Thấy chuyện xảy ra trong phòng, những gia đinh bên ngoài đều ngơ ngác trừng mắt nhìn nhau, ai có thể nghĩ đến ngốc quận chúa vô năng cùng yếu đuối sẽ kêu nha hoàn của mình đánh người? Thấy quận chúa thay đổi như vậy, thật khiến bọn họ giật mình, ai còn nghĩ đến tiến lên kéo Giáng Hồng ra, hơn nữa, Khúc mẹ bình thường luôn ỷ vào được sườn phi sủng ái mà khi dễ bọn họ, hiện tại thấy bà ta bị đánh, trong lòng mọi người đều thấy hả giận.
Khương sườn phi thần kinh hết sức căng thẳng, xem tình thế này, nếu không phải Khúc mẹ bị đánh, tiểu tiện nhân này chắc chắn đến nàng cũng dám đánh, nàng thật sự bị nàng ta chọc đến tức sắp nổi điên lên.
Còn tưởng rằng tiện nhân kia biết mình đã sai, không nghĩ tới nàng ta lại giả vờ, để đùa giỡn nàng.
Thấy người làm của mình bị một cái nha hoàn thấp kém đánh, Bạch Tâm Nhu lại nhớ tới cảnh mình bị rơi xuống nước lúc giữa trưa kia, nàng mặc kệ lúc này mình còn giống một tiểu thư khuê các nữa hay không, liền vọt tới trước mặt Bạch Tâm Nhị, muốn đánh nàng.
“Ngươi cái người không được dạy dỗ này, hôm nay nếu ta không dạy dỗ ngươi, ta sẽ không gọi là Bạch Tâm Nhu.”
Vừa nói xong, Bạch Tâm Nhu liền ra tay, Bạch Tâm Nhị thấy thế, hai tròng mắt hiện lên vô vàn mũi nhọn sắc bén, trước khi Bạch Tâm Nhu ra tay, tay phải liền nắm lấy cổ tay của nàng ta, vật nàng ta qua vai, đem Bạch Tâm Nhu ba một tiếng ném trên mặt đất.
Mọi người không ai thấy rõ Bạch Tâm Nhị làm sao quật ngã Bạch Tâm Nhu, chỉ thấy nàng giống như nổi điên, bắt lấy Bạch Tâm Nhu mà bắt đầu đánh, vô số quyền đánh ở trên người Bạch Tâm Nhu, khiến Bạch Tâm Nhu đau đến kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Khương sườn phi thấy nữ nhi của mình bị đánh, tức giận đến hướng ra ngoài biên bọn gia đinh hô:“Vương Hùng, Mã Cường, tiến vào, đánh chết cái người ngốc nghếch này cho ta.”
Bạch Tâm Nhị hừ lạnh một tiếng, hướng Khương sườn phi thè lưỡi, cười to nói:“Ngươi nói đúng, ta chính là một người ngốc nghếch, người ngốc nghếch nổi điên, đánh người cũng không bị bắt, ta đánh chết ngươi, đánh chết ngươi!”
Nói xong, hai tay nàng nhanh chóng hướng tới trên đầu Bạch Tâm Nhu mà chộp tới, lấy tất cả châm cài trên đầu của nàng ta cầm trong tay, ném tới cho Tuyết Thiền ,“Ta cho ngươi trộm, cho ngươi trộm bảo bối của ta.”
Lại nhìn thấy bộ đồ quý giá mà Bạch Tâm Nhu đangg mặc, Bạch Tâm Nhị một tay nắm lấy y phục của Bạch Tâm Nhu lôi kéo, hét lớn:“Đây là đồ của ta, dựa vào cái gì mà ngươi dám mặc đồ của ta? Có bản lĩnh lại đến trộm, lại đến cướp, lại dùng giả đến đổi!”
Vừa nói, tay vừa ở trên người Bạch Tâm Nhu mà động thủ, Bạch Tâm Nhu bị đau nhưng vẫn đưa tay che lấy mặt mình, oa oa kêu to,“Ngươi cái người ngốc nghếch này, cũng dám đánh ta...... Người quái dị.”
Lúc này, trong phòng toàn tiếng rống giận dữ, tiếng la khóc, Khương sườn phi tức giận xông lên đi bắt Bạch Tâm Nhị, ma ma bên cạnh, bọn gia đinh tất cả đều dũng cảm mà xông lên.
Bạch Tâm Nhị thấy thế, đem Bạch Tâm Nhu đến chắn trước người mình, Khương sườn phi không cẩn thận, lại đánh nữ nhi của chính mình.
Những người khác đánh Bạch Tâm Nhị không được, ngược lại toàn bộ đều đánh trúng Bạch Tâm Nhu, cho nên tất cả đều lùi lại, chuẩn bị một vòng tiến công mới.
