Ngợi Ca Người Giữ Tủ

Chương 3: Chương 3: Chương 1




Phòng khách quý Quản lý tài chính Bạch Kim tầng 18, cánh cửa gỗ hạch đào tượng trưng cho sự chuyên nghiệp, vững chắc được đẩy ra, một cặp vợ chồng già trên năm mươi tuổi dìu nhau đi ra, trên khuôn mặt ghi lại những năm tháng cuộc đời treo một nụ cười, phía sau là một cô gái mặc quần áo đen, trên cổ quàng một chiếc khăn màu tím, ở ngực đeo bảng tên vàng dành riêng cho chuyên viên Quản lý tài chính cao cấp, trên khuôn mặt trái xoan trẻ tuổi là nụ cười nhiệt tình hiền hậu.

“Giáo sư Cao, ông yên tâm, kế hoạch Quản lý tài chính chỗ chúng tôi cung cấp nhất định phù hợp với yêu cầu đầu tiên của ông, chỉ cần hạ thấp rủi ro, đảm bảo tiền bạc được sử dụng linh hoạt.” Hạng Bội Tâm đưa ra cam đoan như đã tính trước.

“Phải, sự chuyên nghiệp của cô Hạng khiến tôi rất tin tưởng, haha...” Quý ông lớn tuổi hài lòng luôn miệng khen ngợi.

“Nếu sớm quen biết cô Hạng, lúc trước chúng tôi cũng sẽ không thua lỗi nhiều tiền bạc như thế, thiếu chút nữa ngay cả vốn cũng mất, vẫn là cô Hạng sáng suốt, đủ chuyên môn, tiền lương hưu của chúng tôi giao cho cô, tôi và ông bạn già rất yên tâm.” Bà Cao ở bên cạnh giơ ngón cái.

“Đây là việc tôi phải làm, tôi rất cám ơn ông bà đã cho tôi cơ hội được phục vụ. Xin đi thong thả.”

Sau khi hàn huyên, đôi vợ chồng như chim cá thân thiết dìu nhau đi khỏi phòng khách quý Quản lý tài chính Bạch Kim tầng 18 trong cái nhìn đưa tiễn của Hạng Bội Tâm.

“Nếu tôi còn có con trai, tôi nhất định để cô Hạng gả vào làm con dâu nhà chúng ta.”

“Con trai bà đã lấy đi hết tất cả tài sản tích trữ, tỉnh lại đi!” Giáo sư Cao cười nhạo kéo vợ đi.

Hạng Bội Tâm, chuyên viên Quản lý tài chính cao cấp Ngân hàng Ngoại thương, có bằng học sau đại học, bước vào ngành Tài chính mới chỉ hai năm ngắn ngủi đã có không ít điểm sáng, không chỉ làm việc rất được khách hàng tin cậy, mà còn khiến cấp trên hết sức tán thưởng, xem cô như vũ khí bí mật.

Khẩu hiệu cuộc đời cô chính là: Khi cần hợp tác nhóm thì hợp tác nhóm, khi cần hoạt động độc lập thì không phụ thuộc vào ai, thẳng đến đảo Hoàng Long [1]. Cách xử thế triết học như vậy cũng cho thấy tư thái, sự gan dạ và khí chất can đảm độc đáo của cô.

[1] Chỉ điểm yếu của kẻ địch.

Đôi chân dài bước về phía chỗ ngồi trong văn phòng, đồng nghiệp La Lâm bên cạnh chỉ vào giấy note dính trên màn hình máy tính cô, “Gấp gáp quá đấy! Thiếu chút nữa khiến đường dây điện thoại nổ tung rồi.” Cô ấy cười rất ranh mãnh.

Hạng Bội Tâm lấy tờ giấy note ra xem, bức tranh biếm họa nhấn mạnh cho số điện thoại bên trên, làm cô không nhịn được lộ ra nụ cười hiểu ý, đưa mắt nhìn La Lâm, “Tuyệt đối không khoa trương như cô nói đâu.”

“Phải không đó? Có cần tôi ghi lại chi tiết các cuộc gọi nhỡ ra không hả?”

“Không cần.” Gạt bỏ hoàn toàn suy nghĩ trong đầu La Lâm, Hạng Bội Tâm cầm ống nghe gọi đến số điện thoại kia, nụ cười nhẹ nhàng từ đầu đến cuối không tiêu tan. Chờ một lát điện thoại được kết nối, “Alo, em đây, đang bận à?”

“Tối nay có rảnh không? Chúng ta gặp mặt nhé!” Giọng nói của người bạn trai Vương Chí Hoằng truyền đến từ bên kia ống nghe.

“Tối nay?” Cô có chút phiền muộn.

Vì công việc cả hai bận rộn, cũng vì không gian độc lập của mỗi người, đã qua lại ba bốn năm nay, về lý trí họ vẫn là đôi tình nhân cuối tuần danh xứng với thực, ngày thường trừ gọi điện thoại hỏi thăm ra, Vương Chí Hoằng rất ít khi hẹn gặp mặt, hơn nữa còn dưới tình huống đột ngột thế này.

“Đúng thế, tối nay.” Giọng điệu anh ta có vẻ chắc chắn.

