Hôm nay, mặt trời nhô lên cao, sắc trời trong xanh, ánh nắng màu vàng chiếu xuống thân hình cao lớn của nam tử, một đầu tóc đen của nam tử được búi lên gọn gàng, cả người dưới ánh mặt trời có vẻ càng thêm cao ngất thon dài, tuấn mỹ phi phàm, nhưng sắc mặt của nam tử lại đối lập hoàn toàn với vẻ ngoài, vô cùng khó coi.
Lan Thâm, Lan Hải cùng hạ nhân phía sau nâng hai giương sính lễ, tất cả đều thật cẩn thận đi theo phía sau Vương gia nhà mình, hôm nay là ngày Vương gia hướng Tâm Nhị quận chúa cầu hôn lần nữa, nhưng bọn họ không cảm thấy vui vẻ, ngược lại sắc mặt ngưng trọng.
Vương gia căn bản không thích ngốc quận chúa, cũng không muốn cưới nàng, không chỉ sắc mặt Vương gia không tốt, sắc mặt mọi người cũng rất khó coi.
Mặt trời trên cao chiếu ánh sáng xuống, Lan Lạc Tô lạnh lùng nâng mắt, có chút chán ghét thời tiết hôm nay, rõ ràng mới tháng tư, ánh mặt trời đã muốn chiếu khắp mọi nơi, làm người không mở mắt ra được.
Nếu không phải do phụ hoàng hạ chỉ, hắn làm sao lại bỏ hết mặt mũi đến đây cầu hôn?
Nữ nhân kia chỉ sợ sớm vui mừng đến điên rồi, ở nhà đãi tiệc đón hắn, đáng tiếc dù nàng làm như vậy, hắn cũng vẫn chán ghét nàng.
A, thật là buồn cười, nữ nhân này sớm đã bị hắn bỏ, nàng đã thành người bị chồng bỏ không ai muốn lấy, cho dù hiện tại hắn lại đến cầu hôn, cũng không thay đổi được thanh danh không tốt của nàng.
Nếu không phải vì Bạch Lưu Thanh cứng rắn làm hắn mất mặt trước Hoàng Thượng, hắn căn bản sẽ không nhìn Bạch Tâm Nhị dù chỉ một cái.
Chờ sau khi cưới nàng vào phủ, hắn sẽ tìm cơ hội để nàng mắc lỗi, sau đó lấy cớ đưa nàng xuống làm thiếp, lại cưới Tâm Nhu vào phủ.
Tuy rằng hắn nạp thiếp phải có sự đồng ý của Bạch Tâm Nhị, nhưng đây cũng có thể là biện pháp giúp hắn lấy được Tâm Nhu vào phủ, nếu Tâm Nhu biết chuyện hôm nay, nàng nhất định sẽ rất khó chịu.
Đến cửa Bạch phủ, Lan Lạc Tô thấy cửa lớn Bạch phủ đóng chặt, lông mày nhíu lại, không hờn giận nhìn Lan Thâm phía sau, ra lệnh, “Tiến lên gõ cửa.”
“Vâng, Vương gia.” sau khi Lan thâm lên tiếng trả lời, liền khom người tiến lên gõ cửa, Lan Hải phía sau vẻ mặt xanh mét nói:“Biết rõ hôm nay là ngày Vương gia đến cầu hôn, Bạch phủ lại cố ý đóng cửa, đây là có ý gì?”
Sau khi gõ cửa được một lúc, thì cửa lớn kia mới chậm rãi mở ra, có người từ bên trong chạy đến, Lan Lạc Tô vừa thấy, đúng là Tuyết Thiền.
Tuyết Thiền cũng không có đem toàn bộ cửa mở ra, chỉ ló đầu ra xem xét tình hình bên ngoài, nhân tiện nói:“Thì ra là Tĩnh vương, xin hỏi Tĩnh vương đến Bạch phủ có chuyện gì không?”
Tuyết Thiền nói xong, như cũ không bước ra khỏi cửa, chỉ đứng ở sau cánh cửa hướng Lan Lạc Tô hành lễ.
