Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 5: Q.1 - Chương 5: Nhữ Dương quận chúa( 2 )




Tống Ngâm Tuyết nhìn quét quanh căn phòng, cảm thấy không muốn thấy đám “Như Hoa” này nữa, vì vậy ho nhẹ một tiếng nói với Mân Côi: “Mân Côi, ta hơi mệt, bảo các nàng lui ra, một mình ngươi ở lại hầu hạ ta là được rồi!” Xoa trán, nàng yếu ớt nói, thân thể cũng mệt mỏi ngã ra phía sau.Thấy vậy, trong lòng Mân Côi mừng thầm, tưởng mình rất được Tống Ngâm Tuyết yêu thích. Vì vậy tranh thủ thời gian lắc lắc khăn gấm trong tay, luôn miệng nói: “Đi xuống đi, đi xuống đi, quận chúa mệt mỏi cần nghỉ ngơi rồi!”“Dạ!” Đám “Như Hoa” đồng loạt hạ thấp người, trả lời xong liền xoay người nối đuôi nhau bỏ đi.Ai, thế giới này, cuối cùng nhẹ nhàng khoan khoái rồi! Than khẽ một hơi, Tống Ngâm Tuyết tựa lên đầu giường, đôi mắt như kẻ trộm dạo qua một vòng. Trong lòng cười thầm: Mân Côi ơi Mân Côi, cô đã muốn làm chân chó của tôi như vậy, bổn cô nương sẽ thành toàn cho cô, dụ cô giải thích tình huống luôn, hắc hắc!Nụ cười chậm rãi hiện trên nét mặt, Tống Ngâm Tuyết kéo tay Mân Côi bên cạnh, cười tủm tỉm nói:“Mân Côi, sau khi bản quận chúa tỉnh lại, đầu liền cực kỳ đau, có một số việc đột nhiên nhớ không nổi nữa. Ta vừa nhìn ngươi, trong lòng liền cảm thấy rất yêu mến, cũng không muốn tốn công tốn sức tìm đại phu, không bằng nhờ ngươi nói cho ta biết, được không?”Tống Ngâm Tuyết thành khẩn nói, đôi mắt to lấp lánh chân thành.Bộ dạng như vậy cực kỳ mị hoặc, khiến Mân Côi mở cờ trong bụng. Nghĩ thầm ông trời rốt cuộc cũng mở mắt rồi, mình đợi lâu như vậy cuối cùng đã chờ đến ngày này!Vì kích động nên có chút không kềm chế được, Mân Côi hạ thấp người vội vàng trả lời: “Quận chúa yên tâm, quận chúa đã để mắt đến Mân Côi như vậy, Mân Côi nhất định sẽ biết gì nói nấy, không dám giấu diếm nửa câu!”“Tốt, rất tốt!” Thoả mãn gật đầu, thần sắc nghiêm nghị, Tống Ngâm Tuyết mở miệng hỏi:“Ta hỏi ngươi, bản quận chúa tên gì?”“Quận chúa tên là Tống Ngâm Tuyết, là Nhữ Dương quận chúa của nước Đại Tụng ta! Quận chúa, chẳng lẽ đến điều này ngài cũng không nhớ rõ sao?” Mân Côi hơi kinh ngạc.Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết xấu hổ ho khan một tiếng: “Làm sao có thể như vậy! Sao ta không nhớ chuyện này được? Ta chỉ muốn thử ngươi trước thôi! Được rồi, kế tiếp ta hỏi –”Che dấu sự mất tự nhiên của mình, Tống Ngâm Tuyết thầm nghĩ : NN, thì ra quận chúa này cũng gọi là Tống Ngâm Tuyết. Nhưng như vậy cũng tốt, bổn cô nương đỡ phải lấy tên người khác rêu rao khắp nơi, không được tự nhiên.Tống Ngâm Tuyết mở miệng lần nữa, khôn khéo nói: “Quên đi, ta cũng không muốn hỏi nữa. Ngươi hãy kể những gì ngươi biết ra, xem những chuyện ngươi nói có khớp với trí nhớ của ta hay không.”Làm bộ làm tịch nói xong, nghe vậy, Mân Côi ngây ngốc gật đầu, đúng là bộ dạng bị người ta lừa còn không biết, chậm rãi nói: “Quận chúa tên là Tống Ngâm Tuyết, năm nay mười sáu tuổi, là Nhữ Dương quận chúa cao quý nhất nước Đại