Ngốc Vì Yêu Em

Chương 2: Chương 2: Nắng Vàng Tháng Tám




Chương 02: Nắng Vàng Tháng Tám

Quá khứ…là điều rất quan trọng với mỗi người

Và ta cũng không thể lựa chọn cho mình một quá khứ thật tươi đẹp,

Nhưng…

Điều quan trọng nhất của cuộc sống,thứ duy nhất mà ta có thể lựa chọn

Đó là

Ngày hôm nay chúng ta sống thế nào,

Phấn đấu thế nào?

cho tương lai

ONE

Mười năm sau

Vào một ngày đẹp trời, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi xuống mọi ngõ ngách của thế gian, len lỏi vào những vòm cây xanh mát dọc những con phố Mimosa thành phố Bảo Khánh , những tàn cây đung đưa nghiêng mình trong gió đón chào cái ánh nắng ban mai vừa chớm dậy, tiếng chim hót líu lo, mùi thơm thoang thoảng của những bông hoa đang rung rinh đua nhau chào một ngày mới. Buổi sáng mùa thu mát mẻ và tràn đầy sức sống!

Bảo Khánh, một thành phố của sự sung túc và mộng mơ. Sung túc và mộng mơ ư? Nghe có vẻ như không liên quan đến nhau, nhưng chính đó lại là điểm đặc biệt của thành phố hoa lệ này. Bạn không thể dễ dàng đi hết nó trong một ngày? Vì sao? Bảo Khánh không lớn, nhưng nó lại xứ sở của sự níu kéo không muốn rời xa. Bởi nếu Pari được mệnh danh là thành phố tình yêu của nước Pháp thì Bảo Khánh chính xác là thành phố tình yêu của Việt Nam.

Đến với Bảo Khánh, bạn có thể thưởng ngoạn cảnh đẹp của cầu treo Tình Ái – cây cầu treo đẹp lung linh và cũng là nơi lãng mạn nhất với truyền thuyết tình yêu rằng nếu bạn cùng nửa kia khắc tên trên một hòn đá hình trái tim ở dưới chân cây cầu rồi thả xuống dòng sông Trùng Dương thơ mộng hay trao nhau những nụ hôn trong thời khắc hoàng hôn ngay chính trên cây cầu thì tình yêu của bạn và người ấy sẽ được trường tồn cùng với trăng sao. Bạn cũng có thể lên đỉnh núi Yên Vân để ngắm Bảo Khánh mỗi buổi hoàng hôn, hay tới thăm những địa danh nổi tiếng như đồng cỏ Thiên Đường, ngọn đồi Tình Nhân, thác nước Vĩnh Hằng, rừng trúc U Linh, hang tiên Thượng Hồng,...để có thể hòa mình vào thiên nhiên, tận hưởng những giây phút thư thái và ngọt ngào cùng những người thân yêu.

Đặc biệt, bạn cũng không thể bỏ qua cơ hội đến vui chơi tại công viên Tử Đằng để hòa mình vào các vũ hội hóa trang, diễu hành, chơi các trò chơi cảm giác mạnh, hay hóa trang thành các con vật dễ thương. Không chỉ là thành phố du lịch nổi tiếng, Bảo Khánh còn là một trong những thiên đường mua sắm sầm uất với những trung tâm mua sắm nhộn nhịp như Đông Đông Plaza, Crystal Plaza, trung tâm thương mại Parkson Bảo Khánh hay siêu thị Hoài An, hoặc con phố Quý Bà,…

Nếu các nhà đầu tư nước ngoài muốn tìm một địa chị tin cậy để đầu tư thì họ sẽ đều tìm đến với Bảo Khánh bởi thành phố này cũng nổi tiếng là nơi quy tụ của sáu tập đoàn có ảnh hưởng lớn nhất đến tình hình phát triển kinh tế của cả tỉnh. Cụ thể là Tập đoàn năng lượng Trương Thị của gia tộc Trương, Tập đoàn du lịch và tiếp thị giao thông vận tải ANS của gia tộc họ Phạm, Tập đoàn Giáo dục quốc tế ANZ của gia tộc họ Tô, Tập đoàn Viễn thông Điện lực IST của gia tộc họ Vũ, Tập đoàn bất động sản Blue Sky của gia tộc họ Cao và cuối cùng là Tập đoàn Tài chính-Bảo hiểm Phương Thị của gia tộc họ Phương.

Bảo Khánh không chỉ nổi tiếng về vẻ đẹp tự nhiên mà còn về cả sự giáo dục tài tình, nó là nơi tập trung của các trường học có uy tín nhất trên cả nước, chính là nơi bồi dưỡng và cho ra đời hàng ngàn chủ nhân tương lai của đất nước. Trường cấp III Lâm Văn nằm trên Quốc lộ 26 phố Mimosa cũng là một trong những đại diện tiêu biểu nhất. Một ngôi trường sôi động, hội tụ những nam thanh nữ tú nổi bật trên cả nước, là cái nôi nuôi dưỡng thiên tài với hai kì thi duy nhất vào mỗi năm, là thi vào và thi ra. Thế nhưng, vì là một ngôi trường dành riêng cho nhữngngườicó chỉ số IQ cao từ 120 trở lên nên trong quá trình học, những học viên kém sẽ bị loại ra ngay lập tức, nhường vị trí cho những học viên mới. Nói tóm lại là không coi trọng số lượng, mà chỉ tập trung đầu tư cho chất lượng.