Lan Lạc Tô nhịn xuống tức giận sắp bùng nổ, đưa tay chấp sau lưng, ngạo nghễ nói: “Bổn vương hôm nay tự mình tới cửa cầu hôn, đây là đạo đãi khách của Bạch phủ?”
Bạch Tâm Nhị đâu?
Hiện tại Bạch Tâm Nhị không phải nên vô cùng vui mừng, trang điểm xinh đẹp đến nghênh đón hắn sao? Chẳng lẽ, bởi vì chuyện lần trước hắn bỏ nàng, nàng còn hận hắn, cho nên mới bày trò khiến hắn mất mặt.
Hắn đường đường một Vương gia, bỏ một nữ tử thì tính là cái gì, hắn cũng đã chủ động tới cửa cầu hôn, nàng còn muốn thế nào?
Nữ nhân này, thật sự là làm cho hắn càng ngày càng nhìn không thấu, hai lần gặp nhau, một lần nàng không nhìn hắn một cái liền mang đồ cưới đi, lần này lại không đem hắn để vào mắt, nữ nhân này trong hồ lô đến tột cùng muốn làm cái gì?
Chẳng lẽ, nàng muốn dùng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt với hắn?
Tuyết Thiền làm động tác ý xin lỗi, không nhanh không chậm nói:“Vương gia, thật có lỗi, hôm nay quận chúa không rảnh, không muốn gặp ai!”
“Không rảnh?” Lan Lạc Tô trừng lớn ánh mắt, vẻ mặt tuấn dật càng thêm khó coi, trước khi đi hắn đã phái người thông báo cho Bạch phủ, nữ nhân kia thế nhưng lại nói không rảnh, đây không phải là cố ý làm hắn mất mặt sao?
Những điều này là ai dạy của nàng? Không thể không nói, nàng miệt thị hắn như vậy, nhưng lại làm cho hắn nảy sinh một loại cảnh giác, không thể không nhìn thấy nàng, nhìn xem nữ nhân này rốt cuộc đang làm cái gì.
Hết sức nhịn xuống nội tâm tức giận, Lan Lạc Tô thở sâu, lại nâng mắt, hướng Tuyết Thiền lạnh lùng nói:“Ngươi đi bẩm báo Dực vương, nói bổn vương muốn cầu kiến.”
Tuyết Thiền có chút bất đắc dĩ nhún vai, suy nghĩ một chút lại nói:“Lão gia cùng binh bộ Thượng Thư đi tuần tra quân doanh. Như vậy đi, Vương gia ngài trước tiên ở cửa đợi một chút, nô tỳ lại đi bẩm báo cho quận chúa thêm một lần, xem nàng có thể dành ra một chút thời gian gặp ngài hay không, xin ngài chờ một chút!”
Tuyết Thiền nói xong, trên mặt lộ ra nụ cười ngượng ngùng, lập tức phịch một tiếng đem cửa lớn đóng lại, Lan Lạc Tô đứng bên ngoài xiết chặt hai nắm tay, hận không thể một quyền đem cửa này đánh nát.
Dành ra một chút thời gian? Hắn Lan Lạc Tô muốn gặp ai còn phải chờ? Bạch Tâm Nhị này thật là chán sống rồi mà.
Lan Thâm, Lan Hải sớm tức giận đến vẻ mặt đều đen thui, Lan Thâm nghi hoặc nhìn về phía Lan Lạc Tô,“Vương gia, quận chúa này lá gan cũng quá lớn đi, thế nhưng dám đem người cự tuyệt ngoài cửa, một hồi nàng nếu lại kiêu ngạo, chúng ta trực tiếp xông vào.”
“Như thế nào, muốn xông vào? Đến lúc đó lại làm cho Dực vương tìm được lý do nói xấu Vương gia, khiến hình tượng Vương gia trước mặt Hoàng Thượng càng thêm xấu!” Nói về quyền thế, Dực vương so với Vương gia của bọn họ cao hơn mấy phần, tuy là vương gia khác họ, lại nắm giữ binh quyền, hôm nay bọn họ mà xông lên sẽ làm liên lụy đến Vương gia nhà mình.
Lan Lạc Tô không để ý tới Lan Thâm, Lan Hải, chỉ cúi đầu suy nghĩ chuyện xảy ra hôm nay, Bạch Tâm Nhị xác thực đã thay đổi, không chỉ trở nên thông minh, lại có dũng khí.
