Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 142: Chương 142: Nhìn thử xem ai mới là phế vật!




Nhưng dù thế này thì Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không e ngại, nàng tin tưởng mình, càng tin tưởng vào năng lực của mình hơn!

Ngưng thần tĩnh khí, Thượng Quan Tây Nguyệt lại bình tĩnh tu luyện, coi như lúc này không thể tấn cấp thì tu luyện nhiều một chút cũng có thể nâng cao năng lực, như vậy mình cũng có thể phát huy tốt hơn.

Hai ngày trôi qua rất nhanh, Thượng Quan Tây Nguyệt cũng chỉ dừng lại ở Võ Linh cao cấp, nhưng nàng không có nản chí, nàng có dự cảm, lần tranh tài này chính là cơ hội để tấn cấp.

Ngày hôm nay, ánh nắng tươi sáng, trời xanh mây trắng, là một ngày tốt để tỷ thí.

Thượng Quan Tây Nguyệt ra khỏi không gian huyền ảo từ sớm, thay một bộ váy dài màu đỏ thẫm, cả người tỏa sáng chói mắt hơn cả ánh nắng, rung động lòng người.

Sau khi đi ra khỏi cửa, đi đến quảng trường tranh tài cùng Vân Tiếu Tiếu.

Trên quảng trường rộng lớn, tất cả mọi người đều đang sôi nổi nghị luận xem thử người thắng trận tranh tài này là ai.

Lúc Thượng Quan Tây Nguyệt đi tới liền nghe thấy một đám người đang thảo luận về mình.

“Ai, các ngươi nói xem, lần tranh tài này ai có thể cầm được danh hiệu hạng nhất.”

“Chuyện này không biết trước được, nói không chừng là Nhược Tích sư tỷ, trước đó không lâu ta nghe nói nàng sắp đột phá cao cấp, nói không chừng lần này đã là Võ Linh đỉnh phong.”

“Cũng chưa chắc.” Một nam tử khác nói tiếp: “Ta nghĩ là tiểu sư muội Nguyệt nhi thắng mới đúng, các ngươi nhìn nàng tuổi còn quá trẻ mà đã đến Võ Linh sơ cấp, nói không chừng hiện tại đã thăng cấp rồi.”

Một người người trung thành sùng bái Nhược Tích khịt mũi coi thường: “Ngươi cũng nói là Võ Linh sơ cấp, vốn không cùng cấp bậc với Đỉnh Phong, hơn nữa, lúc Thượng Quan Tây Nguyệt khảo nghiệm vẫn là Võ Linh sơ cấp, chỉ trong thời gian ngắn sao nàng ta có thể tấn cấp, ngươi đừng mơ tưởng hão huyền.”

“Câu nói này phải nói ngươi mới đúng, nếu không chúng ta đặt cược đi, ta cược tiểu sư muội Nguyệt nhi thắng.”Nam tử kia hào phóng lấy một thỏi bạc để trên mặt bàn.

Thượng Quan Tây Nguyệt tập trung nhìn vào, thì ra bọn họ đã quyết định rồi, bên trái cái bàn có một cái 'Thượng ', đại biểu cho Thượng Quan Tây Nguyệt, bên phải là chữ 'Nhược ', đại biểu cho Nhược Tích.

“Hừ, ta cược Nhược Tích sư tỷ.” Người sùng bái Nhược Tích cũng lấy ra một thỏi bạc đặt ở bên phả.

“Ta cược tiểu sư muội Nguyệt nhi...”

“Ta cược Nhược Tích sư tỷ...'

“Ta cược...”

Nhìn phía trước đã biến thành sòng bạc, Thượng Quan Tây Nguyệt có chút dở khóc dở cười.

“Nguyệt nhi, người của ngươi hùng hổ, ngươi nhìn xem, sắp vượt qua Nhược Tích sư tỷ rồi.”Vân Tiếu Tiếu lôi kéo cánh tay Thượng Quan Tây Nguyệt, để nàng nhìn mặt bàn, quả nhiên không sai, ô cược của Thượng Quan Tây Nguyệt đã chất đầy bạc.