Với diện tích rộng hàng ngàn hécta, hệ thống cơ sở vật chất hiện đại, có hồ bơi, sân bóng đá, sân tennis, khu nhà thi đấu thể dục thể thao,bóng rổ,… canteen được các đầu bếp nước nước ngoài phục vụ như nhà hàng năm sao,…cùngmô hình đào tạo ưu việt, đội ngũ giáo viên danh tiếng, những nhà khoa học đầu ngành, giàu kinh nghiệm và tâm huyết với sự nghiệp đào tạo học sinh. Bên cạnh đó là các chuyên gia được mời từ Viện Khoa học Giáo dục, các trường Đại học Sư phạm,… các thầy cô ở đây không chỉ truyền cho học sinh những kiến thức cơ bản mà còn truyền lửa cho học sinh - ngọn lửa say mê nghiên cứu khoa học và chính các thầy cô với những thành công trong khoa học là những tấm gương sáng để các thế hệ học sinh noi theo.

Có thể nói đây chính là môi trường học tập hằng mơ ước của rất nhiều người, mà nói cho chính xác thì là “ước mơ muôn thuở của vô số người”…

Bây giờ đã là tháng tám, khắp chốn tràn ngập niềm vui ngày tựu trường và tưng bừng không khí đón chào năm học mới. Trên con phố Mimosa, có một cô nữ sinh với vẻ trẻ trung năng động đang rảo bước trên đường. Dáng đi thướt tha, nước da trắng hồng, gương mặt đáng yêu như thiên sứ, mái tóc dài tung bay trong gió,…quả không sai khi nói cô bé này là kiệt tác sắc đẹp của Tạo Hóa….

…Và…câu chuyện bắt đầu….

- A, cô bé dễ thương đó có phải là Tô Vũ Uyên không?

- Ừ, đúng rồi, nghe đấu nó vừa đỗ vào trường Lâm Văn đấy!

- Thật á? Là trường điểm đứng đầu liên minh Kongo Stars sao? ( Liên minh mười trường trung học xuất sắc nhất của Tập đoàn giáo dực quốc tế ANZ )

- Thế thì đã nhằm nhò gì, chỉ thiếu mỗi hai điểm nữa là đỗ thủ khoa luôn đó!

- Woa, giỏi ghê! Không hổ là thiên tài!

- Í, em cũng biết chị đó, bạn em gọi chị ấy là “Nữ hoàng tốc độ”, chị ấy giỏi thể thao lắm, nhất là chạy, còn nhanh hơn cả gió!

- Đúng là con gái chị Tâm, xuất sắc về mọi mặt!

- Ước gì mình được như cô ấy cậu nhỉ?

Cơn gió mát lạnh tháng tám khẽ thổi lướt qua tà áo, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của tôi. Những tiếng trầm trồ, xuýt xoa vang vọng từ mọi phía, hai bên đường có hàng trăm người từ già trẻ lớn bé đều đang nhìn tôi bằng những cặp mắt ngưỡng mộ. Tôi quay đầu lại, mỉm cười rạng rỡ và thân thiện với họ nhưng rồi nụ cười đó cũng vụt tắt ngay lập tức…

- Phục Vũ Uyên thật đấy nhưng nghe nói Ai Pờ-rin (Ice Prince- Hoàng Tử Băng Giá) Trương Vĩ Nhật Thành cũng đỗ vào trường Lâm Văn với số điểm tuyệt đối đấy!

- Trời, vậy là cao hơn Vũ Uyên một điểm! Tớ biết mà, Nhật Thành vẫn luôn là số một!

- Thật hả? Đúng là Hoàng tử Nhật Thành! Tớ đến chết vì thích cậu ấy mất!

- Hoàng tử Bảo Khánh vẫn là số một!

- Hix…làm sao mình đủ điểm để xin vào trường Lâm Văn nhỉ? Mình muốn được ở gần Nhật Thành...

- Cậu tưởng chỉ có mình muốn chắc? Con gái của cả thành phố này đều muốn tới gần Ice Prince mà không được đó, cậu ấy lạnh lùng ghê lắm…

- Nhưng mà lại đẹp trai hết xẩy luôn, còn là con nhà danh giá, con gái mà nhìn thấy cậu ấy là đều đổ rầm rầm!

- Người đâu mà hoàn hảo thế!

- Con nhỏ Vũ Uyên đó có xách dép cho Nhật Thành cũng không xứng!

-…

Cái gì cơ? Tôi không đáng xách dép cho Trương Vĩ Nhật Thành? Đứa con gái gà mờ nào mà lại dám phát ngôn ra câu nói đó chứ? Muốn chết rồi phải không?

…Trương Vĩ Nhật Thành…Trương Vĩ Nhật Thành… Trương Vĩ Nhật Thành…

Cái tên dài ngoằng đó cứ quanh quẩn trong đầu làm tôi muốn điên tiết lên. Đúng là miệng lưỡi thiên hạ, toàn đồn đại vớ vẩn! Trên đời này mà lại còn có thằng con trai hoàn hảo đến thế sao? Lại còn là Trương Vĩ Nhật Thành nữa chứ! Tôi phải phấn đấu không biết bao nhiêu lâu mới nên danh như ngày hôm nay, đâu có ngờ lại bị một tên chuột thối là hắn di chết như con gián dưới chân. Bực mình muốn chết!

