Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 97: Chương 97: Thái tử, nón xanh của ngươi đã tới.




“Tỷ tỷ, ngươi đang cười cái gì.”Bách Lý Thần xích lại gần Thượng Quan Tây Nguyệt cẩn thận nhìn.

Lúc đầu nàng đang đắm chìm trong sự tưởng tượng, đột nhiên phát hiện một khuôn mặt dán sát vào mặt mình, gần đến nỗi ngay cả lỗ chân lông trên mặt cũng nhìn thấy rõ ràng, không khỏi bị dọa hét to một tiếng, đẩy Bách Lý Thần ra “A..., ngươi làm gì!”

Bách Lý Thần bị đẩy lui về phía sau mấy bước mới đứng vững lại, ủy khuất nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt “Tỷ tỷ, ta chỉ muốn biết vì sao ngươi lại cười thôi.”

Khóe miệng Bách Lý Gấm không ngừng co giật nhìn Bách Lý Thần giả bộ ủy khuất, ông trời ơi, ông mau cho thiên lôi đánh chết ta đi, ta thực sự không chịu được bộ dạng nai tơ của hắn nữa.

Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn thấy Bách Lý Thần cong miệng lên, giống như sắp khóc, vội vàng khoát tay “Thật xin lỗi, ta không cố ý đẩy ngươi, vừa rồi bị dọa nên mới vậy thôi.”

Dỗ một lúc lâu, Bách Lý Thần mới không náo loạn nữa.

“Được rồi.” Bách Lý Hành không nhịn được nữa “Lâm Nhi, ngươi nói cho ta biết, vì sao nàng ta lại ở chỗ này.”

Thượng Quan Lâm cao hứng nhìn thấy thái tử ghét bỏ Thượng Quan Tây Nguyệt, càng như vậy, nàng càng có cơ hội lên làm thái tử phi, nghĩ đến ngày sau sẽ làm thái tử phi, giọng nói của Thượng Quan Lâm càng ngày càng nhẹ nhàng.

“Thái tử, ngươi không nên tức giận, ta và đại tỷ tỷ dù sao cũng là tỷ muội, ta nghĩ từ trước tới giờ đại tỷ tỷ đều chưa từng ra khỏi phủ, lần này rừng hoa đào nở, ta muốn dẫn đại tỷ đến xem, thái tử, ngươi bỏ qua cho ta đi.”

Nhìn Thượng Quan Lâm nũng nịu với mình, Bách Lý Hành cũng áp chế thái độ lại “Nếu Lâm Nhi đã nói vậy, vậy ngươi theo chúng ta đi ngắm hoa đi.”

Nghe giọng nói của Bách Lý Hành, giống như được đi ngắm hoa với hắn là chuyện rất vinh hạnh vậy, diễn[dàn''llequyd00n kiểu bố thí như vậy, làm Thượng Quan Tây Nguyệt hận không thể cho hắn hai quyền.

“Cùng nhau? Không cần, thái tử, ta sợ đi cùng ngươi không khí sẽ ô nhiễm.”Thượng Quan Tây Nguyệt vừa nói vừa lấy quạt tay ra quạt, giống như rất khó chịu.

“Ai nha, đúng rồi “Thượng Quan Tây Nguyệt làm bộ như kinh sợ “Quên nói cho ngươi biết, thái tử, nón xanh ngươi cũng tới đây.”

Thượng Quan Tây Nguyệt nói xong dùng ngón tay chỉ vào Giang Nguyên đứng bên cạnh.

Giang Nguyên vốn là rùa đen rút đầu, nhìn thấy mọi người đưa mắt nhìn mình, hắn lập tức bị dọa đến mức hai chân phát run.

Thái tử? Sao biểu muội không nói với hắn thái tử cũng tới, sớm biết như vậy hắn sẽ không tranh đoạt vũng nước đục này, nhưng bây giờ đã không còn kịp rồi.

Hít sâu vài lần, một lúc sau chân mới hết run, Giang Nguyên mới kiên trì hành lễ với Bách Lý Hành.

“Bái kiến thái tử “

“Miễn lễ “Bách Lý Hành tùy ý khoát tay áo, lúc này hắn chỉ hiếu kỳ câu nói vừa rồi của Thượng Quan Tây Nguyệt là có ý gì.

“Lâm Nhi, nữ nhân này có ý gì!”

Từ lúc Thượng Quan Lâm nghe được hai chữ nón xanh đã trợn tròn mắt, Thượng Quan Tây Nguyệt đáng chết, luôn không quên bôi đen nàng, nếu để cho thái tử biết hành vi của mình và Giang Nguyên, nhất định sẽ khinh thường mình, đến lúc đó cũng sẽ không thể ngồi vào vị trí thái tử phi được.

“Không có gì, đại tỷ tỷ đang nói giỡn thôi, thái tử, chúng ta đi ngắm hoa đi!” Nói xong, Thượng Quan Lâm liền lôi kéo cánh tay Bách Lý Hành đi về phía trước. Thượng Quan Tây Nguyệt đứng ở phía sau nhìn bóng lưng hai người rời đi, vừa ý nhìn Thượng Quan Lâm hốt hoảng, cười một tiếng, sau đó có người khác lo lắng hãi hùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.