Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 59: Chương 59: Đây rõ ràng là một cô nương, sao có thể khinh bạc ngươi được




“Tiểu Ngôn.” Bích Ngọc chạy về phía trước nâng Tiểu Ngôn đã té xỉu lên ôm vào ngực, tay không ngừng lau vết máu trên mặy nàng.

Khương ma ma ở bên ngoài nghe thấy tiếng đĩa vỡ vụn, cũng biết đã xảy ra chuyện, vội vàng chạy vào.

“Sao vậy, sao Tiểu Ngôn lại biến thành như vậy.”

“Vừa rồi Nhị tiểu thư...” A Văn kể chuyện vừa rồi xảy ra cho các nàng nghe không sót một chữ.

Sau khi nghe xong, hốc mắt Bích Ngọc đỏ lên “Khương ma ma, Nhị tiểu thư thật quá phận, còn nói không được tìm đại phu cho Tiểu Ngôn.”

Khương ma ma cũng đau lòng sờ lên khuôn mặt nóng bừng của Tiểu Ngôn.”Cái gì không tìm đại phu, đã bị thương thành như vậy, A Văn, ngươi đi kêu tất cả đại phu trong phủ đến đây, có chuyện gì xảy ra lão bà tử ta đây chịu trách nhiệm.”

“Được” A Văn nhanh chóng chạy ra ngoài.

“Đến đây, Bích Ngọc, chúng ta đưa Tiểu Ngôn vào phòng, để nàng nằm cho tốt.”

Bích Ngọc lau nước mắt “Được “

Hai người cố hết sức dìu Tiểu Ngôn vào phòng, sau đó lấy chút nước, lau vết máu trên mặt cho nàng.

“Uhm” trong lúc hôn mê Tiểu Ngôn vẫn có thể cảm giác được đau đớn.

Nghe thấy Tiểu Ngôn kêu đau, Bích Ngọc lại chảy nước mắt, động tác càng thêm nhu hòa.

“Nhanh, đại phu tới rồi.” Giọng A Văn từ bên ngoài truyền vào.

“Đại phu, ngươi mau xem Tiểu Ngôn, nàng bị thương rất nặng, hiện tại còn chưa tỉnh.” Bích Ngọc đứng lên lo lắng lôi kéo đại phu đi vào.

“Được rồi, Bích Ngọc, ngươi bình tĩnh lại, ngươi như vậy, làm sao đại phu xem vết thương cho Tiểu Ngôn được.” Khương ma ma kéo Bích Ngọc sang một bên.

Đại phu đưa tay ra bắt mạch cho Tiểu Ngôn, một lúc sau, sờ râu liền thu tay về.

“Bên trên vết thương không có gì đáng ngại, ta kê đơn thuốc để nàng bôi mấy ngày sẽ khỏe, về phần nội thương, muốn hồi phục sẽ tương đối chậm, các ngươi đợi chút nữa đi theo ta lấy thuốc.” Nói xong đại phu cầm lấy hòm thuốc đứng lên.

Khương ma ma đi đến bên cạnh, đắp kín chăn cho Tiểu Ngôn “A Văn, ngươi đi theo đại phu.”

“Đại phu, xin mời.”

Nhìn thấy bọn họ đã ra ngoài, Bích Ngọc nhìn Tiểu Ngôn đi, toàn bộ khuôn mặt đều sưng đỏ, đã không nhìn ra hình dạng nữa rồi.

“Ma ma, Nhị tiểu thư quá độc ác, lại đánh Tiểu Ngôn thành như vậy, chờ tiểu thư trở về ta nhất định phải nói với nàng.” Bích Ngọc đau lòng nhìn Tiểu Ngôn ngay cả lúc hôn mê cũng kêu đau, nước mắt chảy liên tục, nàng coi Tiểu Ngôn là muội muội của mình, hiện tại muội muội mình bị đánh thành như vậy, nàng không thể không lấy lại công đạo cho nàng.

Nói về Thượng Quan Tây Nguyệt, bây giờ vẫn còn bị vị công chúa kia chặn lại trên đường.

“Chớ hồ nháo, đây rõ ràng là một cô nương, sao có thể khinh bạc ngươi.” Bách Lý Diệp nhức đầu nhìn Bách Lý Phượng, nếu không phải là muội muội của mình, hắn đã sớm mặc kệ nàng, hơn nữa người trước mắt rõ ràng là một vị cô nương, coi như không nhìn thấy khuôn mặt, cũng có thể từ bàn tay, làn da của nàng mà suy ra, trắng noãn không tì vết không phải là nữ tử thì là cái gì.

Thượng Quan Tây Nguyệt thấy hắn mới nhìn một lần đã nhận ra mình là nữ nhân, cũng không thấy kì lạ, dù sao trước đó cũng bị người khác nhận ra, nàng hơi nhíu mày lại, buông bàn tay đang nắm tay Bách Lý Phượng ra.

Bách Lý Phượng thu tay mình lại không ngừng vuốt ve, bên trên đã xuất hiện dấu đỏ, nghe hoàng huynh nói đây là nữ nhân, lập tức há to miệng.

“Cô nương? Không thể nào, vậy tại sao che mặt, hừ, khẳng định dáng dấp xấu đến không thể gặp người.” Bách Lý Phượng phẫn hận nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt,  hận không thể kéo mạng che mặt của nàng xuống, để mọi người nhìn thấy rõ dung nhan xấu xí của nàng.

Bách Lý Diệp nghe thấy lời nói của muội muội mình, lông mày nhíu chặt hơn “Nếu ngươi còn náo loạn, ta sẽ lập tức nói cho phụ hoàng biết.”

Bách Lý Phượng vừa nghe thấy hắn muốn nói cho phụ hoàng biết, lập tức ngậm chặt miệng, nếu bị phụ hoàng biết chắc chắn sẽ bị cấm túc.

“Vị cô nương này, không có gì, là do hoàng muội không hiểu chuyện.” Bách Lý Diệp nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, khuôn mặt trở nên khiêm nhường hữu lễ.

Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn Bách Lý Diệp nói xin lỗi, không nói gì thêm, xoay người rời đi.

“Cái gì đó, hoàng huynh, ngươi nhìn nàng...” Sau lưng truyền đến thanh âm bất mãn của Bách Lý Phượng.

“Đủ rồi, hồi cung.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.