Sau giữa trưa trời lại càng nắng nóng, Lan Lạc Tô lấy tay áo lau mồ hôi trên trán, trừng mắt nhìn mặt trời kiêu ngạo tỏa nắng trói trang ở trên cao, liền đi tới dưới mái hiên Bạch phủ để tránh nắng, bọn hạ nhân bên cạnh thấy vậy liền chạy lại quạt cho hắn.
Đợi một hồi, còn không thấy Tuyết Thiền đi ra, trên mặt Lan Lạc Tô đã muốn đỏ bừng do bị phơi nắng.
Lan Thâm oán giận trừng mắt nhìn cửa lớn Bạch phủ vẫn đang đóng chặt, ngày thường bên ngoài đều có vài tên sai vặt đứng canh cửa, hôm nay tại sao đến một bóng người cũng không thấy?
Nghĩ vậy, Lan Thâm lạnh lùng tiến lên, gõ cửa thật mạnh, nhưng không thấy ai ra mở cửa.
Hắn xem như đã hiểu, Bạch Tâm Nhị này là cố ý !
Thấy bên trong vẫn không có động tĩnh gì, Lan Lạc Tô lạnh lùng cắn môi, nhìn hai giương sính lễ phía sau, tức giận phất tay áo nói:“Dám đùa giỡn bổn vương? Tốt lắm!”
Bạch Tâm Nhị, ngươi đừng quá kiêu ngạo!
Khi Lan Lạc Tô đang định xoay người rời đi, đột nhiên, cửa lớn chi dát một tiếng liền mở ra, Tuyết Thiền sai người ra mở cửa, hướng Lan Lạc Tô hành lễ nói:“Thật là có lỗi, đã để cho Tĩnh vương chờ lâu như vậy, tiểu thư nhà ta nói có thể vì Vương gia giành ra một chút thời gian đi gặp ngài. Hôm nay trời quá nóng, Vương gia mời ngài mau vào trong.”
“Bổn vương tự mình đi!” Lan Lạc Tô cơ hồ là cắn răng nói ra lời này, liền khoanh tay bước vào cửa lớn.
Nếu không phải sợ phụ hoàng trách tội, hắn việc gì phải nhẫn nhịn như vậy?
Dực vương kia lão già kia đặc biệt có thể giở trò, vạn nhất lại ở trước mặt phụ hoàng nói cái gì, kia không phải là hắn mất nhiều hơn được.
Rất nhanh đã đến Tâm Nhị viện, Tuyết Thiền hướng Lan Lạc Tô cười nhạt nói:“Đã đến Tâm Nhị viện, quận chúa đang ở dưới gốc cây hòe nghỉ ngơi chờ Vương gia, Vương gia mời!”
Nghỉ ngơi?
Hắn ở bên ngoài phơi nắng, nàng lại ở đây nghỉ ngơi, tốt lắm, hắn lại bị chọc giận một lần nữa.
Chờ khi Lan Lạc Tô đi đến đình nghỉ mát nằm giữa hồ, rất xa, dưới tàng cây hòe xuất hiện một bóng dáng phiêu dật xuất trần, làm hắn nhìn đến ngẩn người.
Nữ tử thân quần áo màu trắng có thêu hồng mai, mái tóc tùy ý xõa ra, ánh mặt trời xuyên qua tán cây chiếu xuống người nàng, nhìn qua xinh đẹp mà trầm tĩnh.
Nàng cầm trong tay một cuốn sách, lười biếng nằm nghiêng người trên tháp mỹ nhân được đặt ở dưới tàng cây hòe, quần áo áo trắng phiêu diêu, cả người nhìn qua vô cùng xinh đẹp, tao nhã lạnh nhạt.
Bạch Tâm Nhị không phải nói nàng ta có việc sao? Cái gọi là có việc của nàng ta chính là nằm phơi nắng?
Lúc này, ở rất xa chỗ núi giả, Bạch Tâm Nhu cùng nha hoàn Nguyệt Nga đang đứng ở đằng sau, hai người theo hướng hồ nước mà nhìn lại, nhìn thấy cảnh này mà tức giận.