Muốn mạnh lên, nhất định phải chăm chỉ tu luyện, như vậy mới có thể bảo vệ tốt người bên cạnh mình, trong khoảng thời gian này nàng đều không tu luyện tốt, không thể bỏ bê nữa.
Nhất định phải cố gắng, mới có thể biến thành cường giả, quyết định xong, Thượng Quan Tây Nguyệt khoanh chân lại chậm rãi nhắm hai mắt.
Trong lúc Thượng Quan Tây Nguyệt tu luyện, Thượng Quan Lâm cũng không đến gây phiền toái, thời gian thoáng chốc đã qua nửa tháng.
Nửa tháng này Thượng Quan Tây Nguyệt cũng tiến bộ không ít, đã lên tới Huyền Linh sơ cấp, Đan Vương nhất phẩm, mà kỹ thuật luyện đan càng ngày càng lên tay.
Sau khi Thượng Quan Tây Nguyệt từ không gian huyền ảo ra ngoài đã là xế chiều, nàng vặn vẹo uốn éo eo, sờ vào nhẫn Thiên Hoàng, nhớ tới bên trong để rất nhiều đan dược mà mình luyện chế, liền cười không ngậm miệng được, bởi vì lập tức có thể lấy đi bán kiếm tiền.
Nàng đẩy cửa ra chuẩn bị đi ra ngoài, vừa vặn đụng phải Bích Ngọc đi vào.
“A..., tiểu thư, ngươi ra rồi, lần trước Khương ma ma kêu chúng ta không nên quấy rầy ngươi, đã qua nửa tháng rồi, hiện tại rốt cục cũng ra ngoài.” Bích Ngọc vui vẻ khoa tay múa chân.
“Nhìn ngươi kìa, đã trở nên lỗ mãng như Tiểu Ngôn rồi.” Thượng Quan Tây Nguyệt ôn hòa nhìn Bích Ngọc, đây chính là người nhà của nàng, nàng thề sống chết sẽ bảo vệ họ.
“Đúng rồi, tiểu thư, ngươi ra rất kịp lúc, lão gia muốn mở tiệc chiêu đãi tân khách, ta đang suy nghĩ có nên gọi ngươi không.”
Cái gì, lão già kia muốn mở yến tiệc đãi khách, lại làm trò gì nữa đây.
“Gọi ta làm gì.”
“Ngươi là đại tiểu thư, đến lúc đó nhất định phải có mặt.” Bích Ngọc ngạc nhiên nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt.
“Ta khinh” Thượng Quan Tây Nguyệt quay người vào phòng.
“Tiểu thư” Bích Ngọc cùng theo vào, mặc kệ Thượng Quan Tây Nguyệt có muốn hay không, ép buộc nàng đổi quần áo màu đỏ, đang chuẩn bị trang điểm cho nàng, Thượng Quan Tây Nguyệt lại ngăn cản nàng “Làm gì vậy, ta không muốn bôi những thứ này “
Nhìn thấy ánh mắt của Thượng Quan Tây Nguyệt kiên định, Bích Ngọc không miễn cưỡng nữa, cho dù tiểu thư không trang điểm cũng xinh đẹp.
“Tiểu thư, ngươi thật đẹp” Bích Ngọc nghiêng đầu nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt ngồi trước bàn trang điểm.
Thật ra Bích Ngọc nói đúng, quần áo màu đỏ làm nổi bật làn da trắng của Thượng Quan Tây Nguyệt, mắt to ngập nước tràn đầy tình ý, tròng mắt chuyển động, làm cho người ta mơ mộng.
Nghe thấy Bích Ngọc nói vậy, Thượng Quan Tây Nguyệt phì cười “Chớ nịnh nọt, trên mặt có cái bớt này, chỉ có ngươi cho là ta xinh đẹp.”
“Nếu đám người không có mắt kia biết diện mạo thật của tiểu thư, chỉ sợ sẽ tự nói mình mắt mù.” Bích Ngọc nhếch miệng, hừ, đến lúc đó thái tử nhất định sẽ xin tiểu thư hồi tâm chuyển ý.
“Tốt, không nói nữa, chừng nào yến tiệc bắt đầu, sẽ có ai tới.”
Bích Ngọc suy nghĩ, liền nói hết mọi thứ mình biết ra.
“Yến hội bắt đầu, có thái tử, Thần vương, Gấm thế tử, Thượng Thư đại nhân, Đại học sĩ, còn có tiểu thư quan lại đi theo, ta chỉ biết như vậy.”
Thượng Quan Tây Nguyệt nhẹ gật đầu biểu hiện mình đã biết.
Thái tử sẽ đến, nàng không cảm thấy ngoài ý muốn, với tính cách của lão già kém cỏi như Thượng Quan Lưu Phong, nhất định sẽ nịnh bợ hắn, hắn còn trông cậy vào Thượng Quan Lâm mà mình thương yêu nhất sẽ được gả cho thái tử làm thái tử phi, về phần Bách Lý Thần, đoán chừng là đi cùng Bách Lý Gấm đến đây, với đức hạnh của Bách Lý Hành, sao có thể chịu để một kẻ ngu đi theo bên cạnh. Còn có Thượng Thư đại nhân, hình như là người nhà mẹ đẻ của Nhị di nương Giang Phỉ, về phần Đại học sĩ, nàng cũng không biết rõ lắm.
Cũng không biết lần này Thượng Quan Lưu Phong có chủ ý gì, lại mời nhiều quan viên triều đình như vậy.