Ngốc Tử Vương Phi

Chương 4: Chương 4: Tuyệt đối không xứng




Thấy vậy, các nàng chuẩn bị đi tới kéo quận chúa ra, còn chưa kịp kéo, quận chúa sớm đã trấn định tự nhiên ngẩng đầu lên, hướng nam tử cao ngạo trước mặt không nhanh không chậm nói:“Tĩnh vương, ngươi lầm, hôm nay không phải ngươi bỏ ta, mà là ta Bạch Tâm Nhị không cần ngươi. Mọi người đều biết, nam nhân bỏ vợ chỉ cần đưa thất ra chi điều, ta cũng không phạm phải, cho nên ngươi không thể bỏ ta.”

(Thất ra chi điều :bảy đều để bỏ vợ , thứ nhất không nghe lời cha mẹ, thứ hai không có con trai, thứ ba dâm loạn, thứ tư ghen tuông, thứ năm mang bệnh hiểm nghèo, thứ sáu nhiều lời, thứ bảy ăn trộm )

Hôm nay không phải ngươi bỏ ta, mà là ta Bạch Tâm Nhị không cần ngươi? Lan Lạc Tô hứng thú nhìn nữ nhân trước mặt, lời này là ai dạy nàng, trước kia nàng nói chuyện luôn ngập ngừng hoặc nói lấp, tính tình lại nhát gan, là người yếu đuối, hiện tại như thế nào lời nói lại trở lên lợi hại như vậy.

Nhưng lời này của nàng sẽ khiến hắn mất hết mặt mũi, hắn là tài tử đệ nhất kinh thành, cũng lại là Vương gia, nàng thế nhưng lại nói nói không cần hắn?

Bạch Tâm Nhu bên cạnh rốt cuộc nhịn không được, người này da mặt cũng quá dầy đi, nàng lạnh lùng nhíu mày, trong mắt sợ hãi sớm trở lên lạnh như băng, dịu dàng nói:“Tỷ tỷ ngươi đây là có ý gì, ta cùng Vương gia thật tình yêu nhau, ngươi vì sao muốn ngăn cản chúng ta ở cùng với nhau?”

Nói xong, nàng nhịn không được dùng khăn lau nước mắt, vẻ mặt phẫn uất, khiến Tĩnh vương nhìn mà đau lòng.

Một khóc hai nháo ba thắt cổ?

Bạch Tâm Nhị khinh thường liếc Bạch Tâm Nhu đối diện, trầm giọng nói:“Ngươi mới là người thứ ba trong chúng ta, vừa ăn cướp vừa la làng. Tĩnh vương cùng ta từ nhỏ đã đính hôn, rốt cuộc là ai ngăn cản ai, trong lòng mọi người đều rõ ràng.”

Lời vừa nói khiến mặt Bạch Tâm Nhu đỏ bừng, đôi tay mảnh khảnh nhỏ bé gắt gao nắm chặt khăn tay, cắn chặt môi, vẻ mặt không cam lòng .

“Đừng nói là đính hôn từ nhỏ, nam nhân bỏ vợ, là chuyện đương nhiên, Vương phi của bổn vương chỉ có thể là Tâm Nhu, như vậy xinh đẹp, tài hoa hơn người, chỉ bằng ngươi không tài không đức cùng ngốc nghếch, cũng xứng đôi với bổn vương?” Lan Lạc Tô hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt tự tin, trong mắt là nồng đậm hèn mọn cùng khinh thường.

Bạch Tâm Nhị lạnh nhạt đứng lặng tại chỗ, cũng không trả lời, hai mắt đen láy lấp lánh, môi màu hồng, giống như tô son nhìn thật mê người, nhìn về phía Lan Lạc Tô nhất thời khiến hắn ngẩn người.

Bình tĩnh lại, không biết nên làm sao, hắn liền nâng mắt lên, không lạnh không nhạt nói:“Nếu ngươi nguyện ý làm thiếp, để Tâm Nhu làm chính phi, bổn vương có thể thu hồi hưu thư.”

Đây nhượng bộ lớn nhất của hắn, nếu không nể mặt Dực vương, ngay cả cơ hội làm thiếp hắn sẽ cũng không cho nàng.

Hắn cho nàng làm thiếp, cái này nàng nên mang ơn đi?

Bạch Tâm Nhu vừa nghe, trừng lớn hai mắt, Tĩnh vương chỉ có thể là của nàng, nữ tử khác đừng hòng mơ tưởng dù chỉ một chút, đặc biệt là Bạch Tâm Nhị trước mắt này.