Thằng cha chuột thối đó được mệnh danh là “Thiên tài của Thiên tài”, còn là “Hoàng tử băng giá ”, “Hoàng tư Bảo Khánh”, “Hotboy lạnh lùng” cái khỉ khô gì đó,…Cái bộ mặt đáng ghét lúc nào cũng lạnh băng không chút biểu cảm, ừ thì hắn học hành trên cả đỉnh, thành tích hoạt động xã hội không còn chỗ nào để chê,…nói tóm lại là một con người hoàn hảo…trên cả tôi.

Nhưng đó chỉ là lớp mặt nạ bề ngoài thôi,còn thực chất bên trong thì xấu xa không thể tả! Đã thế còn ngang ngược, vô lối, là kẻ đáng chết luôn “đạp đầu” tôi xuống để giành chỗ đứng cao nhất. Thú thật, trước khi xảy ra xích mích, tôi và hắn còn từng là đôi bạn cùng tiến suốt hai năm ròng rã cơ đấy, nhưng…có ai ngờ lại có lúc hắn “hiện nguyên hình ” là một…con Chuột chết vu oan cho tôi, còn cãi nhau chí chóe với tôi nữa chứ! Nhất là cái lúc hắn nổi giận, gương mặt “điển trai không thể tả” luôn làm con gái đổ rầm rầm đó trở nên dữ dằn hệt như mấy tên du côn đầu đường xó chợ!

Chung quy, Trương Vĩ Nhật Thành là một tên đại ác ma, là quỷ đột lốt người, một con chuột chết xấu xa không thể tả,…Hắn vĩnh viễn là kẻ thù truyền kiếp của tôi, tôi ghét hắn! Ghét cay ghét đắng!

Nhưng đâu phải cứ ghét là tránh được. Tôi luôn muốn tránh tên họ Trương đó càng xa càng tốt nhưng khổ nỗi hắn với tôi lúc nào cũng như hai thanh nam châm trái dấu ấy, có cố gắng bao nhiêu cũng không thể tách nhau ra được, nào là học cùng lớp, đã thế nhà còn ở gần nhau nữa chứ. Ở bất cứ nơi nào có hắn thì Thiên tài như tôi luôn phải xếp thứ hai (sau hắn). Người ta luôn khen tôi giỏi về mọi mặt nhưng lại không quên nói thêm là “Ice Prince còn giỏi hơn”.

Grừừừ…! Bộ tôi sinh ra là để làm cái bàn đạp cho hắn giẫm lên chắc!?!

Cuộc đời quả thực bất công!

Quá đỗi bất công!

Phi thường bất công!!!

TWO

Vác gương mặt hầm hầm trở về nhà, tôi bỗng ngồi thụp xuống trước cửa,đưa hai tay ôm lấy đầu rồi rối rít xin tha mạng:

- Huhu, tha cho tôi, tha cho tôi, tôi không muốn chết,…

Hix, Tô Vũ Uyên, mày đang làm trò hề gì thế này?

- Yaaaa!_tiếng hét làm long trời lở đất, “ Tô Đại hiệp” nắm chặt thanh kiếm bằng nhựa tôi vừa mua cho hôm trước, từ trong nhà nhảy xổ ra,lao thẳng về phía tôi

- Đỡ Đồ Long đao của ta đây! Cheng cheng cheng!!!

- Huhu….xin “đại hiệp” tha mạng, tiểu nhân có mắt mà không thấy Thái Sơn…._tôi khóc lóc sướt mướt

- Tội không thể tha! Ta phải thay trời hành đạo!_ Tô đại hiệp hiên ngang dí thanh kiếm vào cổ tôi, cười nhe nhởn như ác ma.

- Biết lỗi thật rồi mà…

- Thật không?

- Thật!!!

- Vậy thì hôm nay tạm tha cho người!_thằng nhóc thu kiếm lại, bước đến đưa tay xoa đầu tôi

- Hôm nay chị Vũ Uyên Đầu Heo ngoan quá cơ!

Cái gì? Thằng nhóc dám gọi tôi là...đầu heo? Đã thế còn dám xoa đâu tôi nữa… gan to tày trời !

- Này thì ngoan!_tôi đưa hai tay véo má nó.

- Ááá! Đau! Đầu Heo, chị có bỏ tay ra không hả? Định giết bản đại hiệp chắc!

- Chị không bỏ! Xem sau này em còn dám hỗn láo với chị nữa không.

Không nhụt chí trước bộ dạng ác quỷ phồng mang trợn má của tôi, thằng nhóc vẫn ngang bướng:

- Đầu Heo, em hỗn lúc nào?

- Vũ Bằng to gan! Em còn dám chối nữa hả? Dám xoa đầu chị, đã thế còn gọi “đầu heo” này nọ nữa! Sau này tuyệt đối cấm nghe chưa!

- Ahahaha,thì ra là chuyện đó, chị đúng là Đầu Heo mà.