“Ta cược một ngàn lượng.”Bách Lý Thần cầm một tấm ngân phiếu đi tới.

Đúng lúc này, Nhược Tích nhìn thấy có một đám người tập trung lại, cũng tò mò đi tới, nhìn thấy bạc trên bàn, nàng lập tức hiểu ra, nhưng khi thấy bạc cược mình và Thượng Quan Tây Nguyệt không chênh lệch nhau nhiều, hai tay của nàng liền nắm thật chặt, đáng chết, những sự ủng hộ này vốn nên thuộc về ta mới đúng.

Vừa nghe thấy Bách Lý Thần hô cược một ngàn lượng, tất cả mọi người đều nhao nhao trừng lớn hai mắt, trời ạ, một ngàn lượng, bọn họ chỉ dám cược một ít tiền.

Nhưng ngoài kinh ngạc ra bọn họ cũng tò mò hiếu kỳ rốt cục Bách Lý Thần sẽ cược ai.

“Thần sư đệ, ngươi quá khẳng khái, một ngàn lượng đều cược cho Nhược Tích sư tỷ sao?” Hai mắt người sùng bái Nhược Tích sáng lên nhìn chằm chằm ngân phiếu trong tay Bách Lý Thần.

Người sùng bái Thượng Quan Tây Nguyệt cũng chen lên, đi lên phía trước nói: “Thần sư đệ, một ngàn lượng này là muốn cược cho tiểu sư muội của chúng ta đúng không?”

“Cái gì, ngươi tránh ra cho ta, là cho Nhược Tích sư tỷ ...”

“... Ngươi mới cút đi cho ta, đây là cho tiểu sư muội Nguyệt nhi.”

Mắt thấy hai người sắp đánh nhau vì điều này, nhưng Bách Lý Thần lại không quan tâm mà chỉ đứng im đó, cũng không có bất kỳ động tác gì, khiến cho người ta không đoán ra được hắn muốn đặt ngân phiếu cho ai.

Qua một lúc lâu, dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, rốt cục Bách Lý Thần cũng cử động, hắn chậm rãi vươn tay đưa về phía ô cược của Nhược Tích.

Quá tốt rồi, trong lòng Nhược Tích cực kỳ cao hứng, nàng thật không ngờ Bách Lý Thần lại tin tưởng mình sẽ thắng, điều này thật sự nằm ngoài dự liệu của nàng.

“Thấy không, ngay cả Thần sư đệ cũng cho rằng Nhược Tích sư tỷ sẽ thắng.”Người kia vênh váo tự đắc nói, người sùng bái Thượng Quan Tây Nguyệt không hề nói bất cứ điều gì, chỉ tiếc nuối nhìn một ngàn lượng ngân phiếu.

Ngay khi ngân phiếu sắp đặt xuống mặt bàn thì thế trận lại thay đổi, cổ tay Bách Lý Thần xoay chuyển, ngân phiếu rơi vào ô cược của Thượng Quan Tây Nguyệt vị trí.

“Ta cược Nguyệt nhi của ta thắng.” Giọng nói của Bách Lý Thần rất có từ tính, lúc nói còn nhìn về phía Thượng Quan Tây Nguyệt.

Yêu nghiệt!

Thượng Quan Tây Nguyệt đỏ mặt thầm nói trong lòng, sao không đặt ngay từ đầu đi, còn náo loạn như vậy làm gì, để người khác hồi hộp, thật là.

Đối với cách xưng hô của Bách Lý Thần, tất cả mọi người đều không quá kinh ngạc, bởi vì chuyện Thượng Quan Tây Nguyệt là biểu muội của Bách Lý Thần đã sớm truyền đi khắp học viện.

Người sùng bái Nhược Tích nhìn thấy ngân phiếu không rơi xuống trước mặt mình, không khỏi xụ mặt xuống, cả người mặt ủ mày chau. Ngược lại, người sùng bái Thượng Quan Tây Nguyệt lập tức trở nên rạng rỡ, cười ha hả, vẫn không quên châm chọc người đang ủ rũ cúi đầu bên cạnh.

