"Cả hai đứa nó đều có ít tật xấu, Chu Thiều háo sắc, Nguyệt Đồng thích ăn trộm, nhưng năng lực thấp kém, đầu óc không thông minh, tứ chi lại không phát triển, có thể gây ra được sóng gió động trời gì chứ... Đợi, đợi một tí...." Ta cùng hai tên này ở chung thật lâu rồi, cũng coi như hiểu rõ, nghĩ thế nào cũng không tìm ra được mối liên quan bọn nó với một chuyện đại sự như quấy rối Tam giới này. Nghĩ đi nghĩ lại xong mới đưa ra phán đoán có khả năng nhất: "Là Chu Thiều đùa giỡn Thiên Phi? Hay là Nguyệt Đồng ăn vụng trong yến tiệc của Vương Mẫu? Ta rõ ràng đã cảnh báo bọn nó rồi cơ mà..."
Tiêu Lãng nghe xong phán đoán của ta, xị mặt hừ một cái, sau đó nói: "Hai thằng nhãi này liên thủ trộm đầu lâu của phụ quân ta."
Ta chậm chạp phản ứng lại, hiểu ra phụ quân trong miệng Tiêu Lãng là Nguyên Ma Thiên Quân, càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhất thời xúc động lỡ miệng nói ra: "Ngươi không phải bịa chuyện chọc ta đấy chứ? Đầu lâu của cha ngươi không phải là mỹ nhân lại càng không phải mỹ thực gì, bọn nó ăn trộm làm cái gì...???"
"Còn có thể làm cái gì? Lúc trước Ma giới đưa ra hai điều kiện lui binh là dùng nàng hoặc đầu lâu của phụ quân ta để trao đổi." Tiêu Lãng nhìn chằm chằm vào ta cười, cười đến mức ta thấy run rẩy toàn thân: "Hôm nay, hai thằng tiểu quỷ không biết trời cao đất dày kia đưa thư tới, muốn dùng đầu lâu của phụ quân để đổi nàng ra ngoài!"
Tin tức này còn làm ta khiếp sợ hơn cả khi biết Bạch Quản là Tiêu Lãng, ta há miệng mấy lần, lại không phát ra được một chữ nào, sau đó nhắm mắt lại, toàn thân choáng váng.
Tiêu Lãng sờ sờ đầu của ta, rất ôn nhu hỏi: "Tiểu A Dao, nàng muốn trở về không?"
Bàn tay lạnh như băng chạm vào da thịt khiến ta rùng mình, lập tức tỉnh táo lại, phản bác hắn: "Ngươi đừng có nói hươu nói vượn! Ngoài phong ấn đầu lâu Nguyên Ma Thiên Quân, còn có Vạn Lôi Thiên Tru trận, cho dù là dùng lực lượng ngang ngửa với Thương Quỳnh cũng sẽ bị thiên lôi trùng trùng điệp điệp đánh cho tan xác. Nếu như đắc thủ, còn có thể dẫn tới Linh Nhận Bạo Phong trận, phong tỏa tất cả đường lui, còn kinh động tới mười vạn thiên binh truy quét lùng sục, Nguyệt Đồng với Chu Thiều, hai thằng nhóc này sao có thể... Hai thằng nhóc này... có thể, có thể..."
Ta nói càng ngày càng nhỏ, càng nói càng chột dạ.
Từ thuở khai thiên lập địa tới nay, người lương thiện mười đời chốn nhân gian tuy ít nhưng cũng có trên trăm người, thế nhưng bọn họ đời nào cũng có phúc báo, đến lúc luân hồi cũng không xảy ra chuyện gì quá tệ. Thế nhưng như kiểu người đời đời làm việc thiện, đời đời đều chết không yên lành như tên Chu Thiều kia lại là độc nhất vô nhị, mệnh cách cũng cực kì đặc biệt, hắn có thể sợ đao, sợ kiếm, sợ người, sợ ma, sợ yêu quái, duy nhất chỉ không sợ thiên lôi. Nếu như kiếp này hắn làm nhiều việc ác, đọa nhập ma đạo thì cũng phải đợi sau khi chết, chuyển thế, mới có thể tính tội nghiệt hắn gây ra, rồi mới gọi Thiên Khiển.
