Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 21: Q.1 - Chương 21: KỲ NGUYỆT PHẪN HẬN.




Chậm rãi đi vào, một thân lam nhạt, giống như tinh linh trong gió, thanh tịnh mà linh động!

“Ngươi. . . . . .” Tựa hồ cảm thấy có người tiến lại, lúc này Kỳ Nguyệt mở to mắt, khi hắn chứng kiến Tống Ngâm Tuyết tươi mát, tinh khiết như tuyết đầu mùa thì trong nhất thời không thể nhận ra nàng.

Cũng khó trách, Nhữ Dương quận chúa trong dĩ vãng, đi tới chỗ nào đều trang phục lộng lẫy bôi trét dày đặc, rất giống một nữ quỷ diễm lệ không thấy rõ mặt mũi! Hôm nay, nàng một thân lam nhạt hợp lòng người, lộ ra gương mặt tự nhiên, trong lúc nhất thời khiến cho người ta khó lòng tin nổi.

” Thế nào? Không biết ta sao?” Cười yếu ớt mà hỏi, Tống Ngâm Tuyết đứng lại trước mặt hắn.

“Là ngươi!” Vừa nghe đến giọng nói này, Kỳ Nguyệt lúc đầu còn nhận không ra, giờ phút này cũng đã hiểu rõ.

Tâm tình lập tức kích động lên, buông quyển sách, mạnh mẽ đứng lên, từ trong tay áo móc ra con dao găm muốn chạy tới đâm. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết nghiêng thân một cái tránh khỏi hắn, tiện tay cầm cổ tay Kỳ Nguyệt hơi dùng sức, lập tức“Keng –” một tiếng dao găm rơi xuống đất, tiếp đó liền nghe được Kỳ Nguyệt nổi giận đùng đùng nói: “Tống Ngâm Tuyết tiện nhân này, ngươi thả ta ra, ta muốn giết ngươi –”

“Giết ta? Sợ là ngươi không thể a!” Tống Ngâm Tuyết vung tay một cái buông hắn ra.

Bởi vì không chú ý, Kỳ Nguyệt lảo đảo không khỏi lui về sau vài bước, vịn cây, trên gương mặt văn nhã lộ vẻ tức giận phẫn nộ, “Tống Ngâm Tuyết, ngươi tới đây làm gì!”

“Tới thăm chàng một chút!” Nàng không có nói sai, nàng xác thực là đến thăm hắn.

Chính là người nói vô ý người nghe cố tình, Kỳ Nguyệt vừa nghe đến”Ta đến thăm chàng”, lập tức mặt tràn đầy phẫn hận: “Phì! Không biết liêm sỉ –”

Ha, lại là một câu! Nếu như nàng nhớ không lầm, lần trước khi gặp được Thư Ly thì hắn cũng chửi mình như vậy! Xem ra Nhữ Dương quận chúa này. . . . . .

Biết vậy nên trong lòng vô lực, than nhỏ một tiếng, cũng không tiến lên, Tống Ngâm Tuyết cứ như vậy đối mặt hắn, khẽ nói: “Chàng hận ta như vậy. . . . . .”

“Hận ngươi? Ta hận không thể uống máu của ngươi, rút gân của ngươi, nghiền xương ngươi thành tro, khiến ngươi cả đời không được yên ổn!” Nghiến răng nghiến lợi, Kỳ Nguyệt vừa nói vừa nắm tay thật chặt.

Tàn nhẫn như vậy a! Cảm thấy tức cười, Tống Ngâm Tuyết nhìn nhìn hắn nói: “Chỉ sợ ngươi còn không có thực lực này?”

“Thực lực? Hừ!” Hừ lạnh một tiếng đứng thẳng thân thể, Kỳ Nguyệt thẳng tắp nhìn nàng nói: “Nếu như ngươi không có cái hào quang Nhữ Dương quận chúa này, giết ngươi — là chuyện dễ như trở bàn tay!”