“Ai da, sao ngươi không khoe khoang nữa, Thần sư đệ sẽ chỉ cược cho tiểu sư muội Nguyệt nhi thôi, ngươi nhìn ngươi đi, phí công quan tâm rồi.”Nói xong, lại cười lớn vài tiếng.

Người kia không phục, tức giận ồn ào: “Có gì ghê gớm đâu, người kia... Thần sư đệ là biểu ca Thượng Quan Tây Nguyệt, đương nhiên sẽ chọn nàng rồi!”

Bách Lý Thần cười một tiếng, nụ cười sắp chọc mù mắt mọi người: “Không, ta cược Nguyệt nhi, không có nguyên nhân khác, chỉ bởi vì ta tin tưởng nàng, nàng nhất định sẽ thắng!”

Nghe được câu này, đám người lại thổn thức, mắt nhìn hai người có chút mập mờ.

Mặt Thượng Quan Tây Nguyệt đỏ lên, trừng mắt liếc hắn một cái, liền kéo Vân Tiếu Tiếu đi tới.

Mà lúc đầu Nhược Tích đang nhếch miệng sau đó lại lập tức cứng ngắc, nàng không nhúc nhích nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt và Bách Lý Thần liếc mắt đưa tình, răng cắn chặt môi, thầm thề, Thượng Quan Tây Nguyệt, lần này ta nhất định phải đánh bại ngươi, để Bách Lý Thần biết ta mới là lựa chọn tốt nhất, còn ngươi chỉ là một phế vật.

Lý Thiên Thiên đi tới nhìn thấy Nhược Tích cắn răng nghiến lợi, nàng cũng nhìn thấy tình hình vừa rồi, cũng khó trách Nhược Tích lại tức giận, nếu đổi lại là nàng, nhất định cũng không chịu nổi.

Lý Thiên Thiên đi lên trước, an ủi: “Nhược Tích tỷ, ta ủng hộ ngươi, ta tin tưởng ngươi sẽ thắng.”

Nhược Tích không quay đầu lại, vẫn hung tợn nhìn chằm chằm bóng lưng Thượng Quan Tây Nguyệt, nàng cũng nghe thấy lời an ủi của Lý Thiên Thiên, nhưng nàng không hề cảm động, trong lòng của nàng, nàng không cần bất cứ kẻ nào tới dỗ dành nàng, ngoại trừ nam nhân kia.

Sau khi đi vào sân đấu, Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn thấy Hiên Viên Triệt ngồi ở trên đài cao, nàng không tự chủ được nở nụ cười, nhìn Hiên Viên Triệt cũng luôn nhìn nàng.

Thật ra Hiên Viên Triệt đã sớm đến đây rồi, những lời nói vừa rồi của Bách Lý Thần, hắn cũng nghe rất rõ ràng, bất tri bất giác, hắn có chút hài lòng với đứa con rể này, mà dù là dung mạo hay là cái khác thì đều là rồng trong biển người, có phong độ của một đại tướng!

Trong lúc chờ đợi, khi tất cả mọi người tới nơi thì cũng đã là buổi trưa, rốt cục cũng đông đủ.

Thượng Quan Tây Nguyệt lại nhìn về phía đài, phát hiện không chỉ có Lý trưởng lão, còn có một vị lão nhân khác, xem ra tuổi tác đã lớn, nhưng tinh thần rất tốt.

“ Tiếu Tiếu, lão nhân trên đài là ai.”

Vân Tiếu Tiếu nhìn theo ánh mắt của Thượng Quan Tây Nguyệt, sau đó mơ màng lắc đầu: “Ta cũng không biết, thật kỳ quái, từ trước tới nay ta chưa từng gặp ông ta.”

Thượng Quan Tây Nguyệt gật đầu: “Nhìn chỗ ngồi của hắn, hình như thân phận cũng không thấp đâu.”

“Được rồi, mọi người im lặng đi” Lý trưởng lão đi lên trước vỗ tay một cái: “Hôm nay là lúc giải thi đấu diễn ra, hi vọng tất cả mọi người có thể đạt được thành tích tốt, mặt khác, ta muốn giới thiệu với mọi người, vị này là Dương viện trưởng của Học Viện Tinh Thần chúng ta, mọi người vỗ tay hoan nghênh đi.”