Bạch Tâm Nhị gắt gao ôm chặt lấy Bạch Tâm Nhu không buông, nàng không phải không đánh lại những người này, ở hắc bang, chỉ một mình nàng đem theo một thanh chùy thủy là có thể đánh bại mười mấy người, bao gồm cả người mạnh nhất của một bang phái, chỉ với mấy người bọn họ thì làm được gì nàng?
Nàng tự hỏi, không biết, khi nào thì phụ thân Dực vương của mình tới, vừa rồi Giáng Hồng đã phái gã sai vặt đi bẩm báo .
Tính thời gian, chắc là người cũng sắp tới.
Nghĩ vậy, nàng một bên ôm Bạch Tâm Nhu trên mặt đất lăn lộn, một bên tự xé quần áo của mình, làm rối tóc, đem môi chà sát ở trên mặt, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, giống một diễn viên hề, vừa xấu lại vừa khó coi.
Tóc hỗn độn, quần áo bị xé mất vài miếng vải, vừa thấy giống như bị người khác khi dễ trông rất thê thảm.
“Phanh” một tiếng, Bạch Tâm Nhu lại bị đẩy ngã, thấy Bạch Tâm Nhị không bị ngã, lúc này liền rống to,“Ngươi cái đồ tiểu tiện nhân không biết xấu hổ này, ngươi là cái đồ bỏ đi, dù ngươi có cởi hết đồ cũng không ai muốn, khó trách Tĩnh vương không cần ngươi, ngươi hãy chết đi cho ta.”
Nói xong, Bạch Tâm Nhu liền cầm lấy một chiếc bình hoa bằng ngọc, lảo đảo đứng dậy, nhắm ngay nhắm ngay Bạch Tâm Nhị mà ném, “Phanh” một tiếng nện xuống đất, theo thanh âm này nhìn lại, chỉ thấy Bạch Tâm Nhị thông minh mà tránh được bình hoa ném tới chỗ mình, chiếc bình rơi xuống đất vỡ nát, mảnh sứ vỡ bắn tung tóe lên nhưng lại đâm vào trên đùi của hai gia đinh, khiến bọn họ đau tới nghiến răng nghiến lợi.
Khi Bạch Tâm Nhị không để ý, Bạch Tâm Nhu nhanh chóng nhặt lấy một mảnh sứ vỡ, như người điên mà hướng Bạch Tâm Nhị đâm tới, còn chưa kịp đâm, ngoài cửa nhanh chóng vang lên một loạt tiếng bước chân vội vàng.
Nghe thấy tiếng bước chân, Bạch Tâm Nhị biết thời cơ đến, liền nắm lấy tay đang cầm mảnh sứ vỡ của Bạch Tâm Nhu để lên cổ mình, ra vẻ khóc nức nở nói:“Muội muội không cần, ta sợ sợ, rất sợ đó......”
“Dừng tay!” Đúng lúc này, ngoài cửa rõ ràng vang lên tiếng rống giận dữ của Dực vương Bạch Lưu Thanh.
Bạch Lưu Thanh vừa bước vào phòng, liền nhìn thấy cảnh nữ nhi của mình, Bạch Tâm Nhu cầm một mảnh sứ vỡ đang để lên cổ của tỷ tỷ mình, Tâm Nhị, lại nhìn Tâm Nhị, khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc đến đáng thương, tay nhỏ bé gắt gao cầm cổ tay của Bạch Tâm Nhu, tóc tán loạn, trên mặt thì dơ bẩn, quần áo bị xé thành mấy khối, trông giống như một con thú nhỏ đang hoảng sợ, nhìn ông cầu cứu.
“Người tới, đem Tâm Nhu bắt lại cho bổn vương, bình thường hay khi dễ Tâm Nhị liền thôi, bây giờ còn muốn giết tỷ tỷ của mình, nghiệp chướng!” Bạch Lưu Thanh vừa ra lệnh, hai gã thị vệ lập tức tiến lên, đem Bạch Tâm Nhu kéo sang một bên.
Lúc này, Bạch Tâm Nhu hai mắt ngập nước, không thể tin trừng lớn, dùng tay áo yên lặng lau nước mắt, khóc không thành tiếng mà đứng lên.
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của nữ nhi, Bạch Lưu Thanh liền tiến lên, đem nàng giúp đỡ đứng lên, sủng ái nói:“Tâm Nhị, con có bị thương hay không, có bị dọa sợ hay không, mau để phụ thân nhìn xem.”
“Cha...... Ô ô, Tâm Nhị đau quá, nơi này đau, nơi đó cũng đau.” Bạch Tâm Nhị một bên gạt nước mắt, một bên chỉ vào cổ tay cùng cổ, khiến Bạch Lưu Thanh càng thêm thịnh nộ.
Khương sườn phi thấy cục diện rồi đột nhiên chuyển biến, nhanh chóng đi đến trước mặt Bạch Lưu Thanh, chỉ vào Bạch Tâm Nhị hét lớn:“Lão gia, ngươi đừng nghe nàng nói bậy, rõ ràng là nàng đánh Tâm Nhu, còn kêu Giáng Hồng đánh Khúc mẹ, ngươi nhì trên người Tâm Nhu mà xem, chỗ nào cũng bị thương.”