Linh miêu tộc bị diệt, Nguyệt Đồng là người dẫn đường duy nhất vào Thiên Lộ, mà Thiên Lộ không có tung tích, dùng máu dẫn, dùng ngọc mở. Vừa vặn cái chìa khóa là ta đây, lần trước đi vào cũng không phong tỏa nó nữa, cho nên hiện giờ Nguyệt Đồng có thể tự do đi vào, sau đó che giấu Thiên Lộ đi, để cho bất luận kẻ nào cũng không bắt được nó.
Trước đó là ai đưa ra kế hoạch này, là ai xếp đặt, ai bày bố tuyến đường ăn trộm, trước mắt ta không cách nào biết được, nhưng ta chắc chắn giai đoạn khó khăn nhất lại là cực kì dễ dàng đối với bọn nó. Chu Thiều nhét Nguyệt Đồng đã biến thành con mèo nhỏ vào trong áo, đi vào Vạn Lôi Thiên Tru trận, lấy được đầu lâu của Nguyên Ma Thiên Quân, Nguyệt Đồng ở thời điểm Linh Nhận Bạo Phong trận chưa phát động, truy binh của Thiên giới chưa tới được liền mở Thiên Lộ ra, hai đứa nó mang theo đồ trộm được trốn vào đó, ẩn nấp không ra. Trong thiên hạ này, không còn một ai có thể làm gì hai đứa nữa.
"Nàng rốt cục cũng nghĩ ra? Ta đã quá xem thường tổ hợp phế vật và phế vật này rồi." Khóe miệng của Tiêu Lãng khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng gõ mặt bàn nói: "Tiểu A Dao, bọn chúng muốn nàng, a tỷ muốn đầu lâu của Phụ Quân, nàng nói ta nên đổi hay là không đổi."
Về công, Thiên giới và ta đều lựa chọn xong rồi, phải giữ lại đầu lâu của Nguyên Ma Thiên Quân, tuyệt đối không đổi ý.
Về tư, vốn dĩ ta thà chết cũng không muốn ở lại cái chỗ quỷ quái này cùng với tên nam nhân vô liêm sỉ này, thế nhưng bây giờ sư phụ lại ở trong thân thể của tên vô liêm sỉ, ta hi sinh nhiều như vậy, còn chưa giết bọn chúng báo thù, còn chưa đưa được hồn phách sư phụ ra, như thế nào cũng không nỡ rời đi.
Ta mâu thuẫn một hồi, nở nụ cười: "Quyền lựa chọn là ở ngươi, không phải ta."
"Vậy phải để ta nghĩ cho kỹ đã." Tiêu Lãng tiện tay gọi một gã tiểu tướng đang đứng chờ ngoài cửa, phân phó: "Nói cho tỷ tỷ, dù sao đầu lâu của phụ quân không sợ đói, không sợ xấu, ném đấy mặc kệ cũng không sao, chúng ta cứ từ từ đàm phán, đàm phán nhiều lần đã rồi hẵng quyết định. Lại bảo nàng ta phái binh canh chừng Nhân giới chặt vào, có tí gió thổi cỏ lay nào cũng dễ dàng ra tay.
Tiêu Lãng muốn kéo dài thời gian, Chu Thiều với Nguyệt Đồng lại chờ không nổi. Hai đứa bọn nó không phải vật tiên, không thể tích cốc, cho dù trước lúc hành động có tàng trữ đồ ăn trong Thiên Lộ thì cũng là có hạn. Bọn chúng bị Thiên giới lùng bắt, bị Ma giới truy đuổi, chẳng khác gì con chuột chạy qua đường, không dám mạo hiểm lộ diện, nơi có thể bổ sung đồ ăn nước uống chỉ có thể là nhân gian, hơn nữa thời gian kéo càng dài, thì khả năng bị tóm được càng lớn, tâm trạng của bọn chúng càng nóng vội.