Nam tử vẻ mặt đắc ý nhìn về phía Bạch Tâm Nhị, lạnh lùng chờ lời nói thuyết phục của nàng, nghĩ cũng đừng nghĩ, khẳng định Bạch Tâm Nhị lập tức liền quỳ xuống trước mặt hắn mà dập đầu, sau đó nói một loạt lời cảm ơn với hắn.

Nào biết, nàng chỉ lạnh lùng nhìn, tròng mắt đen hiện lên một tia châm biếm, lạnh lùng nhếch môi nói:“Không xứng, ta tuyệt đối không xứng với ngươi, ngươi Tĩnh vương ta trèo cao không nổi. Bất quá, ta đến không phải cầu ngươi thu hồi hưu thư, mà là muốn cùng ngươi cùng cách, cũng thu hồi đồ cưới của Bạch gia ta.”

Thanh âm lạnh như băng nói ra, khiến nam tử đối diện ngẩn người, có chút suy nghĩ nhìn nữ nhân đầy dũng khí trước mặt, nàng như thế nào lại thay đổi?

Hắn tại sao vừa rồi lại không có phát hiện nàng đã thay đổi, nhưng hiện tại chuyện này, theo miệng nàng nói ra, mỗi một chữ, vừa có lực vừa mang theo lý lẽ, làm cho hắn có cảm giác áp lực, lúc này, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn trở nên phi thường khó coi.

Bạch Tâm Nhu vẻ mặt oán hận nhìn về phía Bạch Tâm Nhị, lạnh lùng nói:“Ngươi đã gả vào Tĩnh vương phủ, đồ cưới của ngươi cũng chính là của Vương gia, ngươi dựa vào cái gì mà muốn lấy?”

Đây sẽ là đồ cưới tương lai của nàng, nàng mới sẽ không cho Bạch Tâm Nhị lấy đi dù chỉ một phần.

“Buồn cười, thật sự là buồn cười.” Bạch Tâm Nhị nhẹ nhàng vỗ tay, khinh thường châm chọc nói:“Đường đường là một Vương gia, thế nhưng lại tham đồ cưới của một nữ nhân được mệnh danh là ngốc nghếch, việc này nếu truyền ra ngoài, không làm cho mọi người cười đến rụng răng mới là lạ. Nếu truyền đến tai Hoàng Thượng, chỉ sợ chuyện sẽ không đơn giản như vậy.”

Nữ tử thanh âm thản nhiên, lời kia lạnh lùng nhưng lại mang đầy ý đe dọa, khiến Lan Lạc Tô đối diện ngẩn ra, những lời này rốt cuộc là ai dạy của nàng, hơn nữa, nàng trở nên tiêu sái như vậy khi nào?

Đem Hoàng Thượng ra dọa hắn, nàng thế nhưng lại nghĩ ra cách này.

Đồ cưới của Bạch Tâm Nhị bao gồm năm mươi gian cửa hàng lớn, một ngàn mẫu đất tốt, mười tòa phủ đệ trong kinh thành, hai trăm khỏa trân châu Nam Hải, bảy trăm lạp Đông hải Lục Ngọc, mười vạn lượng vàng, năm mươi vạn lượng bạc trắng, còn có nhiều tơ lụa , vật liệu may mặc, đồ trang sức.

Đồ cưới này lấy ra, có thể mua một nửa kinh thành, vì nữ nhi bảo bối, lão già Dực vương kia thật có thể bỏ được, hắn Lan Lạc Tô cũng coi như người có tiền, bất quá toàn bộ Tĩnh vương phủ cộng lại cũng chỉ được bảy vạn lượng vàng.

Cho nên, lúc ấy thấy Bạch Tâm Nhị năn nỉ Dực vương cho nhiều đồ cưới như vậy gả cho hắn, hắn không nói liền đáp ứng, dù sao nàng gả cho hắn, hắn có thể tùy thời mà bỏ nàng, đồ cưới này vẫn là của hắn .

Trừ bỏ số lượng đồ cưới khổng lồ kinh người kia, hắn còn là vì Tâm Nhu mà lo lắng, ai cũng biết Dực vương bất công, đem một nửa gia sản cho nữ nhi ngốc nghếch, lại chỉ cấp Tâm Nhu và vài tỷ muội khác đồ cưới chỉ là vạn lượng.

Nghĩ đến đây, hắn liền thay Tâm Nhu mà cảm thấy bất công, nên hắn cùng Tâm Nhu thương lượng, trước đem Bạch Tâm Nhị cưới về, cưới nàng xong, sẽ bỏ nàng .