“Bất quá rất đáng tiếc, ta hiện tại là quận chúa đấy! Cho nên muốn giết ta, ngươi vẫn là chờ một chút đi!” Cười cười nói, thanh âm êm dịu, mắt thấy oán khí của Kỳ Nguyệt trước mặt có phần đậm đặc, Tống Ngâm Tuyết đi lên trước.

“Ngươi muốn làm gì!” Vừa thấy nàng tiến lên, Kỳ Nguyệt theo phản xạ lui về sau. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết không nói gì! Tuyệt sắc khuynh thành như nàng, lại hết lần này tới lần khác khiến nam nhân nhìn thấy nàng, đều lùi xa ba bước.

“Ngươi hận ta như vậy, là bởi vì vị hôn thê của ngươi chết đi sao? Như ta biết, nàng là tự vận.”

“Đúng! Thanh nhi tự vận! Chính là nếu như không phải do các ngươi, nàng sẽ chết sao? Ngươi cùng Lục hoàng tử, táng tận lương tâm, không việc ác nào không làm! Lúc ấy nếu ngươi không giựt giây Lục hoàng tử làm nhục Thanh nhi trước mặt mọi người, ta cùng nàng hiện tại sợ là đã sớm kết duyên, còn ở đây chịu khuất nhục sao!”

Căm giận mà nói, hận ý trong mắt bắn ra, bàn tay Kỳ Nguyệt không khỏi nắm chặt thêm vài phần. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết không còn lời nào để nói, bởi vì nàng không biết tình huống cụ thể lúc đó, cho nên cũng không cách nào giải thích.

“Kỳ Nguyệt, muốn giết ta, còn khó khăn chút ít! Bất quá nếu ngươi là có tâm nguyện khác, ta có lẽ vẫn có thể thỏa mãn ngươi.” Có lẽ là từ trong đáy lòng muốn đền bù cho hắn, nhìn người như thế bị cừu hận che mắt, Tống Ngâm Tuyết cảm thấy có chút tiếc hận.

“Tâm nguyện khác? Tâm nguyện duy nhất trong cuộc đời này của ta chính là giết ngươi tới tế Thanh nhi, những thứ khác, cái gì cũng không cần!” Mặt lạnh, khinh thường trả lời.

Nghe vậy trong nội tâm âm thầm thở dài, tuy muốn đền bù, nhưng dù sao hiện tại Nhữ Dương quận chúa là mình, cũng không phải chính mình tạo nghiệt, nàng cũng không thể đưa đầu tới cho hắn chém a!

“Kỳ Nguyệt, như lời ngươi nói, người lúc trước hại vị hôn thê của ngươi cũng không phải chỉ một mình ta, sao ngươi căm hận ta như vậy? Ngươi sở dĩ căm thù ta mãnh liệt như vậy, bất quá là bởi vì ta giam cầm sự tự do của ngươi. Như vậy đi, ta thả ngươi rời khỏi phủ, ân oán giữa chúng ta xóa bỏ.”

Tống Ngâm Tuyết nhàn nhạt nói, biểu lộ lạnh nhạt và nghiêm túc. Thấy vậy, vẻ mặt Kỳ Nguyệt hồ nghi nhìn nàng, chần chờ nói: “Thả ta rời phủ? Tống Ngâm Tuyết, ngươi lại đang chơi trò gì! Ngươi dùng tánh mạng cả nhà ta uy hiếp ta, đơn giản chỉ vì để ta cam tâm làm phu quân của ngươi, tại sao hiện tại lại đột nhiên tốt bụng như vậy!”

“Ta muốn ngươi đáp ứng một chuyện!”

“Ha, quả nhiên! Biết ngày là ngươi không có tốt bụng như vậy, Tống Ngâm Tuyết nếu ngày nào đó ngươi thành người tốt, mặt trời sẽ mọc từ đằng tây!” Hừ lạnh một cái, mặt tràn đầy khinh thường, Kỳ Nguyệt lúc này tối tăm mà u ám.

“Ngươi cũng không hỏi là chuyện gì sao?” Ngẩng đầu, nhìn hắn chằm chằm, lúc này trong lòng Tống Ngâm Tuyết có một tia ảo não, Kỳ Nguyệt này, quả nhiên là quá cố chấp.