Oái, thằng nhóc lại còn dám vò cho đầu tôi rối tinh rối mù lên nữa chứ!

- Vẫn còn dám “thất lễ” với bản cô nương! Cho em chết!_tôi kéo căng hai cái má đang yêu của nó.

- Áa! Đau, chị hai yêu quái, à không, yêu quý chứ! Em biết lỗi rồi, từ nay em không nghịch như thế nữa đâu, chị mau bỏ tay ra đi!

Haha, xem gương mặt phụng phịu của “Tô Đại hiệp” kìa, dễ thương hết biết!

- Thôi được rồi, tạm tha cho ngươi!_tôi bỏ tay ra, đứng bật dậy,nhìn quanh nhà một lượt rồi cất tiếng hỏi

- Mẹ đâu rồi nhóc?

Vũ Bằng vẫn ôm hai cái má đỏ bừng lên vì đau, cúi xuống nhặt thanh kiếm, tỏ vẻ thần bí:

- Chị nhồi xuống đây em nói nhỏ cho mà nghe!

Hơ…sao lại phải nói nhỏ chứ? Làm tôi tò mò muốn chết. Tôi ngay lập tức ngồi xuống để nhóc em trai ghé sát miệng vào tai mà thì thầm:

- Mẹ ấy à, mẹ đi…

- Đi đâu?

- Mẹ đi… xoa cái đầu bà chị Đầu Heo ngố rồi! Hahaha…

Oái! Tôi lại mắc lỡm nó nữa rồi! Thằng nhóc láu cá lại còn dám gạt tôi ngồi xuống để…xoa đầu!

- Tô Vũ Bằng!

Tôi gầm lên, toan túm cổ Vũ Bằng lại nhưng nó đã nhanh chân cao chạy xa bay đến ngoài cổng, còn không quên ngoái đầu lại chọc quê tôi:

- Hahaha, Đầu Heo, chị đúng là đồ ngốc xít…

- Này, đồ đạo tặc kia! Em chạy đi đâu thế hả? Đứng lại đó cho chị!

- Còn lâu em mới đứng lại, chỉ có chị mới là đồ ngốc thôi haha…

- Cái gì cơ? Tô Vũ Bằng! Được lắm, em mà dẫn xác về nhà thì chết chắc với chị biết chưa???

- Yaaa! Tô Đại hiệp tái xuất giang hồ đây! Bọn xấu kia sẽ biết tay ta!

- Vũ Bằng!!!

Mặc cho tôi gào thét như xé gió ở phía sau, thằng nhóc vẫn ung dung vẫy vẫy tay chào tạm biệt. Hix, đúng là nhất quỷ nhì ma,thứ ba chỉ có thể là Tô Vũ Bằng!

THREE

Thay đồ xong, tôi chạy ào lên phòng mình ở tầng hai, ngồi vào bàn học và…lướt web! Cổ nhân đã dạy “Không ai không học mà có thể giỏi, cho dù người đó là Thiên Tài, nhưng cũng không ai có thể sống và tiến bộ nếu như không có thời gian giải trí ”. Tôi cũng không nằm ngoài quy luật đó, thế nên sở thích hàng đầu trong thời gian rảnh rỗi của tôi là…nghe nhạc nước ngoài! Vừa giải trí lại vừa có cơ hội làm giàu vốn ngoại ngữ của mình.

Lắng tai nghe những giai điệu ngọt ngào và quen thuộc của bài hát Stand By Me ( Shayne Ward), tôi khẽ ngẩng đầu lên nhìn khoảng trời rộng bên ngoài khung của sổ phòng. Mùa thu, không còn cái nắng như thiêu như đốt, oi bức và khó chịu nữa, dàn đồng ca mùa hạ của lũ ve sầu râm ran trong vòm lá cũng đã tắt lịm từ bao giờ. Mùa thu đến, mùa mà đất trời khoác lên mình một tấm áo màu vàng cuốn hút, sắc cam của cây trái, màu vàng rộm của những thửa ruộng đến mùa gặt hái, cả những tia nắng ấp áp nhảy múa khắp chốn,…

Mùa thu, mùa của những cơn gió se se lạnh mang theo hương ổi thơm dịu, gió vờn quá tán cây làm những chiếc lá đỏ rơi la đà giữa không trung,gió nô đùa với tất vả những gì có trên đường đi của nó,…Cảnh vật tuy đẹp nhưng lại khiến lòng người buồn man mác…

Từ rất nhiều năm rồi, mỗi độ thu đến tôi lại thấy lòng mình se sắt lại, trái tim nhói lên một niềm đau mơ hồ, những cảm giác đó…không biết vì lí do gì…cứ quấn chặt lấy tâm trí…như từng bị mất đi một thứ gì đó rất quan trọng….luyến tiếc, buồn tủi…rốt cuộc thì thứ tôi đã đánh mất là gì? Tôi không biết. Nhưng tôi…từng là một người bị mất đi kí ức…mất trí nhớ...

