Ngốc Tử Vương Phi

Chương 41: Chương 41: Hai hổ tranh chấp






Lại là hắn, Lan Huyễn Thương.

Bạch Tâm Nhị có loại cảm giác làm chuyện xấu còn bị người bắt gặp, nàng hơi hơi liếc mắt nhìn tình hình, thoáng nhìn qua trong mắt Lan Huyễn Thương chứa đầy kinh dị, còn có giật mình, hắn chỉ thản nhiên nhìn nàng, chỗ đuôi mắt giống như có chứa phiến phiến tuyết trong suốt, oánh nhuận đen thui, sáng rọi không ngừng, khiến nàng nhìn xem miệng cũng há thành hình chữ o.

Bị hắn nhìn thấy nàng đánh muội muội hắn như vậy, hắn có thể hay không tố giác nàng? Hắn biết nàng là ai chăng? Vẫn là trước nên rời đi.

Nghĩ đến đây, Bạch Tâm Nhị hướng nam tử vô tội trừng mắt nhìn, lắp bắp miệng nói: “Ngươi đi trước đi.”

Nói xong, lướt qua Lan Huyễn Thương, nhanh như chớp theo cửa hông lui đi ra ngoài.

Thời điểm rời khỏi, Bạch Tâm Nhị như cũ vẫn vô cùng khẩn trương, vừa rồi nàng ở nơi này hung ác như thế nào, sẽ không đều bị hắn thấy được đi.

Thừa dịp mọi người đang uống rượu không để ý, Bạch Tâm Nhị lặng lẽ đi đến bên cạnh người Bạch Tâm Đồng, lại lặng lẽ cùng nàng ta thay đổi vị trí, vị trí hiện tại này mới đúng là vị trí chân chính của nàng, vừa rồi tuy mọi người thấy nàng vẫn ngồi ở tại chỗ, nhưng thật ra nàng đã ra ngoài, khẳng định sẽ không có ai hoài nghi nàng.

Cho dù có người nhìn thấy "Bạch Tâm Đồng" ra ngoài, nhưng cũng sẽ không hoài nghi, bởi vì Bạch Tâm Đồng quanh năm bị bệnh, làm sao có thể ra tay đánh người.

Ngay khi nàng lạnh nhạt ngồi vào chỗ của mình, đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng quát đầy tức giận: “Người tới, đem nơi này bao vây lại, bản công chúa bị người đánh lén!”

“Người tới, công chúa muốn tìm ra hung thủ đánh lén nàng, tất cả mọi người không được rời khỏi nơi này.” Trình Anh trên người khoác vài tấm hồng trướng*(màn che bằng vải), vẻ mặt sưng đỏ, đỡ tam công chúa mặt mũi bầm dập, hai người nhìn qua vô cùng chật vật xuất hiện ở trước mặt mọi người, lúc này, mười thị vệ phía sau đang hùng hổ tiến lại gần.

Lan Phượng Ca tự mình rót rượu độc ẩm, chờ khi phượng mâu của hắn khẽ nâng, liền thấy Lan Tuyết Oanh, vẻ mặt sưng đỏ, xấu như gà trống mới vừa đánh nhau, lúc này cũng cảm thấy sợ run một chút, nhưng khóe miệng lập tức khẽ nhếch tràn đầy trào phúng.

Thấy Lan Tuyết Oanh mang khí thế bức người, Bạch Tâm Đồng sợ tới mức thân mình run lên, Bạch Tâm Nhị thấy thế, ngăn chận nàng lại, trầm giọng nói: “Ngũ muội không có làm chuyện xấu, sợ cái gì.”

Bạch Tâm Đồng vừa nghe, hai mắt mở to, có chút chột dạ nói: “Đúng, chúng ta lại không đánh nàng, ta sợ cái gì.”

Nói xong, nàng liền trừng lớn ánh mắt, liếc trộm nhìn xung quanh, lại phát hiện Tĩnh vương đối diện ánh mắt sắc bén nhìn về phía chính mình, cả mặt liền bao phủ một tầng mây đỏ cúi xuống mặt bàn.

Đang trong lúc mọi người kinh ngạc cùng nghi hoặc, Trưởng Tôn hoàng hậu vẻ mặt lạnh như băng đầy uy nghi được tùy tùng vây quanh hướng mọi người đi tới, khi nhìn thấy nữ nhi bị đánh cho không ra hình dáng gì, lòng nàng nhất thời nhảy đến cổ họng, tức giận đến sắc mặt hồng xám trắng luân phiên thay đổi.

