“Thượng Quan Lâm, lỗ tai nào của ngươi nghe thấy ta nói mình đẩy Thượng Quan Dục vào nước.” Thượng Quan Tây Nguyệt châm chọc nhìn nàng, sao trên đời này lại có loại người như vậy, một lòng chỉ muốn vu hãm người khác.
“Ta...” Thượng Quan Lâm nói không nên lời, bởi vì nàng thật sự không nghe thấy Thượng Quan Tây Nguyệt nói.”Dù ngươi không nói, nhưng ngươi im lặng cũng coi như thừa nhận.” Thượng Quan Lâm chưa từ bỏ ý định ngụy biện.
“Ngươi câm miệng cho ta.” Thượng Quan Tây Nguyệt hét lớn một tiếng “Ngươi không nói gì không ai nói ngươi câm đâu.”
“Còn về nguyên nhân Thượng Quan Dục rơi xuống nước, ta tưởng nô tài của hắn nên kể hết mọi chuyện ra rồi chứ.” Thượng Quan Tây Nguyệt thấy Tiểu An cúi đầu, duỗi ra ngón tay thon dài ra chỉ vào hắn.
Tiểu An quỳ trên mặt đất nghe thấy Thượng Quan Tây Nguyệt nói vậy, ngẩng đầu đã nhìn thấy ngón tay của nàng chỉ vào mình, bị dọa đến mức không dám thở mạnh một tiếng, cấp tốc cúi đầu nơm nớp lo sợ.
Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Tiểu An, cũng không làm khó hắn, thu tay lại, con mắt quét qua một vòng rồi nói “Nếu như các ngươi không chê phiền muốn nghe thêm lần nữa, vậy ta kể lại cho các ngươi nghe, là do Thượng Quan Dục muốn đẩy ta xuống nước trước, ta né qua một bên, rồi tự hắn rơi xuống nước, vậy thôi.”
“Ai bảo ngươi tránh.” Thượng Quan Lâm hỏi một câu không đầu không đuôi.
Thượng Quan Tây Nguyệt phì cười một tiếng, cười đến nỗi mọi người đều phải nhìn, thật vất vả mới dừng lại”Thượng Quan Lâm, ngươi thật sự ngốc hay giả ngốc vậy, người khác đẩy ngươi chẳng lẽ ngươi không tránh sao? Chẳng lẽ ngươi ngu ngốc đứng đấy cho người ta đẩy sao? Chẳng lẽ ngươi ngu xuẩn như vậy?” Thượng Quan Tây Nguyệt liên tiếp hỏi mấy câu, làm sắc mặt Thượng Quan Lâm hết xanh lại đỏ.
“Hơn nữa, nếu không phải ta cứu hắn, hắn đã sớm xuống địa ngục rồi!”
Giang Phỉ nghe thấy Thượng Quan Tây Nguyệt nguyền rủa con mình xuống địa ngục, đang chuẩn bị đứng lên mắng to, thì trên giường có động tĩnh.
“Khục khục... Nước” Thượng Quan Dục chậm rãi mở hai mắt ra, giọng nói khàn khàn.
Giang Phỉ thấy nhi tử tỉnh, cũng không thèm cãi nhau với Thượng Quan Tây Nguyệt nữa, vội vàng chạy đến bên cạnh, nắm tay hắn đặt vào lòng bàn tay mình “Dục, nương ở đây.”
“Nương” Thượng Quan Dục nhìn Giang Phỉ cật lực nói “Ta muốn uống nước. “
“Nương lấy cho ngươi” Giang Phỉ thả tay hắn ra chạy qua bàn bên cạnh rót một chén nước rồi đi về phía Thượng Quan Dục.
“Dục, nào, ngồi lên uống nước” Giang Phỉ thận trọng đỡ Thượng Quan Dục dậy, đưa chén trà đến bên miệng hắn, cho hắn uống từ từ.
Thượng Quan Dục uống một chén nước, cảm giác tinh thần tốt hơn nhiều, dựa lưng vào gối đầu, đánh giá đám người vây quanh mình, khi nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt, đột nhiên mở to hai mắt nhìn.
“Là ngươi! Nương, chính là nàng ta hại ta rơi vào trong nước.”
Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn Thượng Quan Dục vừa mới tỉnh dậy đã cáo trạng trước, hận không thể tiến lên cho hắn hai bạt tay. Tốt cho con heo mập nhà ngươi, ta cứu ngươi, ngươi không mang ơn thì thôi, còn đổ oan cho bản cô nương.
“Thiếu gia heo, ngươi đối đãi với ân nhân cứu mạng của ngươi như vậy sao? Ngươi hỏi nô tài của ngươi đi, nếu không phải ta cứu ngươi, thì không biết bây giờ ngươi thế nào rồi.”
“Còn nữa, thừa tướng đại nhân.” Thượng Quan Tây Nguyệt đưa mắt nhìn sang Thượng Quan Lưu Phong đang giữ im lặng “Ta không thể không nhắc nhở ngươi, Giang Phỉ chỉ là thiếp, ngươi để thiếu gia phủ Thừa tướng gọi nàng là nương, mà Thượng Quan Dục thân là con thứ lại nhục mạ ta, nếu chuyện này để cho đám quan trong triều biết, truyền ra ngoài không phải sẽ thành chủ đề bất lợi để người ta bàn tán sao. Còn nữa, lần sau nếu không có việc gì thì đừng tìm ta, ta bận rộn nhiều việc!”