Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 57: Chương 57: Không chỉ trộm đồ, ngươi còn nói láo




Giống như không dám tin vào hai mắt mình, nàng nắm lấy tay đeo vòng ngọc của Tiểu Ngôn, kéo lại gần xem xét, không sai, chính là cái vòng ngọc đó. Vậy mà lại nằm trên tay một nha hoàn.

Thượng Quan Lâm càng nghĩ càng giận, tay không tự chủ nắm càng ngày càng chặt, không phát giác ra trên mu bàn tay lộ gân xanh.

Tiểu Ngôn nhìn Thượng Quan Lâm bởi vì tức giận mà mặt mũi trở nên vặn vẹo, dù tay bị bóp rất đau, nhưng nàng vẫn cắn chặt răng không phát ra một âm thanh nào.

Nhìn vòng ngọc, tia tỉnh táo duy nhất còn sót lại của Thượng Quan Lâm đều nhanh chóng biến mất,  trong mắt và trong đầu nàng đều chỉ có chiếc vòng ngọc này, nàng chỉ biết, Thượng Quan Tây Nguyệt cầm vòng ngọc của nàng đi cho một ả tiện tỳ, lại là tiện tỳ mà nàng xem thường nhất từ trước tới giờ.

“Nhị tiểu thư, sao... vậy.” Giọng Tiểu Ngôn run run hỏi.

Thượng Quan Lâm đang căng cứng như một dây cung rốt cục bị giọng nói này làm cho hồi thần lại, nàng đưa tay phải ra dùng sức hất về phía Tiểu Ngôn.

Tiểu Ngôn không hề nghĩ tới Thượng Quan Lâm sẽ xuất thủ, ngay lập tức đứng không vững, bị ném xuống đất.

“Nhị tiểu thư, ta đã làm gì sai, sao ngài lại muốn đánh ta.” Tiểu Ngôn bụm mặt mở mắt lớn, ủy khuất ngân ngấn nước mắt nhìn Thượng Quan Lâm, vừa nói, khóe miệng lại chảy ra một ít máu,

Có thể thấy được vừa rồi Thượng Quan Lâm dùng rất nhiều sức.

Thượng Quan Lâm vẫn chưa trả lời, sau lưng Thanh Hà lại lần nữa đánh vào mặt Tiểu Ngôn.

“Ngươi lại dám xưng ta với Nhị tiểu thư.”

Tiểu Ngôn trừng mắt phẫn hận nhìn Thanh Hà, hận không thể lột da của nàng, uống máu của nàng.

“Ngươi còn dám trừng ta.” Thanh Hà cuốn tay áo lên chuẩn bị tiếp tục dạy dỗ Tiểu Ngôn.

“Chờ một chút.” Thượng Quan Lâm mở miệng ngăn cản nàng.

Thanh Hà không cam lòng thu tay về, nhìn Thượng Quan Lâm, hi vọng tiểu thư sẽ dạy bảo nàng ta thật tốt.

“Sao vòng ngọc này lại ở trên tay ngươi.” Thượng Quan Lâm hít sâu mấy lần, để bình tĩnh trở lại, chỉ vào cổ tay Tiểu Ngôn hỏi.

Tiểu Ngôn cúi đầu xuống nhìn vòng ngọc mình đang đeo, chẳng lẽ Nhị tiểu thư vì cái này mà đánh nàng, suy nghĩ nửa ngày, mới tìm ra được đáp án cho Thượng Quan Lâm.

“Đây là do đại tiểu thư đưa cho nô tỳ.” Tiểu Ngôn vừa nói vừa thận trọng nhìn sắc mặt Thượng Quan Lâm.

“Đại tỷ tặng?” Thượng Quan Lâm không tin châm chọc nhìn Tiểu Ngôn.

Tiểu Ngôn ngồi dưới đất nhìn Thượng Quan Lâm giống như không tin, lời tiếp theo lại làm cho lửa giận của Thượng Quan Lâm bốc lên lần nữa, so với trước đó càng tăng thêm nhiều hơn.

“Là thật, Nhị tiểu thư, đại tiểu thư không chỉ cho ta, Bích Ngọc và Khương ma ma cũng đều có.”

Thượng Quan Lâm nghe xong không ngừng thở hổn hển, tốt, Thượng Quan Tây Nguyệt đáng chết,  đồ tốt không cho muội muội của mình, ngược lại đem đi cho đám nô tỳ không có địa vị, như vậy không phải gián tiếp tát vào mặt của nàng sao?

Thượng Quan Lâm xoay người uống hết ly nước trà để trên bàn, hít sâu mấy lần, mới xoay người lại. Nàng buộc mình chú ý lên chiếc vòng ngọc để cảm nhận được cảm giác sỉ nhục trong đó.

“Tiện tỳ, không chỉ trộm đồ, ngươi còn nói láo, Thanh Hà, đánh 20 bạt tai.” Thượng Quan Lâm nói xong liền ngồi trên ghế.

“Vâng, Nhị tiểu thư.”

Thanh Hà hưng phấn chà sát bàn tay, hừ, cho ngươi chết, vừa rồi dám trừng ta, nhìn xem ta trừng trị ngươi thế nào. Thanh Hà vừa nhấc Tiểu Ngôn lên, từ ngoài cửa truyền đến tiếng la.

“Dừng tay” A Văn vừa trở về nghe thấy động tĩnh trong phòng, tranh thủ chạy vào, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Tiểu Ngôn bị bắt.

“Nhị tiểu thư, không biết Tiểu Ngôn phạm vào sai lầm gì.” A Văn ôm quyền cung kính hỏi.

“Ngươi là ai?” Thượng Quan Lâm không vui nhìn một tên nô tài đột nhiên xuất hiện.

“Hồi Nhị tiểu thư, nô tài cũng là người trong viện đại tiểu thư.”

“Thật sao? Nếu là nô tài của đại tỷ, vì sao ngươi lại không bắt trộm.” Thượng Quan Lâm dùng cằm hất nhẹ về phía Tiểu Ngôn đang khóc nức nở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.