Bạch Tâm Nhị mắt sắc, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy Lan Huyễn Thương thản nhiên theo phía sau Trưởng Tôn hoàng hậu cùng lại đây, ánh sáng phản chiếu lên trên mái tóc dài màu sắc khác thường của hắn, ánh mắt thâm thúy trong suốt rõ ràng, đôi môi như vẽ, khuôn mặt hoàn mỹ tinh xảo như được chạm khắc từ ngọc, chỉ thản nhiên hướng nàng nhìn đến.

Chẳng lẽ, hắn nhận ra nàng ?

Lan Tuyết Oanh vừa thấy Cửu ca của mình không chút để ý tiêu sái lại gần, vừa kêu khóc chạy tới, một phen giữ chặt hắn nói: “Cửu ca, huynh phải báo thù cho muội, đem hung thủ kia bắt lại.”

Trình Anh sắc bén trừng hướng Bạch Tâm Nhị, trầm giọng nói: “Công chúa, ta hoài nghi kẻ đánh người là quận chúa của Bạch phủ, bởi vì chúng ta chỉ ra lỗi của nàng!”

Bạch Tâm Nhị vừa nghe, lúc này thản nhiên đứng dậy, con mắt đen thui khảm đầy mũi nhọn lạnh băng, y phục thướt tha, dáng vẻ hào phóng, trầm ổn không bức bách nói: “Trình tiểu thư nói chuyện nên cẩn thận, không chứng cớ mà nói lung tung đây là vu oan, vừa rồi ta vẫn ngồi ở chỗ này, tất cả mọi người đều thấy. Thử hỏi, ta làm sao còn có thời gian đi đánh ngươi?”

“Ngươi!” Trình Anh vừa nghe, sắc mặt đỏ bừng, vươn tay chỉ vào Bạch Tâm Nhị, tức giận nói: “Nơi này chỉ có ngươi là có động cơ nhất, ngươi lần trước đánh muội muội của ta, vừa rồi ta cùng công chúa bất quá chỉ nói ngươi vài câu, ngươi liền ghi hận trong lòng, thừa dịp công chúa trở lại tẩm điện đổi trang phục, sau đó giở trò đánh chúng ta, ta nói đúng không?”

“A?” Bạch Tâm Nhị bất đắc dĩ nhíu mày, vân đạm phong khinh nâng tay nói: “Nghe đồn Trình Anh tiểu thư là kiếm linh sư cấp bốn, võ nghệ trong đám nữ tử đứng thứ nhất thứ hai, mà ta nhiều nhất chỉ có kiếm khí cấp hai, ta như thế nào có thể đánh ngươi? Hay là, Trình tiểu thư chỉ có tiếng không có miếng, hoặc người đánh lén ngươi kia võ công rất cao?”

“Ngươi nói sạo!” Lan Tuyết Oanh vừa nghe Bạch Tâm Nhị phản ứng lanh lợi, lại không chịu buông tha nàng, lúc này lôi kéo Lan Huyễn Thương,“Thương ca ca, huynh vừa rồi tiến vào đã thấy tiện nhân kia, huynh nói có phải nàng ta hay không nàng?”

Phượng mâu hẹp dài của Lan Huyễn Thương hơi đổi, sóng mắt khẽ lưu động, trong sáng như ánh ban mai, vẻ mặt vô tội cùng hồn nhiên nhìn về phía Lan Tuyết Oanh, vẻ mặt chân thành nói: “Hoàng muội, thích khách thoát được quá nhanh, ta cũng không thấy rõ. Bất quá, có thể một mình xông vào tẩm điện, võ công lại cao như vậy, có thể là nam tử.”

Lan Tuyết Oanh vừa nghe, lúc này khóe miệng giương lên vẻ kinh ngạc, lập tức cười như không cười nhìn về phía Lan Huyễn Thương, cúi đầu yết hầu phát ra tiếng cười ha ha, không tin nói: “Cửu ca võ nghệ cao cường như vậy, chẳng lẽ còn đánh không lại một cái tặc nhân? Hay là Cửu ca cùng nàng là một hội, thay nàng giấu diếm!”

“Làm càn!” Lan Tuyết Oanh mới nói xong, từ phía sau, liền truyền đến thanh âm trong trẻo như ngọc nhưng mang theo trách cứ cùng lạnh lùng của nữ tử, tiếp theo là thanh âm đinh đang của trang sức va chạm, Bạch Tâm Nhị nhìn thấy cũng giật mình.

