Tĩnh vương phủ
Trong tân phòng, quận chúa Bạch Tâm Nhị mặc một bộ quần áo cưới sắc đỏ diễm lệ, ngồi ở ngay chính giữa chiếc giường cưới lớn có khắc hoa đỏ thẩm, nàng đã ngồi chờ được hai canh giờ, vẫn không nhúc nhích, nhưng hai mắt chờ mong nhìn chằm chằm bàn trang điểm bằng Đào Mộc phía đối diện, bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm thật chặt khăn tay, có vẻ cực kì khẩn trương cùng vui mừng.
Tuyết Thiền đang đứng hầu ở một bên, nhìn quận chúa đang ngồi trên giường, mà trong lòng tràn đầy đồng tình.
Quận chúa ngày thường đều là ngây ngốc, phản ứng chậm chạp, có lẽ vì hôm nay là ngày đại hôn của nàng, nên hai mắt nàng trong sáng nhưng không giấu được vui mừng.
Bái đường đã qua hai canh giờ, vương gia thế nhưng còn không có đến thăm quận chúa một chút, nhìn quận chúa vẻ mặt lo lắng, cũng khiến nàng lo lắng theo, định ra ngoài xem tại sao vương gia còn chưa tới.
Đúng lúc này, một gã sai vặt thở hổn hển từ ngoài phòng chạy tới, vừa vào cửa liền hướng Tuyết Thiền nói:“Tuyết Thiền cô nương, không tốt, Vương gia dẫn người đến, nói muốn bỏ quận chúa.”
“Cái gì?” Còn không có đợi Tuyết Thiền đứng dậy, nữ tử ngồi trên giường đã sớm đứng dậy, vừa nghe đến lời này liền khóc lên.
Hắn vì sao muốn bỏ nàng, nàng thật vất vả mới cầu đưoợc phụ thân cấp cho một nửa gia sản làm đồ cưới, mới miễn cưỡng gả đến Tĩnh vương phủ, trên người mang không biết bao sự chê cười, chế diễu cùng phỉ nhổ của mọi người mà gả vào Tĩnh vương phủ, mới bái đường xong, hắn thế nhưng nói muốn bỏ nàng?
Nước mắt rơi xuống, khuôn mặt được trang điểm đầy son phấn liền rối tinh rối mù, lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm ôn nhu của nữ tử khiến cho da đầu tê dại.
“Vương gia, ngươi muốn bỏ tỷ tỷ thật sao? Tỷ tỷ tuy rằng có điểm ngốc nghếch, nhưng dù sao nàng là quận chúa do Hoàng Thượng đích thân sắc phong, còn mang theo nhiều đồ cưới như vậy gả vào Vương phủ, nếu người hiện tại bỏ tỷ tỷ, phụ thân nhất định sẽ đi cáo trạng với Hoàng Thượng, đến lúc đó chỉ sợ......”
Bạch Tâm Nhu vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, tay nắm tay áo bào trắng của tuấn mỹ nam tử, mang theo vẻ mặt đồng tình cùng hắn bước vào.
Trên mặt mặc dù vì Bạch Tâm Nhị cầu tình, nhưng trong lòng Bạch Tâm Nhu lại đắc ý vô cùng, nếu không phải vì tiện nhân này năn nỉ phụ thân chịu bỏ ra một nửa gia sản làm đồ cưới cho nàng, Tĩnh vương cũng sẽ không sớm như liền vậy cưới nàng. Tĩnh vương cưới nàng, đơn giản vì chỗ đồ cưới to lớn kia mà thôi.
Nam tử ngày thường vẻ mặt tuấn lãng, đang trợn mắt trừng trừng nhìn hướng Bạch Tâm Nhị, trong mắt hiện lên một chút hèn mọn cùng chán ghét, âm thanh lạnh lùng nói:“Bổn vương sẽ cưới Tâm Nhu làm phi, nếu ngươi thức thời, nên mượn hưu thư mà rời đi.”
Vừa nghe lời này, Bạch Tâm Nhị đầu óc như bị sét đánh, oanh một tiếng, cả người run rẩy, nhìn nam tử trước mặt nàng, đó là người mà nàng yêu mến nhiều năm nay, đáy mắt nàng lộ vẻ không cam lòng, ở trong mắt mọi người lại trở thành nàng không biết xấu hổ mà muốn bám lấy Tĩnh vương.
Có cô gái nào lại mang theo nhiều đồ cưới như vậy lập gia đình? Tuy rằng Tĩnh vương gia là vị hôn phu của nàng, nhưng nàng lại không được hắn cưới hỏi đàng hoàng, mà mang theo đồ cưới tiến vào vương phủ, cái này kêu là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.
Ai chẳng biết Tĩnh vương Lan Lạc Tô là tài tử nổi danh khắp thiên hạ, ngày thường lại tuấn tú vô song, mà Bạch phủ đại tiểu thư Bạch Tâm Nhị lại không tài không đức, trời sinh tính tình yếu đuối, từ nhỏ đã kém thông minh, bị mọi người khi dễ vì ngốc nghếch.
Nữ nhân như vậy, có cho cũng sợ không ai muốn cưới nàng, nếu không vì đồ cưới của nàng có thể mua được một nửa kinh thành, chỉ sợ Lan Lạc Tô ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn nàng dù chỉ một lần.
Mà nữ tử Lan Lạc Tô yêu là nhị muội của Bạch Tâm Nhị, Bạch Tâm Nhu, nổi danh kinh thành đệ nhất mỹ nhân, mỹ nhân cùng người ngu ngốc, không cần nghĩ cũng biết là người ngu ngốc sẽ thua.