Đầu lâu của Nguyên Ma Thiên Quân là vật chết, ta là vật sống, cho dù Ma giới đồng ý điều kiện này, lúc trao đổi, bọn nó lấy đâu ra biện pháp cam đoan giao dịch này thành công?
Kẻ yếu đàm phán với kẻ mạnh, chỉ cần ở vào thế bị động, tuyệt đối sẽ hóa thành một kế hoạch thất bại.
Cái kế hoạch "thiên tài" của hai cái đồ ngốc chỉ để ý trước không nghĩ đến sau này, là làm sao mà nghĩ ra được vậy??!!"
Tiêu Lãng tin tưởng mười phần, hạ quyết tâm lấy được cả người lẫn vật.
Ta phiền muộn...
Đợi Tiêu Lãng đi rồi, ta suy nghĩ rất lâu, túm Phượng Hoàng lại hỏi hắn đi nghe ngóng được bọn Chu Thiều dùng cách gì để tiến hành đàm phán trao đổi.
Phượng Hoàng ỷ vào thân là vẹt được sủng ái, bay tới bay lui không bị hạn chế, lại quen người dưới Ma giới, rất nhanh đã điều tra xong: "Bọn chúng tính ra lại thông minh, dùng tiếng mèo truyền tin. Tiểu tử Linh Miêu tộc kia không biết tìm ở đâu ra được mấy tiểu mèo yêu vừa mở mắt, cả hình người cũng chưa biến được, càng không nói được tiếng người, phái bọn nó đi đưa tin, sau đó dùng tiếng mèo nói cho mấy trăm con mèo bình thường, một đám mèo đó sau khi nghe xong lại chạy tứ tán đi khắp nơi truyền tin, hơn nữa một mèo truyền mười, mười mèo truyền trăm... đám Ma tướng càng không có cách nào tìm ra được.
"Linh Miêu tộc đúng là thủ lĩnh của loài mèo." Ta nghĩ một lát, hỏi: "Ngài có cách nào tiếp cận con mèo yêu truyền tin kia không?"
Phượng Hoàng cười nói: "Mèo yêu còn chưa hiểu chuyện, nhìn thấy chim chóc, vui sướng đến mức tròng mắt đảo liên tục, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên đuổi theo, ta cố ý khiêu khích, dụ nó đi một lúc cũng không khó."
Ta gật đầu: "Ngài thay ta truyền mấy câu, bảo nó truyền giúp tới cho Nguyệt Đồng."
Phượng Hoàng: "Bảo bọn chúng đừng giao dịch?"
"Không," Ta nhìn bầu trời ảm đạm bên ngoài: "Nói cho bọn nó biết, Ma giới nói không giữ lời, không thể giao dịch. Chuyện bọn nó làm lần này, tổn hại đại cục, ta sẽ không đồng ý. Bảo bọn chúng giờ là ngựa tới vách núi rồi, lập tức quay đầu giao dịch với Thiên giới, đưa đầu lâu của Nguyên Ma Thiên Quân về, đổi lấy hình phạt nhẹ hơn, Thiên Đế chắc chắn sẽ chấp nhận."
"Ta hiểu ý của cô." Phượng Hoàng trầm mặc một lát, quay người bay đi.
Giao dịch có nhiều đối thủ cạnh tranh với giao dịch chỉ có một đối tác là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Đầu lâu ở trong tay Chu Thiều với Nguyệt Đồng vẫn tốt hơn là ở dưới phong ấn trên Thiên giới.
Tiêu Lãng đoán chắc bọn chúng sau khi ăn trộm không dám về Thiên giới.
Ta lại đi một con đường ngược lại.
Đợi phong thanh truyền ra.
Rơi vào thế bị động chính là Ma giới.
Kẻ phải sốt ruột chính là Thương Quỳnh rồi.