“Có chuyện gì mà đột nhiên như vậy?”

“Bí mật, chỉ cần em đồng ý, tuyệt đối sẽ không làm em thất vọng, đây là sự ngạc nhiên vui sướng.”

Cô cười khì, “Có người ném mồi kìa.”

“Có đồng ý cắn câu không hả cá con?”

Cô không chút nghĩ ngợi đáp, “Được thôi, mấy giờ, ở đâu?” Đơn giản nhanh chóng luôn là tác phong khi ở chung của họ, khi không dây dưa dài dòng với nhau cũng là một sự nắm chắc, mặt khác cũng vì cô muốn tìm đến một kết quả.

“Bảy giờ, chỗ cũ, anh sẽ đặt bàn trước, vậy nhé.”

Trước khi anh ta cúp máy trước, cô khó kìm được tò mò lại gọi, “Chí Hoằng!”

“Gì vậy?”

“Không thể tiết lộ trước à?” Hành vi của Vương Chí Hoằng thật lạ lùng, khơi dậy sự mẫn cảm của cô.

Vì đảm bảo không để lộ ra, “Xin lỗi, Bội Tâm, bây giờ anh có việc gấp phải đi, tối nay gặp”, Vương Chí Hoằng kiên quyết không không lộ chút manh mối, nhanh chóng dập máy, cắt đứt mọi ý đồ thăm dò của cô.

Hạng Bội Tâm mở to mắt nhìn ống nghe, “Hừ, anh ấy lạ thật...” Cô nhướng mày, trăm mối vẫn không có cách giải.

“Sao thế? Ai kỳ lạ?” Khuôn mặt La Lâm đến gần sát vào cô, giọng nói đột ngột vang lên.

Cô quay sang, “Á!”, hốt hoảng vỗ lên ngực, “La Lâm, cô làm tôi sợ đấy!”

Hai tay La Lâm khoác lên vai cô, “Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì? Hôm nay mới thứ Năm, tình nhân cuối tuần lý trí của chúng ta sao lại hẹn gặp cô vào hôm nay? Lại còn gấp gáp gọi cho cô thế chứ?” Ánh mắt cô ấy như tên trộm hỏi dò.

Trong lòng biết ý đồ của cô ấy, Hạng Bội Tâm liếc sang một cái, nghiêm nghị đặt ống nghe xuống, “Còn lâu mới nói cho cô.”

“Ơ! Hạng Bội Tâm, gì mà nhỏ mọn vậy?” La Lâm nhéo mặt cô một cái.

“La Lâm, dừng tay! Đau lắm đấy.”

“Nếu đã đau thì cô mau nói đi!” Một khi La Lâm đã khơi dậy hứng thú thì phải thăm dò cho bằng được.

“Không biết.”

“Cô qua loa quá rồi đấy, Hạng Bội Tâm!” La Lâm ở sau ghìm chặt cổ cô, ra vẻ muốn chọc tay vào mũi cô, không để ý đến vẻ nhã nhặn chút nào.

Thấy thế, Hạng Bội Tâm vội vàng bảo vệ mũi, “Người ta thật sự không biết! Anh ấy không có nói!”

La Lâm thả tay, “Không nói?” Cô ấy nghi ngờ nhướng mày.

“Thật mà, không nói gì cả, anh ấy chỉ bảo là ngạc nhiên vui sướng.”

“Ngạc nhiên vui sướng?” Mắt La Lâm sáng lên, tay búng một cái, “Không phải là muốn cầu hôn đấy chứ?” Cô ấy còn kích động nắm lấy vai Hạng Bội Tâm.

Hạng Bội Tâm mặt sầu khổ vội bảo vệ bờ vai khỏi bị chà đạp, phủ nhận như chém đinh chặt sắt, “Không thể nào.”

Khi qua lại với nhau, cô và Chí Hoằng đã cùng nhất trí, chỉ cần có một ngày cô chưa tìm được tủ Gỗ sưa di vật của mẹ, họ sẽ không nói đến chuyện kết hôn.

Vương Chí Hoằng rất tôn trọng suy nghĩ này của cô, qua nhiều năm rồi, cô chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm, mặc dù nơi ở của tủ Gỗ sưa rất có thể là bí mật vĩnh viễn, nhưng cô vẫn ôm hi vọng trong lòng.

“Chắc chắn vậy à?” La Lâm không đồng ý.

“Tóm lại, cô đừng phát khùng thần hồn nát thần tính nữa, không phải cầu hôn.”

“Được thôi, đánh cược cơm trưa một tuần.” La Lâm không đắn đo tự đưa ra tiền cược, vỗ vai Hạng Bội Tâm, miệng vẫn không quên lẩm bẩm, “Tuy tôi hẹn hò với bạn trai chưa đến ba tháng, nhưng với kinh nghiệm nghề nghiệp lịch duyệt vô số người mà xem, nhất định là cầu hôn.”

“Kinh nghiệm nghề nghiệp lịch duyệt vô số người?” Không biết điều này thì liên quan gì đến cầu hôn, lí do này thật làm người ta chép miệng ngạc nhiên, Hạng Bội Tâm cười trộm trong lòng.