Bạch Tâm Nhị vẻ mặt đầy nước mắt, tay nhỏ bé xoa xoa ở trên mặt lau một chút, trên mặt liền trở nên càng thêm nhem nhuốc, chọc gã sai vặt và bọn nha hoàn bên cạnh cười vang, chỉ có Tuyết Thiền là có vẻ mặt tức giận.
“Không, Tô ca ca, ngươi không thể bỏ ta, ta là Vương phi được ngươi cưới hỏi đàng hoàng, ta van cầu ngươi không cần bỏ ta, nếu không có ngươi, ta sẽ sống không nổi.” Bạch Tâm Nhị nói xong, bùm một tiếng quỳ xuống trước mặt nam tử.
Này quỳ xuống, không chỉ không có được đồng tình của mọi người, ngược lại càng làm cho mọi người đùa cợt vui cười, Bạch Tâm Nhu bên cạnh cũng thiếu chút là cười lạnh ra tiếng, vì có Lan Lạc Tô ở đây, nàng đành phải giả bộ thương tiếc nhìn tỷ tỷ.
Trong cuộc đời Lan Lạc Tô, hắn ghét nhất là nữ tử không có không có tự trọng, vừa thấy Bạch Tâm Nhị như thế, mặt hắn nhăn càng sâu, ôm Bạch Tâm Nhu bên cạnh cười lạnh nói:“Đừng tưởng rằng quỳ xuống là bổn vương sẽ cưới ngươi, là do ngươi tự mình mang theo đồ cưới tiến vào vương phủ của ta, nếu không nể mặt Dực vương, bổn vương mới lười cùng ngươi bái đường. Bổn vương đáp ứng cưới ngươi, cũng không đáp ứng không bỏ ngươi, bổn vương trong lòng chỉ có Tâm Nhu, nên ngươi hãy chạy nhanh thu dọn đồ rồi rời đi vương phủ, nếu không đừng trách bổn vương vô tình.”
Lan Lạc Tô chán ghét nói xong, Bạch Tâm Nhị tiến liền lên, ôm chân hắn chân thành khóc nói:“Tô ca ca ngươi đừng bỏ ta, chúng ta từ nhỏ đã đính hôn, Tâm Nhị đã sớm xem ngươi là phu quân của ta, ta cầu ngươi cho ta ở lại, ta chẳng sợ làm thiếp, làm nô tì cũng cam nguyện. Nhưng ngươi không thể cưới Bạch Tâm Nhu, nàng là người xấu, là nữ nhân ác độc nhất trên đời này.”
Bạch Tâm Nhị chỉ vào Bạch Tâm Nhu bên cạnh, dù nàng không thông minh, cũng biết ai tốt ai xấu, Bạch Tâm Nhu này vì Tô ca ca suốt ngày khi dễ còn ít sao?
Bạch Tâm Nhu nghe Bạch Tâm Nhị chỉ trích chính mình, lúc này giả vờ ủy khuất liền nhào vào trong lòng Lan Lạc Tô, dù sao cũng là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, khóc cũng là là tiên nữ rơi lệ, chọc Lan Lạc Tô vẻ mặt đau lòng, hướng Bạch Tâm Nhị đang nắm áo mình mình một cước mạnh mẽ đá vào.
Chỉ nghe bùm một tiếng, Bạch Tâm Nhị bị đá đến thật xa, Bạch Tâm Nhu nhào vào trong lòng Lan Lạc Tô vẻ mặt cười lạnh.
“Tiểu thư, ô ô, ngươi làm sao vậy? Giáng Hồng, ngươi nhanh đi gọi người.” Tuyết Thiền nhanh chóng lại gần chỗ Bạch Tâm Nhị, Giáng Hồng phía sau run rẩy chạy đi gọi người tới giúp.
“Dám nói xấu Tâm Nhu, thật chán sống rồi mà? Người tới, đem hưu thư đưa cho nàng, cũng lấy đồ cưới của Bạch phủ, đem nữ nhân háo sắc này ném ra khỏi vương phủ, vĩnh viễn đừng để bổn vương gặp lại nàng.” Lan Lạc Tô nói xong, ôm Bạch Tâm Nhu trong lòng, cũng ở trên trán nàng hôn xuống một cái, sau đó ôm nàng nghênh ngang mà đi.
Nhìn đôi tình nhân đã đi xa, nữ tử bị đá té trên mặt đất vẻ mặt thanh lệ, đùi phải đụng vào bàn , trên đùi lúc này máu chảy ướt hết một mảng , Tuyết Thiền oán hận nhìn chằm chằm bóng dáng Bạch Tâm Nhu, xì một tiếng khinh miệt nói:“ Tiện nhân không biết xấu hổ, tiểu thư, người chờ nô tỳ đi tìm băng gạc để người băng bó.”
Chờ sau khi Tuyết Thiền rời đi, Bạch Tâm Nhị run rẩy đứng lên, không thể tin cầm tờ hưu thư bắt mắt ở trên bàn, trong lòng đau đến không thể thở nổi, nàng ngàn lần không nghĩ tới, ngày thành thân của mình, lại trở thành như vậy.
Hắn thế nhưng lại muốn bỏ nàng, còn muốn đem nàng đuổi ra khỏi vương phủ, một nữ nhân bị bỏ, sau này làm sao còn có thể gặp người, đây đối với nàng mà nói, là đả kích trí mạng, bị người mình yêu bỏ, không bằng chết còn tốt hơn.
Nghĩ đến đây, hàng vạn câu nói trong đầu khiến nàng đem một thước vải trắng treo lên xà ngang, lúc này ở trong phòng treo cổ tự sát.