Nếu là với tính tình Bạch Tâm Nhị trước kia, khẳng định vừa khóc lại vừa nháo, sau đó ngu ngốc mà chạy về phù, đồ cưới này sẽ để ở phủ của hắn, trở thành đó của Tĩnh vương hắn, hắn dù sao cũng là Vương gia, cho dù nàng ta biết, cũng không dám lấy lại đồ cưới.

Nếu chuyện xảy ra không như hắn nghĩ, cùng lắn hắn sẽ đem Bạch Tâm Nhị nuôi ở trong phủ, cho nàng ở nơi hẻo lánh nhất mà không ai để ý, hoặc là tùy tiện cho nàng là thiếp, sau đó cưới Tâm Nhu làm chính phi, sẽ đem đồ cưới này đưa cho Tâm Nhu sử dụng.

Nào biết nữ nhân ngốc nghếch này đột nhiên lại thông minh, dám cùng hắn nói chuyện bàn điều kiện, có đồ tốt từ trên trời rơi xuống, hắn sao lại giơ tay trả lại?

“Bạch Tâm Nhị, lá gan của ngươi thật không nhỏ, thế nhưng muốn cùng cách với bổn vương? Không có cửa đâu!” Lan Lạc Tô hừ lạnh một tiếng, chỉ có thể là hắn bỏ vợ, nào có đạo lý nàng dám cùng hắn cùng cách?

“Tưởng bỏ ta, giống vậy, không có cửa đâu cửa sổ cũng không có.” Bạch Tâm Nhị một bước cũng không nhường, tuy rằng nàng không phải công chúa, nhưng là là quận chúa do Hoàng Thượng đích thân sắc phong, phụ thân lại nắm giữ trăm vạn binh quyền , Dực vương, tại triều đình cánh tay che trời, đừng nói Tĩnh vương, ngay cả hoàng đế đều phải nhường phụ thân nàng ba phần, cho nên, nàng mới dám trấn định tự nhiên cùng hắn đàm điều kiện.

Huống hồ, đây đều là chuyện nàng phải làm. Nếu giờ phút này yếu đuối, sau này nàng sẽ hối hận vì không lấy lại được đồ cưới, cũng là vì Tâm Nhị quận chúa trước kia lấy lại thứ thuộc về nàng.

“Bổn vương chỉ đáp ứng bỏ vợ, hưu thư đã đưa cho ngươi, bổn vương lại cho ngươi thêm một cơ hội, cầm hưu thư chạy nhanh ra khỏi phủ, đừng nghĩ lại dây dưa bổn vương.”

Nam tử thanh âm rất lạnh, cùng ngoan độc, Bạch Tâm Nhị gắt gao nắm chặt tay, nàng mới xuyên qua, liền gặp được chuyện khó giải quyết như thế, cứng đối cứng hai bên đều sẽ không ai có lợi, đây là Tĩnh vương phủ, nàng không có đến nửa điểm có lợi, nhưng nàng có thể nhẫn .

Quan trọng nhất hiện tại đối với nàng là kéo dài thời gian, làm cho Ngô quản gia nhanh chóng đem đồ cưới của Bạch phủ mang ra khỏi vương phủ, về lại Bạch phủ . Bạch phủ mang đến đồ cưới, trước được quản sự của Bạch phủ trông coi, ba ngày sau mới nhập vào ngân khố của vương phủ.

Chờ Ngô quản gia bên kia thành công, nàng bên này là có thể an toàn trở ra.

Vững vàng nắm chặt hưu thư trong tay, Bạch Tâm Nhị nhẹ nhàng chuyển động đôi mắt, đột nhiên, Tuyết Thiền thấy Ngô quản gia cách đó không xa lặng lẽ hướng các nàng gật đầu, nàng nhẹ nhàng huých quận chúa một cái.

Bị Tuyết Thiền chạm vào, Bạch Tâm Nhị cũng nhìn thấy Ngô quản gia, lúc này, hắn sớm khom người rời đi, vừa rồi trên đường đến, nàng liền nói qua cho Tuyết Thiền, nếu Ngô quản gia đem đồ cưới lấy đi xong, sẽ hướng các nàng chào hỏi, không nghĩ tới nhanh như vậy đã thành công.

Nếu đồ cưới đã lấy đi xong, nàng còn ở tại chỗ này tranh luận cũng không có gì ý nghĩa. Liếc Bạch Tâm Nhu cùng Tĩnh vương bộ dáng kiêu ngạo, hôm nay cùng cách khẳng định không thể được, chờ nàng trở về Dực vương phủ rồi nói sau.

Nàng là người co được dãn được, lại nói, nàng cũng không phải người vạn năng, mọi việc từ từ sẽ đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.