“Mất trí nhớ”, căn bệnh thường xuất hiện trong phim ảnh và tiểu thuyết, nghe có vẻ ly kì nhỉ? Không đâu, rất khó chịu, bởi mọi kí ức của tôi dường như đều đã bị đóng băng vào cái ngày định mệnh của năm năm về trước, ngày người bố thân yêu nhất của tôi ra đi trong một vụ tai nạn giao thông. Dĩ nhiên, những chuyện này đều do mẹ kể lại, còn tôi, đã quên hết tất cả rồi. Dù bây giờ tôi vẫn đang sống rất tốt, cũng gần như là chẳng phải người mất trí nhớ nhưng dường như trong phần kí ức mà mẹ kể đã thiếu mất điều gì đó, một điều rất quan trọng mà dù có cố gắng đến đâu thì tôi cũng chẳng thể nào nhớ ra, nước mắt đột nhiên trào ra, tôi ngước mắt lên nhìn trời, làm như thế, nước mắt sẽ lại chảy ngược vào trong mà.

A! Có tiếng chuông điện thoại! Tôi vội vàng bắt máy:

- Vũ Uyên, cậu về tới nhà chưa?_một giọng nói ấm áp vang lên từ đầu dây bên kia, là Thắng Quân!

- Tớ về được một lúc rồi, có chuyện gì không Thắng Quân?

- À, cũng không có gì, tớ chỉ muốn hỏi xem hôm nay cậu đi học có vui không ấy mà…

- Vui mới lạ đó!_tôi nguýt dài

- Cậu có biết tớ phải ngồi cạnh ai không hả?

- Là ai thế?

- Là tên chuột chết Trương Vĩ Nhật Thành đó! Đi đến đâu cũng gặp hắn, số tớ đúng là đen đủi mà…

- Vũ Uyên ngốc! Cậu và Nhật Thành đã đấu đá với nhau suốt mấy năm này rồi đó. Giờ là học sinh cấp ba rồi mà vẫn còn giận dữ với nhau như trẻ con thế à?

- Quân, cậu nói thế là có ý gì hả? Hắn là kẻ thù của tớ đấy! Cậu chưa nghe câu “Một núi không thể có hai hổ” à? Chừng nào chưa đánh bại được hắn thì tớ vẫn không thể nguôi giận đó biết chưa?

- Ờ…tớ biết rồi, cậu cứ hay nóng giận như thế thì sẽ nhanh già lắm đó. Chiều nay lớp cũ của chúng ta tổ chức party đấy, cậu cũng đi nhé?

- Tớ cũng chưa biết, phải xin phép mẹ cái đã…

- Ừ, nếu đi thì gọi cho tớ nhé, tớ sẽ đến đón cậu đi. Bye bye…

- Ừ, bye…

Tôi đặt điện thoại xuống bàn, bất giác mỉm cười. Thắng Quân là người bạn thân nhất của tôi từ thời cấp hai. Quân đáng yêu hệt như thiên sứ ấy, mà nói chính xác hơn thì cậu ấy là Thần hộ mệnh của tôi, lúc nào cũng quan tâm,giúp đỡ, bảo vệ tôi bằng đôi cánh vô hình của mình. Trong cái thế gian bao la rộng lớn này, để tìm ra được một người bạn tri âm tri kỉ như Thắng Quân quả thật không phải là điều dễ dàng gì…

Nhưng mà…nếu muốn chiều nay được cùng Quân đi chơi party với lớp thì trước tiên tôi phải nhanh chóng giải quyết đống việc nhà chất cao như núi cái đã!

Tôi xốc lại tinh thần rồi chạy ào xuống tầng một. Tô Vũ Uyên này được mệnh danh là “Nữ Hoàng Tốc Độ”,dù là “việc nước” hay việc nhà đều cũng sẽ giải quyết êm đẹp trong thời gian ngắn nhất có thể. Yaaa, xem ta xuất chiêu đây! FIGHTING!

FOUR

Giờ cơm trưa, tôi đặt đũa xuống bàn, nhìn mẹ một cách dè dặt:

- Mẹ à…chiều nay lớp con có tổ chức party, Thắng Quân bảo sẽ đến đón con, mẹ cho con đi mẹ nhé?_Hix, chưa nói xong câu mà đã sợ tới mức tim muốn rớt ra ngoài rồi! Mẹ tôi nghiêm khắc lắm cơ, đi đâu mà không xin phép thì chỉ có nước chết…

- Trước 6 giờ phải về đến nhà đấy nhé!_mẹ cười hiền hậu.

Hai mắt tôi bỗng sáng rực lên như sao, đứng bật dậy, lao đến ôm chầm lấy cổ mẹ:

- Woa, mẹ đồng ý rồi, mẹ của con là số một! Yêu mẹ, yêu mẹ nhiều nhất!

- Ngồi xuống ăn cơm đi cô nương, lát nữa còn phải rửa bát đũa đây!

- Vâng ạ!_tôi hí hửng ngồi xuống ghế,vui ra mặt.

Nhóc Vũ Bằng ngồi ở ghế đối diện nhìn tôi bằng ánh mắt ngao ngán, dẩu môi ra:

- Đồ đầu heo!Chỉ giỏi nịnh bợ!

- Mặc kệ chị, đồ con trai nhiều chuyện! Lêu lêu…

- Chị mới nhiều chuyện đó, chỉ biết bản thân mình thôi, đáng ghét!

- Em nói cái gì lạ vậy hả? Cái gì mà “chỉ biết bản thân mình thôi”?

- Thì đúng thế còn gì!