Nói xong, Khương sườn phi liền kéo Bạch Tâm Nhu, đầu tóc rối tung, mặt bị đánh đến bầm tím, khắp người đều bị thương, đem những vết thương trên người nàng cho Bạch Lưu Thanh xem.
Bạch Lưu Thanh vừa thấy những vết thương trên người Bạch Tâm Nhu, liền sửng sốt, Bạch Tâm Nhị thấy thế, lạnh lùng liếc Khương sườn phi một cái, bà ta bất nhân, cũng đừng trách nàng bất nghĩa.
Nghĩ vậy, nàng che miệng, xoay mình mãnh khụ một tiếng, khụ đến khi mặt hồng hồng, mới điềm đạm đáng yêu nói:“Phụ thân, muội muội mắng ta, nói ta là tiểu tiện nhân không biết xấu hổ, nói ta là không có ai muốn, bị chồng ruồng bỏ, còn nói...... Ta chính là cho dù có cởi hết quần áo cho Tĩnh vương nhìn hắn cũng không cần...... Vừa nói, muội muội còn đánh Tâm Nhị, Tâm Nhị rất đau, rất khó chịu, mới cùng muội muội đánh trả. Tâm Nhị yếu đuối, thật ra...... Đánh không lại muội muội, muội muội đánh Tâm Nhị còn chưa thấy hết giận, còn muốn dùng bình ngọc đập chết Tâm Nhị, không được, liền dùng mảnh sứ để lên cổ Tâm Nhị......”
“Ngươi nói cái gì? Tiểu tiện nhân, ngươi đánh ta còn dám cáo trạng trước.” Bạch Tâm Nhu tức giận đến sôi máu, không nghĩ đến nữ nhân ngốc nghếch này cũng thật biết diễn kịch, vừa rồi là nàng ta đánh nàng trước, đem nàng đánh thành như vậy, bây giờ liền giả vờ đáng thương, yếu ớt.
Nàng Bạch Tâm Nhu là sao chịu được bị người khác khi dễ như vậy, trước kia đều là nàng giả vờ đáng thương, chỉ có nàng là có thể khi dễ nữ nhân ngốc nghếch này, từ khi nào lại đến lượt nữ nhân ngốc nghếch này khi dễ nàng?
Không nghĩ tới nàng ta lại thông minh như vậy, nàng hôm nay thế nhưng lại bị nàng ta khi dễ đến ba lần, lần thứ nhất thì bị nàng ta đá rớt xuống hồ sen ướt sũng cả người, lần thứ hai bị nàng ta đánh xém chút nữa là bị hủy dung, bây giờ nàng ta lại còn không biết vô sỉ mà cáo trạng với phụ thân trước.
“Vô lễ, dám ở trước mặt ta mà mắng chửi tỷ tỷ của mình, ngươi quỳ xuống cho ta, đến xin lỗi nhận sai với Tâm Nhị.”
Dực vương vừa nói xong, mặt của Bạch Tâm Nhu vì tức giận mà đỏ lên, chỉ vào vẻ mặt vô tội Bạch Tâm Nhị,“Phụ thân, rõ ràng là nàng đánh con, người lại muốn con xin lỗi, con không phục.”
Mới nói xong, Bạch Tâm Nhị đang trong lòng Dực vương “Oa” khóc thành tiếng, tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay ông, nước mắt rơi xuống, nàng liền lau nước mắt, lớn tiếng khóc nói:“Phụ thân, các nàng thật hung dữ, sườn phi thật hung dữ, bọn muội muội thật hung dữ, Tâm Nhị sợ các nàng. Tâm Nhị muốn gặp mẫu phi, chỉ có mẫu phi mới có thể bảo vện Tâm Nhị, không để Tâm Nhị bị đánh.”
“Con gái ngốc, mâu phi của con đã......” Bạch Lưu Thanh than nhẹ một hơi, tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nữ nhi của mình, trong mắt chứa đầy thương tiếc, Tâm Nhị từ nhỏ đã không có mẫu thân, cho tới bây giờ bị người khác khi dễ cũng không nói, hôm nay còn bị Tĩnh vương bỏ, dù không bị Tĩnh vương bỏ thì Tâm Nhị của ông cũng đã đủ đáng thương, hôm nay mấy người bọn họ lại dám kéo nhau tới đây gây chuyện với Tâm Nhị.
Thay nữ nhi lau khô nước mắt, thấy mắt nàng vẫn còn hồng hồng, bộ dáng, vẻ mặt sợ hãi nhìn Khương sườn phi, nhưng mà, ánh mắt của Tâm Nhị đã thay đổi trở lên trong trẻo hơn, không giống trước kia hay ngây ngốc, bộ dáng lại nhu thuận, hiểu chuyện, khiến người người khác phải trìu mến, làm cho ông thật vui mừng.