Ngọc Vô Hà

Chương 15: Chương 15




CHƯƠNG 14

Nước nhanh chóng ụp qua đỉnh đầu, vào trong tai, xung quanh liền trở nên an tĩnh, chỉ có thể cảm giác được có cái gì đang vây lấy mình, yên tĩnh mà an toàn.

Nhưng cảm giác như vậy bất quá cũng chỉ bảo trì trong chốc lát, Liên Ngọc cảm thấy có người đưa tay kéo lấy vai mình, ra sức lôi mình ngoi lên mặt nước, sau đó thì có người ở bên tai rống to hơn: “Ngươi ngại tiểu mệnh của ngươi dài quá chăng? Bây giờ là thời tiết gì, ngươi cư nhiên dám lặn xuống đây!”

Liên Ngọc vô thức rụt lui, chột dạ, tựa như hài tử mà nhướn một con mắt len lén nhìn qua, liền thấy Cận Song Thành vẻ mặt tức giận đứng ở đàng kia trừng mắt với mình, sắc mặt có chút hơi trắng bệch, như là tức giận không nhẹ, liền nhịn không được muốn ngụp xuống.

Rõ ràng nhìn thấy động tĩnh của y, bàn tay Cận Song Thành nắm lấy vai y càng thêm cố sức, Liên Ngọc chỉ cảm thấy trên vai đau nhức, thanh âm người kia ở bên tai mình rống tựa hồ cũng lớn hơn: “Ngươi đi lên cho ta!”

Cảm giác thân thể bị một lực cực đại muốn túm lên bờ, Liên Ngọc bắt đầu giãy dụa, miệng cũng kêu to lên: “Không muốn! Ta không muốn! Ngươi sẽ ăn thịt người!”

Cận Song Thành giữ lấy nửa người y, nghe y kêu loạn lên, sửng sốt một chút, tức giận tiêu hơn phân nửa, nhưng càng ra sức túm Liên Ngọc: “Ngươi đi lên cho ra, không lên ta liền ăn thịt ngươi!”

Liên Ngọc vừa nghe, giãy dụa càng lợi hại, chân ở trong nước liều mạng quẫy đạp, tay đã ở mặt nước quạt ra trận trận bọt nước: “Ta không muốn lên, không muốn lên, không muốn lên, thật đáng sợ, ta không muốn lên!”

Cận Song Thành bị bọt nước kia tát vào mặt, vô thức nhắm mắt lại, nhưng tay quyết chết cũng túm lấy Liên Ngọc không chịu buông: “Ta có gì đáng sợ chứ?”

“Rất đáng sợ, ngươi tức giận!”, Liên Ngọc bắt đầu ăn vạ, động tác không ngừng lại, nhưng vì không lưu ý Cận Song Thành đang nhắm hai mắt, y kéo một lần này, liền cả người kia cũng bị kéo xuống hồ sen, Liên Ngọc bởi vì cố sức quá mạnh mà chìm sâu xuống, liên tiếp uống mấy ngụm nước mới ngoi đầu lên được, lại thấy Cận Song Thành hung tợn nhìn chằm chằm mình, xoay sang bên cạnh ói ra một ngụm nước.

“Ngươi tức giận…”, hai người trừng mắt nhìn nhau trong chốc lát, Liên Ngọc như bị đánh bại, người rũ xuống, nhỏ giọng kể lể.

“Liên Ngọc!”, Cận Song Thành nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn người đã triệt để an phận trước mặt, túm y phục Liên Ngọc kéo lên bờ ao, “Ngươi đi lên cho ta!”

Liên Ngọc bị lôi lên bờ cũng không chịu động nữa, thẳng đến khi Cận Song Thành cũng leo lên đi tới trước mặt y, y mới xê dịch ra một bên, nhanh chóng lấy tay che kín mặt.

Cận Song Thành nao nao, ngồi xổm bên cạnh đẩy đẩy vai y: “Liên Ngọc.”

Liên Ngọc không rên một tiếng, một lúc lâu sau, Cận Song Thành mới nhìn đến thân thể y hơi rung động.

“Ngươi khóc?”

“Không khóc!”, một câu phản bác, nhưng nương theo thanh âm rõ ràng mang theo nghẹn ngào.

Cận Song Thành trầm mặc một lát, trong mắt chậm rãi hiện lên một mạt thương tiếc, cuối cùng chỉ vươn tay kéo người kia, xem kẻ kia như hài tử mà ôm vào trong ngực, Liên Ngọc yếu ớt vùng vẩy một chút, rồi vùi đầu ở trong ngực hắn.

Một đường đi trở về viện tử của Cận Song Thành, chờ đến khi vào phòng, Liên Ngọc mới lại giãy dụa, Cận Song Thành buông lỏng tay, Liên Ngọc nhảy xuống, giống như tiểu động vật mà tông cửa chạy trốn ra ngoài.

Cận Song Thành sửng sốt một chút, cười khổ một tiếng, liền muốn đuổi theo, lại nghe từ ngoài cửa truyền đến tiếng kêu trầm thấp của Liên Ngọc.

Cận Song Thành kinh hãi, bước nhanh đi tới cạnh cửa, liền thấy Liên Ngọc ở hành lang cúi đầu, vẫn không nhúc nhích.

Mà trước mặt y là hai nữ tử, thiếu nữ phía trước mặc sa y màu hồng cánh sen, khoác ngoại bào bằng lông tuyết trắng, mi như thúy vũ, thủy mục ẩn tình, đứng ở đàng kia bất kể là tư thái gì, liền khiến cho con người và cảnh trí xung quanh trở nên mờ nhạt.