- Grừ, Vũ Bằng, em muốn “chít” hả?

- Chị làm gì được em nào?

- Này hai đứa, có thôi đi không thì bảo! Có muốn bị mẹ cho ăn roi không hả?

- Á, không…không mẹ ơi, con biết lỗi rồi mà!

- Chị mà biết lỗi cái nỗi gì, đồ đầu heo!

- Nhóc con, em nói ai đầu heo hả?

- Hai đứa…

- Chị chứ còn ai vào đây nữa!

- Em…!

- Hai đứa có thôi đi không hả???

- Ơ dạ…hix hix hix…tại Tiểu Uyên cả đấy!

- Hơ…thằng nhóc kia…

- Trời ạ, đến bao giờ hai đứa con của tôi mới thôi trẻ con…?

….

Buổi chiều, Thắng Quân bước vào phòng khách, mẹ tôi vội vàng chạy lại,tỏ vẻ thân mật. Bà ấy mến Quân lắm, cũng dễ hiểu thôi, Thắng Quân trong mắt mọi người luôn là một người hoàn hảo mà. Học giỏi,là con nhà gia giáo, tuy giàu có nhưng không hề phách lối như mấy tên công tử nhà giàu khác,…nói chung là hình mẫu con trai chuẩn mà bất cứ người con gái nào cũng phải thích, là thiếu gia lãng mạn và dịu dàng những đôi khi cũng lạnh lùng bí ẩn thấy ớn....

Thắng Quân được các fan nữ gắn cho các biệt hiệu là Coolboy, bởi nếu không xét đến gia thế thì cậu ấy là một chàng trai đạt chuẩn trên bốn phương diện: quá chuẩn về “phần nhìn”, tài năng đầy mình, dễ thương thân thiện và sau cùng là thông thái.

Tôi thường nghe bạn bè nói rằng, bốn năm trước, khi gia đình tôi chưa chuyển về định cư ở Bảo Khánh, Quân vốn là thành viên của nhóm nhạc tuổi teen Handsome gồm bốn hotboy với biệt danh là “Đông-Phong-Hạ-Vũ”, mà trong đó, Quân là “Hạ” bởi tính cách nhiệt tình, đáng yêu, riêng hai cái người tên “Phong” và “Vũ” thì tôi không biết là ai, nhưng còn “Đông” thì… Trương Vĩ Nhật Thành, chính xác là hắn. Bởi người ta nói nhìn mặt hắn còn lạnh hơn là băng ở Bắc Cực, kiểu như “sông băng ngàn năm” ấy, nhưng tại sao tôi lại không thấy hắn lạnh lùng chút nào nhỉ? Tôi thấy hắn giống một tên xấu xa, cà chớn mới đúng!

Ủa, lạ quá, rõ ràng là tôi đang nói về Thắng Quân cơ mà, sao tự nhiên lại nhắc đến tên Chuột chết đó? Thật là, chắc tôi bị ấm đầu rồi. Lại nói đến Quân, cậu ấy đẹp trai, trí thức và học giỏi cho nên tiêu chuẩn chọn bạn gái cũng cao lắm, phải thuộc dạng "tài năng lắm" thì mới được cậu ấy "để mắt đến". Hix, trông Quân rất đáng yêu là thế cơ mà, sao lại luôn đưa ra những tiêu chuẩn khắt khe cho “nửa ấy” vậy chứ nhỉ?

- Ngồi đi Quân, con uống trà nhé? Dì phải vào trong bếp một lát.

- Vâng, con cảm ơn dì.

Thắng Quân nhận lấy ly trà từ tay mẹ tôi, không quên nở một nụ cười đáng yêu, nhưng mẹ chỉ vừa mới rời đi thì ngoài sân đã vang lên tiếng hét như kèn đồng:

- Anh Thắng Quân!

Đến…đến rồi! Động đất! VũHữu Bằng không biết vừa đi “hành tẩu giang hồ” ở đâu về,vừa trông thấy Thắng Quân thì đã lao ra ôm chầm lấy cổ cậu ấy,cười tít cả mắt

- Sao mấy ngày nay anh không đến chơi với em?

- Anh bận chút việc ở công ty của ba ấy mà. Hôm nay Vũ Bằng không đi học à? Đã là học sinh lớp ba rồi cơ đấy!Hữu Bằng lay lay tay Thắng Quân, kéo cậu ấy ngồi xuống rồi trèo lên lưng. Hix, không hiểu nổi sao Quân lại yêu trẻ con thế không biết!

- Woa woa. Ta là “Thần Điêu đại hiệp” đây! Tiến lên!

Tôi đứng nhìn Vũ Bằng vừa la hét vừa khua loạn xạ thanh kiếm trong tay, mãi một lúc lâu sau mới lên tiếng cắt ngang cuộc “hành tẩu” của thằng nhóc làm mặt nó bí xị cả ra.

- Đi thôi Quân !

- Ừ..._Quân cười với tôi rồi quay sang nhìn Hữu Bằng

- Vũ Bằng này,anh phải đi rồi,em chơi ngoan nhé !

- Ứ ừ, em không chịu đâu, anh ở lại chơi với em cơ!_Vũ Bằng cố sống cố chết ôm cứng lấy cổ Thắng Quân quyết không chịu buông tay.