Vừa dứt lời, tất cả mọi người kích động vươn tay ra, toàn bộ trên quảng trường đều là tiếng vỗ tay, đương nhiên bọn họ kích động rồi, từ lúc tới đây chưa ai gặp qua viện trưởng, lần này có cơ hội gặp mặt, đương nhiên bọn họ phải xem cho thật kỹ vị viện trưởng vĩ đại này là ai mà lại có năng lực xây dựng một học viện có quy mô lớn như vậy.

Dương viện trưởng đứng lên mỉm cười, giọng nói già nua có lực vang vọng khắp quảng trường: “Cuối cùng đã tới ngày tranh tài mọi người chờ mong, hi vọng các ngươi phát huy hết sức, lần tranh tài này người hạng nhất và hạng hai có thể đi theo Hiên Viên thiếu chủ trở về, đến lúc đó hắn sẽ cho các ngươi vào Linh Lung Bảo Tháp để để tu luyện trong vòng một tháng.”

Linh Lung Bảo Tháp!

Mọi người nghị luận ầm ĩ, phải biết rằng Linh Lung Bảo Tháp là bảo vật trong truyền thuyết, thì ra là ở Hiên Viên gia, nghe đồn rằng nếu vào trong Linh Lung Bảo Tháp tu luyện thì linh lực sẽ tăng vọt với tốc độ nhanh.

Đương nhiên, cũng phải xem thử thực lực người tu luyện ra sao thì mới biết được ngươi tiến bộ cỡ nào, theo lời người khác nói là người có thực lực càng mạnh thì khi đi vào tu luyện sẽ làm ít hưởng nhiều, nếu một chú chim non đi vào thì chỉ uổng sức thôi, thực lực căn bản không có thì dù có luyện lâu cũng không có hiệu quả gì!

Không ngờ người lần này thắng giải tranh tài lại có thể đi vào Linh Lung Bảo Tháp, khí thế của mọi người lập tức tăng vọt, tất cả đều khoa chân múa tay, nghĩ rằng nên lợi dụng trận đấu lần này để thu hút sự chú ý của Hiên Viên Triệt, bởi vì bọn họ biết, với tư chất của bọn họ nếu muốn dành được hạng nhất, hạng hai thì đúng là khó hơn lên trời, điều này tuyệt đối không thể, chỉ có biểu hiện tốt một chút, nói không chừng Hiên Viên thiếu chủ vui vẻ sẽ đưa bọn họ vào theo.

Thượng Quan Tây Nguyệt xem đám người tràn đầy phấn khởi, cũng không nhịn được nổi hứng thú với Linh Lung Bảo Tháp, cũng càng quyết tâm dành vị trí đầu bảng!

“Tốt, bây giờ cuộc so tài bắt đầu, các bạn học, ta chúc các ngươi thành công.”Nói xong, Dương viện trưởng ngồi lại vị trí của mình.

Lý trưởng lão tiếp lời, lớn tiếng nói quy tắc tranh tài: “Đợt tranh tài hôm nay chia thành ba trận, trận đầu hai mươi người một tổ, tỷ thí với nhau, cuối cùng chỉ có hai người thắng, cho nên đây cũng là vọng loại, phải nhờ vào sự cố gắng của mọi người rồi, xem thử có thể dùng thực lực này để đứng vững đến cuối trận đấu hay không, trận thứ hai, hai người thắng trận đầu sẽ giao đấu với nhau, đến lúc đó mười người đứng đầu sẽ tiến vào chung kết, trận thứ ba, cũng chính là trận cuối cùng, đây là trận đấu cực kỳ quan trọng, người thắng trận chỉ có một, mọi người nhất định phải ủng hộ, có thể tiến vào Linh Lung Bảo Tháp hay không thì phải xem tạo hóa của các ngươi rồi, mọi người có lòng tin hay không!”

“Có “Một tiếng trả lời chấn động toàn bộ quảng trường, cũng vang đi rất xa...

Tiếng la này dừng lại, một âm thanh khác đột ngột vang lên giữa mọi người.