Đập lên vai cô một cái kháng nghị, La Lâm che dấu nụ cười, “Nếu không phải cầu hôn thì chỉ có một khả năng.” Vẻ mặt cô ấy ra dáng đa mưu túc trí.

“Khả năng gì?” Hạng Bội Tâm quay sang, chờ mong giọng điệu kinh người của cô ấy.

“Chia tay.”

“Chia tay?” Hạng Bội Tâm lập tức sững sờ.

Điều này cô thật sự chưa nghĩ đến cẩn thận.

Có phải là chia tay không? Chí Hoằng vội vàng muốn gặp cô, có phải muốn nói chuyện chia tay kết thúc tại đây?

Nhất thời, nghi ngờ lần lượt bành trướng trong lòng cô, bọt nước trồi lên, vỡ tan, sau đó mắc ở trái tim, cả ngày, cô như con búp bê cầu mưa treo ngược bị người ta quên lãng.

Mang theo sự tò mò và thấp thỏm, đúng bảy giờ Hạng Bội Tâm ngồi chờ ở chỗ hẹn cũ của hai người - Scoozi.

Trước giờ đều là Hạng Bội Tâm và bạn trai cùng đến với nhau, với hai người họ, chỉ cần một trong hai người đến muộn thì sẽ là sự lãng phí thời gian với người kia, có lẽ tình yêu cuối tuần của bọn họ có thể duy trì lâu đến vậy, chính là để xây dựng tích lũy những điều nhất trí siêu lý trí.

Cô đang tập trung suy nghĩ, giọng nói quen thuộc đã đến phía sau, “Em vẫn đến đúng giờ.”

Quay đầu sang, Vương Chí Hoằng cười cười với cô. Có lẽ vì ảnh hưởng bởi những lời của La Lâm, đối với vẻ mặt nắm chắc thắng lợi trong tay của anh, nụ cười đáp lại của cô có phần không còn sức lực để giữ nó lại.

“Hôm nay thế nào?” Anh ta cởi cúc áo vest, tràn đầy tự tin ngồi trước mặt cô.

Mấp máy môi, cô bực bội, “Chí Hoằng, rốt cuộc có chuyện gì mà cấp bách vậy?” Cô thiếu kiên nhẫn hỏi thẳng.

Anh ta thật kỳ lạ, qua lại ba bốn năm nay, anh ta chưa bao giờ như thế, điều này khiến cô rất khẩn trương.

Khóe miệng nở nụ cười thần bí, Vương Chí Hoằng thẳng thắn lấy từ trong cặp tài liệu ra một phong bì, đẩy nó ra trước mặt cô.

“Cái gì thế?” Cô đề phòng hỏi, do dự có nên cầm lấy hay không.

“Mở ra xem.” Anh ta tươi cười thúc giục những ngón tay muốn động đậy của cô.

Trao đổi mắt với anh ta, thầm nuốt nước bọt, Hạng Bội Tâm thở ra một hơi mới chìa tay ra chạm vào phong bì.

Lúc này, anh ta nhanh như chớp đè tay lên ngón tay cô, “Bội Tâm...”

“Hả?” Cô khó hiểu nhìn anh ta. Xem ra không chỉ nội tâm cô thấp thỏm, đến anh ta cũng vậy.

Kìm nén sự hưng phấn, Vương Chí Hoằng rút tay về giục, “Không có gì, em mau mở ra xem.”

Dưới cái nhìn của anh ta, Hạng Bội Tâm mở phong bì, mới lôi ra một nửa tờ giấy bên trong...

“Tung tích tủ Gỗ sưa của em.” Vương Chí Hoằng vẫn không chờ được thông báo tin tức khiến người ta kích động này.

Gì cơ? Tủ Gỗ sưa của cô?!

Hạng Bội Tâm cảm giác máu khắp người nháy mắt đông cứng lại, đầu tiên là nhìn anh ta, nhận được ánh mắt khẳng định, tiếp đó không thể chờ rút ra toàn bộ tờ giấy, tham lam khát khao cúi xuống đọc ghi chép trên đó, đôi mắt mở ra đến cực hạn vì giật mình.

Tập đoàn Kael! Tủ Gỗ sưa của cô ở nhà họ Dương tập đoàn Kael.

“Chí Hoằng, đây...” Lại nhìn anh ta, cô kinh ngạc khiếp sợ đến nỗi không nói ra lời.

Là thật, thật sự đã tìm được tung tích của tủ Gỗ sưa! Chiếc tủ Gỗ sưa cô đã nhớ mong suốt hơn hai mươi năm!

Đó là di vật của mẹ, bố kinh doanh thất bại, gia cảnh sa sút, rất nhiều vật phẩm có dấu tích của mẹ đều vì bán tài sản lấy tiền mà mất hết, ngay cả tủ Gỗ sưa mẹ đồng ý đưa cô xem như của hồi môn cũng không thoát khỏi cảnh trôi giạt qua tay nhiều người, còn cô, những năm gần đây càng vì buổi nói chuyện với mẹ lúc còn sống mà kiên trì tìm kiếm món đồ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.