Nữ nhân này thật đẹp, nàng cùng Lan Huyễn Thương có một đầu tóc dài màu vàng giống nhau, hé ra khuôn mặt trái xoan xinh đẹp quyến rũ, mặc quần áo phượng bào đỏ thẫm, đằng trước được tô điểm bằng một đóa hồng mai, mũ phượng trên đầu có gắn trân châu rũ xuống, môi đỏ mọng xinh đẹp, dáng người thướt tha, yểu điệu hào phóng, đồng thời yêu mị, sự bình tĩnh của nàng đủ để trấn áp tất cả.

Người này là ai?

Tuyết Thiền tựa hồ hiểu được nghi hoặc của quận chúa, nhẹ giọng thay nàng giải đáp nói: “Quận chúa, đây là mẫu phi của Cửu điện hạ, Huệ phi!”

“Tôm?” Bạch Tâm Nhị không nói gì đảo cặp mắt trắng dã, mẫu phi của Cửu điện hạ, ít nhất tuổi cũng đã bốn mươi đi, không nghĩ tới lại trông trẻ tuổi như vậy, giống như thiếu nữ mười tám, phong tình vạn chủng, xinh đẹp bức người, cùng hoàng hậu so sánh đúng là cách xa một trời một vực.

Huệ phi yêu dã đảo mắt nhìn qua Trưởng Tôn hoàng hậu, cuối cùng dừng ở trên người Lan Tuyết Oanh, con ngươi đen thui sớm trở đã lên sắc bén lạnh như băng, lạnh lùng nói: “Công chúa, bị người đánh là chuyện của ngươi, cùng Huyễn Thương của ta có quan hệ gì? Hắn cứu ngươi là nhân tình, không cứu ngươi là đạo lý, lại nói, ngươi biết rõ Cửu ca của ngươi bị bệnh tim bẩm sinh, còn ở đây chất vấn hắn, ngươi như vậy là có ý đồ gì?”

Huệ phi thanh âm trong trẻo hữu lực nói xong, từng bước đi đến bên người Lan Huyễn Thương, đem hắn gắt gao bảo vệ ở phía sau người, mà Lan Huyễn Thương ở phía sau nàng, sớm như nai con vòng vo đảo mắt, nhìn qua hồn nhiên lại vô hại, vẻ mặt giống bị người khi dễ.

Trưởng Tôn hoàng hậu lạnh lùng trừng mắt nhìn Huệ phi liếc mắt một cái, đồng thời cũng kéo Lan Tuyết Oanh qua, một phen che ở trước mặt nàng, hướng Huệ phi sắc bén chăm chú nhìn đi qua, trầm giọng nói: “Huyễn Thương là hoàng huynh của Tuyết Oanh, Tuyết Oanh bị thương, chẳng lẽ hắn nên thấy chết mà không cứu? Huệ phi, đây là ngươi dạy dỗ con thật tốt, thật đúng là có mẫu thân nào thì có nhi tử đấy!”

Nói xong, Trưởng Tôn hoàng hậu lạnh lùng phất phất tay áo, ngẩng cao đầu, nữ nhân này, dám cùng nàng mặc phượng bào, quả nhiên là ỷ vào Hoàng Thượng sủng ái mà kiêu ngạo.

“Ha ha, buồn cười! Công chúa từng xem Huyễn Thương của ta là hoàng huynh sao?” Huệ phi lãnh nhíu mày, tàn khốc nhìn hướng Trưởng Tôn hoàng hậu, không chút nào nhượng bộ nói:“Ai đánh công chúa, các ngươi tự mình mà đi bắt người, đừng làm trò phiền đến Huyễn Thương nhà chúng ta!”

Bạch Tâm Nhị nhìn Huệ phi khí thế như vậy, lúc này trong lòng không khỏi sợ hãi thầm than, nữ nhân như vậy, cũng quá sắc bén, vì bảo vệ con, khí tràng toát ra cũng thật là lớn.

Người khôn khéo giống Trưởng Tôn hoàng hậu cùng Huệ phi này, nếu ai làm con dâu của bọn họ, ngày tháng sau này nhất định sẽ khổ sở, cũng khiến những nữ nhân có lòng với Thất điện hạ cùng Cửu điện hạ không dám lộn xộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.