“Ta bỏ cuộc”

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn sang, thì ra là Bách Lý Thần, nhưng mà thực lực của hắn cao như vậy, vì sao lại từ bỏ cơ hội tốt như vậy.

“Thần sư đệ, vì sao ngươi bỏ cuộc, người thắng có thể vào Linh Lung Bảo Tháp đó, Linh Lung Bảo Tháp là thứ tất cả mọi người tha thiết mơ ước, ngươi có năng lực như thế, vì sao không tham gia.”Người đứng bên cạnh Bách Lý Thần không hiểu hỏi, nhưng ngoài hiếu kỳ ra thì hắn vẫn mừng thầm,  bởi vì hắn biết thực lực của Bách Lý Thần rất cao, nếu hắn ra tay thì sợ rằng ngay cả trận thứ hai mình cũng không vào được, lần này tốt rồi, Bách Lý Thần không tham gia thì mình cũng có chút cơ hội.

Sau khi Lý trưởng lão nghe thấy cũng không quá ngạc nhiên, chỉ mở miệng xác nhận lại: “Ngươi khẳng định muốn bỏ quyền thi đấu sao?”

“Đúng. “Ngắn gọn mà rõ ràng, không tiếp tục nói thêm lời thừa thãi.

Lý trưởng lão nhẹ gật đầu: “Tốt, đã như vậy, chúng ta liền bắt đầu tranh tài, hai tổ đi lên một lượt.”

Chờ Lý trưởng lão nói xong, mọi người tự tạo thành một nhóm hai mươi người, sau đó đi lên đài.

Trận đấu này rất nhanh chóng, chỉ khoảng một canh giờ đã có hơn một trăm người so tài xong, kết quả cũng đã có, mười hai người có thể tiến vào cuộc tranh tài cuối cùng. Ở trong đó bao gồm Thượng Quan Tây Nguyệt và Nhược Tích.

“Nguyệt nhi, cố lên.” Ngay khi mười hai người đang giằng co thì bên tai Thượng Quan Tây Nguyệt vang lên giọng nói gần trong gang tấc, nàng quay đầu lại thì nhìn thấy Bách Lý Thần đang nhìn mình, môi hơi nhúc nhích, nàng biết, hắn đang truyền âm cho nàng, người khác không nghe thấy được.

Thượng Quan Tây Nguyệt không có cách nào để đáp lại, nàng chỉ có mỉm cười nhàn nhạt với Bách Lý Thần, giống như nói 'Nàng sẽ cố gắng'!

Nhìn hai người trao đổi ánh mắt, Nhược Tích đứng đối diện Thượng Quan Tây Nguyệt ghen tỵ nhìn nàng, trong nội tâm nàng cực kỳ hận Thượng Quan Tây Nguyệt, ánh mắt Nhược Tích ngoan độc, hai tay nắm chặt lại, nàng thề lần này nhất định phải hạ thấp Thượng Quan Tây Nguyệt!

“Tốt, đây là vòng so tài cuối cùng, mọi người nhất định phải ủng hộ.”Lý trưởng lão nói xong cũng quay về vị trí của mình, an tĩnh quan sát.

Mà Dương viện trưởng ngồi bên cạnh không chớp mắt nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, trong mắt cũng đầy tán thưởng, không thể không nói, hắn rất thưởng thức Thượng Quan Tây Nguyệt, tuổi quá trẻ mà thực lực lại không tệ, mà nhìn bộ dáng của nàng, giống như còn chưa dùng hết toàn lực, chắc là đang kìm lại, hắn rất chờ mong nàng tiếp tục tranh tài.

Còn Hiên Viên Triệt thì lại cực kỳ đắc ý, cảm thấy vô cùng vui vẻ vì mình có nữ nhi như vậy, bây giờ thấy nữ nhi thế này hắn không khỏi mong đợi đến khi gặp mặt nhi tử, không biết tình huống hai người gặp mặt sẽ thế nàoì.

Dương viện trưởng quay đầu nhìn thấy mặt Hiên Viên Triệt hớn hở, không khỏi tò mò hỏi: “Hiên Viên lão đệ, chuyện gì mà khiến ngươi vui vẻ như vậy.”