“Còn phải hỏi sao? Không phải là ngủ cùng ngươi sao! Nói cho ngươi biết Tống Ngâm Tuyết — không, bao, giờ! Ngươi vẫn là sớm chết tâm đi, muốn ta hầu hạ ngươi? Kiếp sau a!”

Ngươi!

Thật là không còn để gì nói! Nhìn Kỳ Nguyệt công tử vẻ mặt khinh bỉ trước mắt, Tống Ngâm Tuyết có chút tức giận. Coi nàng là ai, dâm phụ sao? Trông thấy nam nhân là đã muốn lên giường!

Sóng ngầm lưu động trong đáy mắt, miệng gắt gao mân lại không phát ra một lời.

Thấy vậy, Kỳ Nguyệt cười nhạo nói: “Thế nào? Bị ta nói túng tim đen nên tức giận? Quận chúa ngươi vốn là người như vậy, cần gì phải ra vẻ thanh cao? Ngày hôm qua không phải ngươi còn cưỡng ép con chó hộ vệ kia giao hoan trong rừng đào sao? Tại sao hôm nay lại chạy tới tìm ta đây? Quận chúa, ngươi biết không, lần trước ngươi nhìn lén Thư Ly tắm rửa không có ngã chết, trong lòng của ta vui mừng biết bao? Tiện nhân ai cũng có thể làm chồng như ngươi vậy, cứ như vậy mà chết, đúng là quá tiện nghi cho ngươi rồi!”

Cười ha ha, nhìn Kỳ Nguyệt lúc này, Tống Ngâm Tuyết thu lại nụ cười, thanh âm bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn nói: ” Kỳ Nguyệt, yêu cầu này của ta sẽ không quá khó, cũng sẽ không yêu cầu ngươi làm chuyện gì quá phận, nếu như ngươi còn muốn rời đi Vương Phủ, ngươi có thể tùy thời tới tìm ta!”

Đang nói chuyện, nàng xoay người, ưu nhã mà cao quý, trong biểu lộ có chút trố mắt của Kỳ Nguyệt, Tống Ngâm Tuyết chậm rãi rời đi.

“Hừ, bất quá là thủ đoạn ra vẻ huyền bí mà thôi!” Sau lưng, Kỳ Nguyệt khinh miệt nhìn, trong ánh mắt có nồng đậm khinh bỉ, chính là trong lòng hắn, lại lần đầu tiên có chút mê man: quận chúa này hôm nay làm sao vậy? Tại sao lần này mình sắc bén chỉ trích nàng như vậy, nàng lại không có một chút phản ứng ? Nếu như đổi lại trước kia, sợ là đã sớm phát khùng. . . . . .

Chẳng lẽ là bởi vì ngã đếnváng đầu sao? Trái tim, có một khắc nghi hoặc, ngẩng đầu, nhìn thân ảnh thanh lệ tuyệt luân, Kỳ Nguyệt lần đầu tiên không giận dữ rời đi sau khi nàng xoay người . . . . .

“Quận chúa, cái này. . . . . .” Vừa nhìn thấy Tống Ngâm Tuyết trở về, Mân Côi vội vàng nghênh đón.

“Cái gì cũng đừng nhiều lời, đi!” Ném ra những lời này, Tống Ngâm Tuyết đi thẳng về phía trước. Nàng bây giờ, cần tỉnh táo, vô duyên vô cớ bị người ta nhục mạ như thế, dù cho tu dưỡng tốt cách mấy cũng sẽ chịu không được, huống chi Tống Ngâm Tuyết nàng, cho tới bây giờ đều được người ta nâng niu, có bao giờ chịu oan ức như vậy!

Buồn bực! Thật sự rất buồn bực!

“Xem ra Kỳ Nguyệt công tử lại chọc giận quận chúa rồi! Bất quá quận chúa lần này hình như. . . . . .” Ngơ ngác nhìn bóng lưng tuyệt trần đang đi, miệng Mân Côi giật giật, vẻ mặt khó hiểu lập tức chạy theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.