Nhìn thấy Tiên Phán Phán đáp trả nhanh chóng, nói cho Thượng Quan Lâm á khẩu không trả lời được, trong lòng nàng thầm giơ ngón tay cái lên.
Nói rất hay, Phán Phán, ngươi thật sự rất hợp khẩu vị của ta, bạn tốt như ngươi ta đã nhận định rồi.
Vốn tưởng rằng việc này cứ như vậy trôi qua, ai ngờ Tiên Phán Phán lại không buông tha tiếp tục mở miệng nói: “Thượng Quan Lâm, không phải tới bây giờ ngươi vẫn còn mang thù chuyện Thiên Tuyết liên lần trước chứ.”
Bị nàng ta nói trúng tim đen, Thượng Quan Lâm há hốc mồm không biết nói gì.
Thấy vẻ mặt nàng như thế, Tiên Phán Phán đã hiểu.
“Không lẽ ta nói đúng rồi, Thượng Quan Lâm, xem ra ngươi thật sự rất cẩn thận.” Tiên Phán Phán cảm thán từ tận đáy lòng.
Thượng Quan Lâm thật sự rất tức giận, đánh cũng không thể đánh, mắng cũng không thể mắng, một luồng khí tức cứ bay lòng vòng trong ngực nàng, đột nhiên trợn mắt lên, cứ vậy mà hôn mê bất tỉnh.
“A, biểu tỷ.” Giang Ngọc Nhi đứng cách nàng gần nhất, tranh thủ đỡ nàng.
“Lâm Nhi” Thái tử cũng đau lòng mang một cái ghế đến cho nàng ngồi xuống.
Tiên Phán Phán nhìn bộ dạng Thượng Quan Lâm, nhếch miệng “Ngươi cũng quá suy yếu rồi, chỉ nói có hai câu liền choáng, thật sự quá nhu nhược.”
Thượng Quan Tây Nguyệt nghe xong, khóe miệng không ngừng co quắp, muội muội tốt của ta, ngươi không chỉ tùy tiện nói hai câu đâu, lời ngươi nói lại làm cho người ta không thể phản kháng, tức giận bị kìm nén không phát ra được, không choáng mới là lạ.
Thượng Quan Lâm dần dần tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã nghe thấy lời nói châm chọc của Tiên Phán Phán, thiếu chút nữa tiếp tục thở gấp, hôn mê bất tỉnh.
“Tiên Phán Phán, ngươi đừng quá phận, thái tử, người phải làm chủ cho Lâm Nhi.” Thượng Quan Lâm khóc nhào vào ngực Bách Lý Hành, tỏ vẻ yếu đuối, hi vọng dùng nước mắt để đổi lấy sự đồng tình của Bách Lý Hành, sau đó trút giận dùm nàng.
Không thể không nói, Thượng Quan Lâm đã gãi trúng tâm tư của Bách Lý Hành, Bách Lý Hành liền dính chiêu ngay.
“Tiên Phán Phán, ngươi thật sự đã quá phận, mau xin lỗi Lâm Nhi đi.” Bách Lý Hành ôm giai nhân trong ngực, nghiêm mặt nhìn Tiên Phán Phán.
Mà Thượng Quan Lâm đang tựa vào ngực Bách Lý Hành rất đắc ý nhìn Tiên Phán Phán hơi nhíu mày, giống như muốn nói, thế nào, ta có thái tử làm chỗ dựa, ngươi dựa vào thông minh thì có thể làm được chuyện gì.
Một bên Tiên Phán Phán cũng thấy khó khăn, thái tử đã mở miệng không thể không làm theo, nếu không phụ thân sẽ khó xử, nhưng nàng lại không muốn xin lỗi kẻ dối trá như Thượng Quan Lâm, suy nghĩ nửa ngày, vẫn quyết định nói xin lỗi. Bất kể như thế nào, cũng không thể để phụ thân khó xử.
Ngay lúc Tiên Phán Phán chuẩn bị đi lên, Thượng Quan Tây Nguyệt kéo tay nàng lại.
“Nguyệt nhi” Tiên Phán Phán quay đầu lại nhìn nàng.
Thượng Quan Tây Nguyệt cho nàng một ánh mắt yên tâm “Để ta giải quyết “
Nói xong, nàng buông tay Tiên Phán Phán ra, đứng trước mặt Bách Lý Hành “Thái tử, ngươi cũng đừng biến chuyện nhỏ thành to nữa, ta muốn hỏi vừa rồi Phán Phán nói gì mà lại làm ngươi cảm thấy nàng quá phận.”
Thượng Quan Tây Nguyệt không cho Bách Lý Hành cơ hội mở miệng, nói tiếp “Chẳng lẽ là lúc Phán Phán nói Thượng Quan Lâm canh cánh chuyện Thiên Tuyết liên sao? Nhưng Thượng Quan Lâm cũng không phủ nhận, bây giờ lại muốn so đo, không phải hẹp hòi thì là gì, còn thái tử như ngươi nữa, vừa rồi rõ ràng nói mọi người không nên coi ngươi là thái tử, bây giờ lại dùng thân phận thái tử cưỡng bức người khác nói xin lỗi, ngươi thân là thái tử, lại nói một đằng nghĩ một nẻo, ngày sau sao có thể lãnh đạo quần thần.”