- Em có buông tay ra không hả ?_tôi trừng mắt

- Không! Em muốn chơi với anh Quân cơ !

- Em... !

Thấy hai chị em tôi sắp cãi nhau đến nơi,mẹ liền chạy đến gỡ tay thằng nhóc ra:

- Bằng, bỏ anh Quân ra đi con,như vậy là không ngoan đâu đấy. Anh Quân không chơi với trẻ hư đâu nhỉ ?

- Đúng rồi đó Vũ Bằng, Thắng Quân ghét trẻ hư lắm._tôi hùa theo mẹ.

Hữu Bằng mếu máo:

- Em chỉ muốn đi chơi chung với anh Quân thôi mà, em đâu phải trẻ hư...

- Anh biết mà. Vũ Bằng của anh là ngoan nhất. Nhưng giờ anh và chị Vũ Uyên phải đi rồi, anh hứa lúc về anh sẽ làm tặng em một con rô bốt,chịu không nè ?

- Anh hứa đấy nhé!

- Ừ,anh hứa !

- Vậy anh với chị Uyên đi đi, nhớ về sớm đấy nhé !

Xong, thế là dỗ ngọt được nhóc em trai bướng bỉnh, tôi và Quân vội chào mẹ rồi đạp xe đi thẳng.

FIVE

- Quân này,chúng ta đi đâu trước vậy ?_tôi thắc mắc

- Nhà lớp trưởng, mở tiệc buffet ở đó trước rồi tới Câu lạc bộ patin thi trượt._Quân mỉm cười dịu dàng, chú tâm nhấn từng nhịp đạp, cậu ấy lúc nào cũng từ tốn, so với tôi thì...ngược lại... haha ngại quá...

- Vậy à ? Vui quá !

Tôi reo lên thích thú nhưng chợt giật mình khi nhớ ra một chuyện...đi chơi với lớp cũ cũng có nghĩa là...phải giáp mặt với tên Trương Vĩ Nhật Thành đáng ghét đó. Hix, chắc tôi phát điên quá...

- Cậu yên tâm đi, Nhật Thành bận rồi, không đến đâu...

Hả ? Thắng Quân vừa nói gì cơ ? Sao cậu ấy biết tôi đang nghĩ đến tên Chuột chết đó chứ ?

- Hơ hơ,hắn đi hay không thì liên quan gì đến tớ chứ !_tôi vờ lấp liếm.

- Xem ra hôm nay phải chơi hết mình mới được !

...Hai tiếng sau...

Sau khi đập phá tưng bừng ở nhà lớp trưởng Linh An, chúng tôi kéo nhau ra sân của câu lạc bộ patin, cái sân rộng mấy trăm vuông vốn dĩ luôn chật ních người nay đã được Coolboy Cao Thắng Quân hào phóng bao trọn, trở thành sân chơi riêng của lớp.

- Cả lớp nghe này ! Chúng ta sẽ thi trượt patin có thưởng!_cô bạn Linh An rướn cổ hét to

- Phần thưởng cho người đạt giải nhất là...

Linh An đang chần chừ nghĩ ngợi vì không biết chọn phần thưởng gì thì đột nhiên có một cô bạn gương mặt xinh như búp bê Barbie với nước da trắng, mái tóc mượt mà cột cao đầy cá tính,..từ phía sau bước tới vỗ vai tôi rồi đi thẳng tới chỗ Linh An, trên đôi môi căng mọng thấp thoáng một nụ cười gian kiểu ác ma Dracula, ...đây...chẳng phải là...Phạm Huyền Trang sao ? Con nhỏ Sao Quả Tạ lúc nào cũng gây rắc rối cho tôi, suốt ngày săm soi tìm điểm yếu của tôi để chơi khăm tôi,làm tôi bẽ mặt dù giữa hai người không hề có thù oán gì...Hix, chắc tôi phải trốn về quá...cứ gặp con nhỏ này là lại xui tận mạng...

- Phần thưởng là một cặp vé xem phim Wolf Boy hạng vip và...

Wolf Boy...là bộ phim đang nổi như cồn do nam diễn viên Song Joong Ki đóng vai chính ! Tôi đã phải nhịn miệng tích góp suốt hai tháng rồi mà vẫn chưa đủ tiền mua vé. Đúng là cơ hội ngàn năm mới có một. Cho dù hôm nay có bị con nhỏ Huyền Trang “xử đẹp” thì tôi nhất định vẫn phải thắng !

Tô Vũ Uyên này là ai cơ chứ ! Nên nhớ, tôi giỏi tất cả các môn thể thao đó, cái vụ trượt patin này thì đã là gì cao siêu lắm chứ !

Tôi mang giày patin vào, tự tin thực hiện những cú bật nhảy, trượt lùi, hết rẽ trái rồi rẽ phải rồi lại thắng gấp, trượt trên một chân,...kể cả Thắng Quân với biệt danh Kiện Tướng Patin cũng thua tôi sát đất,...

- Trời, không thể tin nổi,kĩ thuật đẹp quá cơ !

- Lâu lắm rồi không thấy Vũ Uyên đến sân tập trượt mà, sao càng lúc càng tiến bộ thế nhỉ ?

- Đúng là người hoàn hảo có khác, cái gì cũng giỏi.