Thật ra hai người đã sớm quen biết, mà quan hệ cũng không tệ lắm, mặc dù hai người không thường gặp mặt nhưng vẫn luôn giữ quan hệ hữu nghị.

Có rõ ràng như vậy không, Hiên Viên Triệt khống chế nét mặt của mình, nhưng dù như vậy thì vẫn có thể nhìn ra hắn đang cười: “Dương huynh, thật ra cũng không có gì, chỉ là...”Đắc ý quên việc, thiếu chút nữa Hiên Viên Triệt đã nói ra chuyện Thượng Quan Tây Nguyệt là nữ nhi của mình rồi, nguy hiểm thật nguy hiểm thật, hắn kịp thời dừng lại, nếu hắn nói ra, nhất định sẽ nữ nhi trách mình.

“Chỉ là cái gì “Dương viện trưởng kỳ quái nhìn hắn, phát hiện ánh mắt của hắn luôn nhìn đài luận võ, nhưng khi hắn nhìn theo thì lại thấy một đám người rối bời, căn bản không biết hắn đang nhìn ai.

“Dương huynh, ngươi không cảm thấy tiểu nữ tử mặc đồ đỏ có tư chất không tệ sao, nếu có thể, ta thật sự muốn đưa nàng về bồi dưỡng một chút.”Hiên Viên Triệt chỉ Thượng Quan Tây Nguyệt đang đấu trên đài, thật sự càng nhìn càng thích, nữ nhi của mình hoàn toàn kế thừa mình, thông minh như vậy, tất cả nam tử đều nhìn nàng chằm chằm, hắn không khỏi dâng lấy làm kiêu ngạo.

Dương trưởng lão nhìn qua: “Hiên Viên lão đệ, hai chúng ta nhìn trúng cùng một người, tiểu nữ tử kia thật sự không đơn giản, đang đánthaajhau mà lại nhàn tản như vậy, thật ra mỗi một bước nàng đều có suy tính của mình, suy nghĩ như thế nào đánh bất ngờ, thắng bất ngờ!”

Hiên Viên Triệt bị câu nói này của Dương viện trưởng chọc cười ha ha, giống như người được khen là hắn vậy, cười trong chốc lát, hắn mới cảm thấy mình quá khoa trương, vội vàng hắng giọng một cái, nói sang chuyện khác: “Khụ khụ... Lão huynh, nếu tiểu nữ tử này thắng trận, ta muốn đưa nàng về.”

Nghĩ đến sau khi tranh tài có thể về nhà cùng nữ nhi, tâm trạng của Hiên Viên Triệt rất kích động, hắn chờ ngày này đã rất lâu rồi, rốt cục hôm nay cũng thực hiện được.

“Cái gì, ngươi muốn dẫn nàng về, ta còn chuẩn bị thu nàng làm đệ tử nhập thất đó.”Dương viện trưởng kinh ngạc nhìn Hiên Viên Triệt, mình cũng rất vừa ý tiểu nữ tử này, cũng không thể để lão già này đoạt đi.

“Đệ tử nhập thất?”Hiên Viên Triệt càng kinh ngạc hơn, phải biết rằng đã nhiều năm nay Dương viện trưởng chưa từng thu đệ tử, không ngờ hôm nay lại có ý nghĩ như vậy,  mà ý nghĩ này lại bởi vì nữ nhi của mình quá ưu tú, ha ha. Nghĩ đến đây, Hiên Viên Triệt lại suýt chút nữa cười ha hả.

“Dương lão huynh, chỉ sợ ngươi phải thất vọng rồi.”Nguyệt nhi nhất định sẽ về nhà với ta, không thể ở lại chỗ này làm đệ tử nhập thất của người đâu!

“Tự tin như vậy sao, vậy chúng ta rửa mắt mà đợi đi.”Dương viện trưởng nói xong lại nhìn về phía sân thi đấu.

Mười hai người tranh tài chỉ còn lại rải rác vài người, Thượng Quan Tây Nguyệt và Nhược Tích đều ra sức đối phó người bên cạnh, rốt cục, trên sân chỉ còn lại có hai người.

