hồi, lại tại thời điểm Nam Cung Liễu sắp ngủ, Ly Cảnh đột nhiên hỏi: “Ngươi đi vội như vậy, đến tột cùng có chuyện gì quan trọng?”
Chuyện này… Nam Cung Liễu chần chờ liếc mắt nhìn hắn, đáp: “Chuyện trong giang hồ, ngươi không biết.”
Ly Cảnh nhíu nhíu mày, gắp ôm chặt lấy hắn: “Ngươi không chịu nói, ta làm sao mà hiểu?”
Nam Cung Liễu gãi gãi đầu, không biết vì sao lại nói thế, thấy tên này không buông tha muốn hỏi rõ, hắn do dự một chút, ấp úng mà nói: “Ngươi cùng ta bèo nước gặp nhau, nhận thức hoàn chưa được mấy ngày, việc này tối mật, ta có thể nào… Ta có thể nào… Tùy tùy tiện tiện tiết lộ ra ngoài…”
Hắn càng nói càng không có sức, đến cuối cùng căn bản không dám cùng Ly Cảnh đối diện, chột dạ cúi đầu, Ly Cảnh môi mỏng khẽ mím môi, chỉ tay nhấc lên cằm của hắn, tức giận nói: “Ngươi cùng ta quan hệ không nhỏ, cần ta tái chứng minh một lần?”
“Không cần.” Nam Cung Trĩ Liễu đẩy tay của hắn ra, nhỏ giọng oán trách mà nói: “Hiện tại ngươi muốn thải bổ ta tinh khí, tự nhiên quấn lấy ta không tha, đợi đến… đến… thời điểm ngươi không dùng tới ta, lại trên giang hồ phát tán dấy lên thị phi, ta như thế nào ngăn được?”
Ly Cảnh bị mấy câu nói này của hắn tức giận đến giận sôi lên, hận không thể nuốt hắn, tiểu tử ngốc này đến tột cùng đem mình nghĩ là cái dạng gì?
“Ngươi đừng nằm mộng.” Ly Cảnh hừ lạnh một tiếng, nói: “Trừ phi ngươi chết, bằng không đời này cũng đừng nghĩ chạy khỏi lòng bàn tay của ta.”
Âm điệu lạnh lùng nghiêm nghị âm trầm làm cho hắn cả người run lên, vốn nên là tức giận, trong lồng ngực lại không hiểu sao lại có chút tư vị ngọt, Nam Cung Liễu tim đập đến muốn điên rồi, cảm thấy được chính mình đúng là điên, thậm chí có chút mong đợi cả đời bị yêu quái này thật chặt nắm lấy không buông tay.
Hắn từ nhỏ tư chất bình thường, đi tới chỗ nào cũng đều chỉ làm nên cho đại ca, tính cách liền ấm áp trì độn, ở nhà hoàn toàn là có cũng được mà không có cũng được, thường thường bị người trong lúc vô tình xem nhẹ, thậm chí có người còn quên mất Nam Cung gia còn có nhị công tử, làm hắn rất khó chịu, người cha trọng sĩ diện của hắn lại càng không coi trọng hắn mà xem nhẹ.
Dùng địa vị Nam Cung gia trên giang hồ, trưởng tử một mình chống đỡ một phương, luôn được tán dương ca tụng, con thứ lại không có tiếng tăm gì, tầm thường bình thường, người khác đều lười chú ý đến hắn, mà Nam Cung Liễu từ nhỏ sống trong nhà yêu cầu cao cũng vô cùng bất đắc dĩ, luôn nghe được câu nói “Thôi thôi, may là còn có Đại thiếu gia.” Thực sự đã đè nén vô cùng, hiếm thấy có người chịu như vậy chăm chú nhìn hắn, làm cho hắn trong lúc nhất thời khó có thể tin.
Coi như là tên kia có chút ý đồ với hắn, coi như đối phương chấp nhất chỉ là nhất thời hứng khởi, Nam Cung Liễu cũng không nhịn được vui vẻ, đối diện con ngươi xanh sẫm mỹ lệ củaLy Cảnh, hắn rầm rì nửa ngày, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi… Ngươi dám phát thệ sao? Nếu như ngươi làm ra chuyện có lỗi với ta hay lừa ta thì phải làm sao bây giờ?”
“Có cái gì không dám?” Ly Cảnh từ trong lỗ mũi hừ ra đến, nắm cằm của hắn, nói: “Nếu có một ngày ta lừa ngươi,Ly Cảnh ta trời tru đất diệt tan xương nát thịt, vạn kiếp bất phục.”