Tụng, cũng là ái nữ duy nhất của phụ thân Nhữ Dương Vương. Nhữ Dương Vương cả đời chiến công hiển hách, từng lập được không ít công lao cho Đại Tụng. Chỉ tiếc trời cao đố kỵ anh tài, trong một lần chinh phạt, Nhữ Dương Vương vô ý bị người ta làm hại, cuối cùng chết nơi đất khách quê người. “Nhữ Dương Vương qua đời, cả nước đau thương, hoàng thượng vì muốn truy điệu thúc thúc ruột thịt của mình đã đặc biệt truy phong ngài làm ‘Đại Tụng đệ nhất vương ’, cả đời hưởng thụ thừa kế! Nhữ Dương Vương qua đời thì dưới gối chỉ có một nữ nhi, theo lý mà nói nữ tử không được kế tục phong hào. Nhưng hoàng đế chúng ta nhân từ không đành lòng để huyết mạch của Nhữ Dương Vương biến mất, đặc biệt mở tiền lệ để cho quận chúa kế tục vương vị, hưởng thụ tất cả vinh quang của một Vương gia suốt đời!”Mân Côi kiêu ngạo mà tự hào nói, từ lời nói của nàng, Tống Ngâm Tuyết đã biết vị trí hoàn cảnh và thân phận hiện tại của mình.” Ý ngươi là. . . . . . ta tuy xưng hô là ‘ Nhữ Dương quận chúa ’, nhưng thân phận ta kỳ thật hẳn là ‘ Nhữ Dương Vương ’?” Do dự nói, chuyện này quả thật làm cho Tống Ngâm Tuyết giật mình không ít.Ai ya! Trong xã hội nam quyền này, nữ tử lại có thể phong vương, cái cách làm này đúng là xưa nay chưa từng có! Diêm Vương ơi Diêm Vương, xem ra ông đã hao phí không ít tâm tư vì tôi rồi!Lẳng lặng tự hỏi, biểu lộ hơi trầm tư. Thấy vậy, Mân Côi cho rằng Tống Ngâm Tuyết không vừa ý với câu trả lời của mình, lập tức hoảng sợ quỳ xuống: “Quận chúa, những lời Mân Côi nói đều là sự thật, ngài thật sự là nữ vương gia chí cao vô thượng duy nhất của nước Đại Tụng!”“Đứng lên đi, ta cũng không bảo ngươi nói không đúng. Ta chỉ đang nghĩ, vì sao Nhữ Dương Vương. . . . . . Ặc, là phụ thân ta, sao ông chỉ có một nữ nhi là ta chứ? Theo lý thuyết, một Vương gia, hẳn là phải có mười bảy mười tám tiểu thiếp, hai ba chục đứa con trai mới đúng!”“Quận chúa, ngài đang nói giỡn với Mân Côi sao? Có ai không biết Nhữ Dương Vương và Nhữ Dương Vương phi phu thê tình thâm. Vương gia ngoại trừ Vương Phi, cả đời chưa bao giờ nạp lấy một tiểu thiếp nài. Mà Vương Phi cũng rất thương yêu Vương gia. Năm quận chúa mười tuổi Vương gia qua đời , Vương Phi đã dùng một thước lụa trắng kết thúc tánh mạng như hoa như ngọc của mình. . . . . .”Mân Côi nói đến đây, trong ánh mắt để lộ sự hâm mộ sâu sắc. Trong xã hội phong kiến lễ giáo này, chỉ sợ không có nữ tử nào không hy vọng mình có thể gặp được một trượng phu toàn tâm toàn ý với mình, dù hắn nghèo khó hay là thấp hèn đi chăng nữa.Thật không ngờ Nhữ Dương quận chúa này lại là kết quả của một mối tình thâm! Không tệ, không tệ! Nếu hai người như vậy, đứa con bọn họ sinh ra nhất định cũng sẽ không kém chút nào !Trong lòng đắc ý nhủ thầm, đầu chậm rãi gật gật. Giờ khắc này, trong lòng Tống Ngâm Tuyết đã âm thầm lập lời thề: từ nay về sau, dù xảy ra chuyện gì, nàng chính là Nhữ Dương quận chúa, mà Nhữ Dương quận chúa cũng chính là nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.