“Ngọc nhi?”, Cận Song Thành ngạc nhiên một thoáng mới gọi một tiếng, đi qua, đứng ở bên người Liên Ngọc.

Thiếu nữ kia lặng lẽ lau đi vết nước dính trên người, ngẩng đầu nhìn hắn đang cả người ướt đẫm, lại đảo mắt một chút nhìn sang Liên Ngọc, thoáng cười: “Trong phòng dột nước sao?”

Cận Song Thành nhíu mày: “Cận gia tất nhiên không có chuyện nóc nhà bị dột, chỉ là khí trời oi bức, nghịch nước một chút, hảo mát mẻ mát mẻ.”

Thiếu nữ kia mím môi cười khẽ, Cận Song Thành thừa dịp nhu nhu đầu Liên Ngọc, thấp giọng nói: “Đi trước tẩy trừ thay y phục đi, cẩn thận cảm lạnh.”

Liên Ngọc chần chờ một chút, cuối cùng nhịn không được ngẩng đầu nhìn thiếu nữ kia, rồi gật đầu, đang muốn nghiêng người đi qua, lại nghe thiếu nữ kia mở miệng kêu một tiếng: “Cận đại ca…” ý nói chưa dứt, ánh mắt rõ ràng là nhìn Liên Ngọc.

“Có khuê nữ nhà ai lại giống muội chứ ?”, Cận Song Thành bất đắc dĩ, nhưng trong giọng nói ẩn chứa vài phần sủng nịch.

Liên Ngọc đứng ở đàng kia, không quay đầu lại, nhưng ngón tay giấu ởống tay áo run rẩy vài cái, đột nhiên liền như có chút tuyệt vọng.

Tay Cận Song Thành đặt trên vai nàng, cực tự nhiên rút ngắn khoảng cách giữa hai người: “Đây là Tô gia tiểu thư Tô Ngọc Nhi.” Sau đó quay lại đối thiếu nữ kia nói, “Đây là Liên Ngọc, y gặp chút chuyện, hiện không có chỗ nương tựa, liền tạm thời ở lại đây.”

Ngón tay Liên Ngọc giấu ởống tay áo siết lại, liền thấy thiếu nữ kia tiến lên một bước đứng trước mặt mình, hơi khẽ cúi người, lễ nghĩa chu toàn nói: “Ngọc Nhi bái kiến Liên Ngọc công tử.”

Giống như bị kia tiểu thư khuê các kia dọa sợ, Liên Ngọc thật lâu không hề động, Cận Song Thành ở bên cạnh nhìn, thấp giọng gọi một tiếng: “Liên Ngọc?”

“Lạnh.” Liên Ngọc lạnh lùng trả lại một câu, một lát sau bổ sung, “Thay y phục.” Sau đó liền quy củ đáp lễ lại, không nói một tiếng bước qua người Tô Ngọc Nhi.

Cận Song Thành vô thức vươn tay ra, như muốn giữ y lại, cuối cùng vươn ra phân nữa liền thu trở về, đối Tô Ngọc Nhi nói: “Bên ngoài gió lớn, trở về trong phòng đi thôi.”

Tô Ngọc Nhi cười gật đầu, vừa đi trở về phòng vừa nói: “Cận đại ca cũng thay y phục đi, người bị cảm lạnh cũng không phải chỉ một.”

Cận Song Thành bật cười, không nói gì, bước nhanh đuổi theo Liên Ngọc, khi đến gần nghe được tiếng động Liên Ngọc cố sức đóng sầm cửa lại.

Chần chờ một chút, hắn mới tiến lên gõ gõ cửa: “Liên Ngọc, giận sao?”

Bên trong không có người đáp lại, Cận Song Thành thở dài: “Ngươi lại tức giận cái gì?”

Sau một lúc lâu, trên cửa giống bị người từ bên trong ném cái gì, ba một tiếng vang lên, Cận Song Thành lui một bước, hơi nhíu mi, nhưng cũng nhuyễn ngôn nói: “Ta nói hay làm cái gì sai, ngươi mở rộng cửa nói một hồi minh bạch, hà tất học theo tư thái nữ nhân.”

Bên trong lại có một vật nện lên cửa, sau đó là giọng nói khàn khàn của Liên Ngọc: “Liên Ngọc ở tại Tần lâu, chỉ học được những tư thái này, ngươi và ta có quan hệ gì chứ, không tới phiên ngươi tới quản giáo!”

Cận Song Thành sửng sốt một chút, bắt đầu cố sức gõ cửa: “Liên Ngọc, mở cửa ra, ngươi nếu không mở rộng cửa ta liền phá cửa xông vào.”

Vừa dứt lời, cửa đã bị người từ bên trong giật ra, Liên Ngọc xích lỏa lỏa đứng ở đàng kia, cả người là nước, ngay cả trên lông mi cũng mông lung một tầng thủy khí nhàn nhạt, trên môi bởi vì hàn lãnh mà trắng bệch run run, y hơi nhếch cằm, nheo mắt nhìn Cận Song Thành, trong mắt đúng là một tia khiêu khích.

Cận Song Thành đứng ở đàng kia, gắt gao trừng y thật lâu, vươn tay cố sức đóng cửa lại.

Liên Ngọc nhìn ánh sáng trước mắt nhanh chóng thu nhỏ lại rồi tiêu thất, rốt cục nhịn không được hung hăng đạp vào cửa, chửi ầm lên: “Cận Song Thành ngươi cũng giống như bọn họ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.