Haha, đúng rồi, các cậu cứ việc trầm trồ thán phục tớ nữa đi. Các cậu đâu có biết để tập đến điêu luyện môn thể thao này tớ suýt mấy lần bị gãy chân đấy, cuối cũng cố gắng cũng được đền đáp xứng đáng.

Về tới đích cuối cùng, tôi xoay người phanh gấp, đang thầm ăn mừng thì một giọng nói chua như giấm bỗng vang lên bên tai, nhỏ Huyền Trang nguýt dài với tôi một cái rồi quay sang tươi cười với cả lớp :

- Mọi người thử nói xem ai là người chiến thắng nào!

- Vũ Uyên!

- Là Vũ Uyên !

- Vũ Uyên là giỏi nhất !

Tôi quay sang nở một nụ cười thân thiện với mọi người, cảm giác được bạn bè vây quanh ca tụng thế này thích thật !

- Vũ Uyên này !_nhỏ Huyền Trang tiến lại chỗ tôi,đưa cho tôi cặp vé xem phim mơ ước nhưng lại không quên nở một nụ cười gian ác cùng câu nói đủ sức giết người :

- Nghe nói Nhật Thành cũng thích bộ phim này lắm đó, nhớ phải rủ cậu ấy đi cùng đấy nhé !

Cái gì cơ? Tôi mà phải rủ Trương Vĩ Nhật Thành đi cùng sao? Còn lâu chuyện đó mới xảy ra !

- Mọi người ai có số điện thoại của Nhật Thành thì cho bạn Vũ Uyên xin nhé,cậu ấy đang cần đó !

Hả? Số điện thoại của tên chuột chết đó ư ? Tôi không thèm ! Con nhỏ Huyền Trang này đang có ý đồ xấu xa gì nữa đây ?

- Huyền Trang, cậu nói vậy là sao ? Vũ Uyên và Nhật Thành đâu có ưa gì nhau, sao lại... ?

- Trước giờ họ đấu đá nhau ghê lắm cơ mà, chưa bao giờ nói chuyện với nhau, vậy mà cậu bảo Vũ Uyên mời cậy ấy ddi xem phim? Ảo tưởng sức mạnh đấy à?

- Cũng có thể là họ đã làm lành với nhau rồi thì sao ?_Huyền Trang cười gian.

- Nhưng muốn mời Nhật Thành đi xem phim cùng thì khó hơn lên trời. Cậu ấy lạnh băng như cục nước đá thế kia, đến gần cũng còn khó...

- Đành là vậy nhưng Vũ Uyên là người đặc biệt mà,có thể Nhật Thành sẽ đồng ý...

- Còn lâu mới có chuyện đó, cái đám người trong FanClub của Nhật Thành khó ghê lắm, họ không thể đến gần Nhật Thành nhưng chỉ cần thấy cô gái nào đứng gần cậu ấy trong phạm vi bán kính năm mét thôi thì cũng sẽ bị lôi đi “nói chuyện thân mật” đó.

- Vũ Uyên, cậu đừng buồn nhé,dù gì thì Nhật Thành cũng là hotboy được hàng vạn người ngưỡng mộ, chúng ta làm gì có của mà qua chứ !

Trời ạ ! Đám người này đang nói lung tung cái gì vậy chứ ? Cứ như là tôi muốn mời đồ chuột chết đó đi xem phim thật không bằng. Đã thế còn dám nói tôi “không có cửa qua”, mấy người nghĩ Tô Vũ Uyên này là ai hả ? Trọng nam khinh nữ chắc !

- À thực ra thì..._tôi hơi nghiêng đầu, đưa tay vuốt những sợi tóc con hơi rối trước trán rồi nở nụ cười tuyệt chiêu của một mỹ nữ vô địch thiên hạ,chạy đến chộp lấy cánh tay cậu bạn thân :

- Người tớ muốn mời cùng đi xem phim là Thắng Quân cơ ! Đi cùng tớ nhé Quân !

Khi câu nói của tôi vừa dứt, gương mặt đang tươi cười của nhỏ Huyền Trang bỗng trở nên xám ngoét, khóe môi khẽ nhếch một cách khó khăn :

- Cậu tặng tấm vé đó cho Thắng Quân ?

- Ừ, Quân và tớ là bạn thân mà.

- Ồ, ra vậy ! Thắng Quân, cậu sẽ đi chứ ?_ánh mắt Huyền Trang như nhìn xoáy vào Quân đầy chờ đợi.

- Tất nhiên.

- Vậy...chúc hai người đi chơi vui vẻ._nhỏ Trang cười nhạt, quay sang chào mọi người rồi bỏ về.

Con nhỏ này hôm nay sao lại... ? Không lẽ uống lộn thuốc ? Bình thường dù trời có sập xuống thì nhỏ vẫn có thể cười mà...

- Vũ Uyên, chúng ta cũng về thôi._Quân cười, một nụ cười thiên thần nhưng ánh mắt lại có chút gì đó phức tạp, tôi còn chưa kịp ú ớ thêm được gì đã bị cậu ấy kéo đi như cái bao tải gạo.

Thắng Quân…đôi mắt biết cười đó…tại sao lại…? Hix, sao mấy người này cư xử kì cục vậy chứ ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.