“Rốt cục cũng chỉ còn lại có hai người chúng ta.”Nhược Tích sửa sang lại quần áo xốc xếch vì đánh nhau, nhưng khi nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt đánh lâu như vậy mà vẫn không dính một hạt bụi, sắc mặt Nhược Tích liền thay đổi, tay chỉnh quần áo cũng chậm rãi buông xuống.

Đáng chết, Thượng Quan Tây Nguyệt nhất định tồn tại là để chọc tức mình mà, nếu không thì sao mỗi lần ở trước mặt nàng ta cảm giác luôn có cảm giác thấp hơn nàng.

“Đúng vậy, đúng là chỉ còn lại hai người chúng ta, Nhược Tích sư tỷ dự định đối phó ta như thế nào đây.”Thượng Quan Tây Nguyệt nhàn nhạt cười, nhưng nụ cười lại khiến cho người ta run rẩy.

“Cái gì mà đối phó, ta nghe không hiểu.”Nhược Tích nhìn dung mạo Thượng Quan Tây Nguyệt tuyệt sắc thì trong lòng lại cực hận, hận không thể đi lên xé nát cái dung mạo đẹp hơn mình gấp trăm lần kia.

“Nhược Tích học tỷ đang giả bộ hồ đồ sao, sao lại nghe không hiểu vậy, chẳng lẽ ngươi thật sự ngu xuẩn như vậy?” Lông mày Thượng Quan Tây Nguyệt nhẹ nhàng nhướng lên.

Hừ, đừng tưởng rằng nàng không biết Nhược Tích đang tính toán gì, muốn thắng nàng, kiếp sau đi!

Nghe thấy Thượng Quan Tây Nguyệt nói mình ngu xuẩn, sắc mặt Nhược Tích lúc xanh lúc đỏ, nàng nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt chằm chằm, hận không thể rút gân lóc xương nàng.

Thượng Quan Tây Nguyệt!

Nhược Tích thầm nghiến răng gọi bốn chữ này, lòng đầy tức giận, thiếu chút nữa là phun trào ra ngoài, mắt nàng ngoan độc nhìn chằm chằm phía trước, hít một hơi thật sâu.

Dưới đài tất cả mọi người không chớp mắt nhìn hai người ưu tú, bên trên đài luận võ, hai bóng người đứng đối mặt nhau, tóc dài bay trong gió.

Nhược Tích ngắm nhìn nữ nhân trước mặt, cũng không còn ngụy trang nữa, tất cả hận ý đều bạo phát ra ngoài, khóe môi nở nụ cười lạnh.

“Thượng Quan Tây Nguyệt, hôm nay ta sẽ để ngươi phủ phục dưới chân của ta, để ngươi thừa nhận ngươi là phế vật, ta sẽ để cho Bách Lý Thần thấy rốt cục là ai mới thích hợp với hắn!”

Ta sẽ để cho Bách Lý Thần thấy rốt cục là ai mới thích hợp với hắn.

Nghe câu nói này xong, đôi mắt Thượng Quan Tây Nguyệt tản ra ý lạnh ý, nàng thật sự khinh thường nói chuyện với loại người như nàng, chỉ bằng bộ dáng của nàng mà cũng muốn Thần, đúng là mơ mộng hão huyền.

“Có đúng không, vậy thì thử một chút xem sao, xem thử ai mới là phế vật!”

“Đi chết đi “ Ánh mắt Nhược Tích độc ác, rút trường kiếm bên hông ra, kiếm khí bén nhọn chém về phía Thượng Quan Tây Nguyệt, lực đạo đó như muốn nói nếu không chém chết nàng thì thề không bỏ qua.

Trong nháy mắt đó, mắt Thượng Quan Tây Nguyệt lóe lên, thân thể nhanh chóng lui về phía sau, tránh thoát đòn tấn công.

“Ầm. . . .”

Kiếm khí không đánh trúng Thượng Quan Tây Nguyệt nên đánh vào mặt đất, tạo ra một cái hố trên sàn đấu, bụi đất lập tức tung bay nổi bồng bềnh giữa không trung. . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.