Ngồi Mãi Sao Có Thể Không Loạn

Chương 12: Chương 12






Nửa đêm, Ôn Đinh như thường lệ ngủ không được. Đi đến phòng Khương Hoài Bắc giúp cậu đắp chăn, vừa vặn Thẩm Hoài Cảnh từ bên trong bước ra, bốn mắt nhìn nhau.

Ôn Đinh thăm dò, nhìn thoáng qua Khương Hoài Bắc ngủ say ở phía sau anh, sau đó nghiêng đầu liếc Thẩm Hoài Cảnh một cái. Rõ ràng là rất quan tâm Khương Hoài Nhân, Khương Hoài Bắc, thế mà mỗi ngày hết lần này tới lần khác dùng mặt lạnh đối diện với bọn họ, đầu óc này cũng không biết là dùng làm cái gì.

Thẩm Hoài Cảnh bị cô nhìn có chút không được tự nhiên, quay người đi.

Ôn Đinh thè lưỡi, rón rén đi xuống lầu, tiếp tục xem tivi im ắng.

Ngày hôm sau là thứ bảy, Ôn Đinh sớm làm điểm tâm ba người thích nhất, sau đó đi gọi ba người rời giường. Hôm qua ba người đói bụng một đêm, đã sớm đói chết, không kịp chờ đợi rời giường ăn điểm tâm.

Ôn Đinh ôm Khương Hoài Bắc đi xuống lầu, đem cậu đặt ở trên ghế, đối diện Ôn Dĩ Nam cùng Khương Hoài Nhân đang ăn cơm nói: “Hôm nay chị còn phải đi làm, cho nên hai người các em trông tiểu Bắc cho kỹ."

Ôn Dĩ Nam gật gật đầu: “Em biết rồi, chị.”

Ôn Đinh nhìn thoáng qua bốn phía, nhỏ giọng hỏi Khương Hoài Nhân: “Cậu em đâu?”

Khương Hoài Nhân ngậm lấy cơm nói hàm hồ không rõ, hình như là đã đi.

Ôn Đinh thở phào nhẹ nhõm, rốt cục không cần ngồi xe của anh đi làm, không khí tự do tìm không dễ nha!

Ôn Đinh đeo túi xách cười rạng rỡ ra cửa, không có Thẩm Hoài Cảnh ở bên người, bầu trời cũng trở nên xanh rất nhiều.

Lúc nhìn thấy người đàn ông dựa ở trên thân xe, hai tay đút vào trong túi, thân hình tuấn tú thẳng tắp, nụ cười trên mặt của Ôn Đinh cứng đờ: “Anh...anh sao còn ở đây?”

Thẩm Hoài Cảnh đứng thẳng người, mở cửa tay lái phụ ra, thản nhiên nói: “Lên xe.”

Ôn Đinh khóc không ra nước mắt: “Thẩm tiên sinh, bằng không ngài thả tôi một ngày nghỉ, để cho tôi tự mình đi xe buýt đi làm? Chúng ta mỗi ngày sớm chiều đối mặt, dễ dàng sinh ra mệt mỏi thẩm mỹ, nhìn nhau ghét nhau.”

Thẩm Hoài Cảnh bình tĩnh nhìn cô: “Hôm nay không đi làm.”

“Không đi làm? Đi đâu?” Ôn Đinh khó hiểu.

“Cô không phải muốn tôi mua cho cô dây chuyền, mua túi xách sao? Đi thôi.”

“Dây chuyền? Túi xách?”

Ôn Đinh nghĩ đến hôm qua chính mình nói, cảm thấy mặt trời hôm nay nhất định là chưa tỉnh ngủ, từ phía tây mọc lên.

Ôn Đinh nhéo nhéo vành tai, nghiêng đầu: “Thẩm tiên sinh, anh nói cái gì? Tôi không nghe rõ, làm phiền anh lặp lại lần nữa.”

Ôn Đinh nói chưa dứt lời, Thẩm Hoài Cảnh đã không nhịn được nắm chặt cổ tay của cô, đem cô cưỡng ép nhét vào ghế phụ.

Ôn Đinh bị mơ mơ màng màng thắt dây an toàn vào, chờ hoàn toàn phản ứng kịp, Thẩm Hoài Cảnh xe đã lái ra khỏi tiểu khu, hướng cửa hàng chạy tới.

Ôn Đinh tinh tế suy tư một chút, híp mắt nhìn về phía Thẩm Hoài Cảnh: “Thẩm tiên sinh, anh đây không phải lại có ý đồ gì chứ?”

Thẩm Hoài Cảnh nhìn về phía trước: “Cô cảm thấy thế nào?”

Ôn Đinh gượng cười hai tiếng: “Dù sao cũng không phải chuyện tốt gì.”

Nghĩ đến trước đó Thẩm Hoài Cảnh buồn bực không ra tiếng đào những cái hố kia cho cô. Ôn Đinh cảm thấy tiền đồ mình xa vời, không khỏi hai tay vòng trước ngực: “Anh sẽ không định đem tôi bán đi? Cái tư sắc này của tôi bán không có giá bao nhiêu, anh muốn lỗ vốn.”

“Thật ra anh có nghĩ đến hay không, trong tay em trai tôi còn có tiểu Nhân, tiểu Bắc, nếu anh dám làm gì tôi, em trai tôi sẽ ngược đãi tiểu Nhân, tiểu Bắc.”

“Thẩm tiên sinh, thật ra, có lời gì chúng ta có thể từ từ nói, anh không cần thiết bí quá hoá liều.”

“Thẩm tiên sinh, chúng ta sớm chiều đối mặt nhiều ngày như vậy, không có tình yêu nam nữ, hẳn là cũng có tình cảm chiến hữu, anh như thế đối đãi với chiến hữu như thế sẽ bị dư luận thảo phạt.”

“Thẩm tiên sinh!”

“Thẩm tiên sinh!”

“Thẩm tiên sinh!”

Thẩm Hoài Cảnh mặt đen thui đem xe đỗ vào bãi đậu, mắt đen híp híp, nghiêng đầu, tay thon dài đột nhiên nắm cái cằm nhỏ của cô nâng lên.

Ôn Đinh bị động tác của anh ta làm giật nảy mình, kinh sợ đến mức há hốc mồm, đôi mắt chớp chớp nhìn anh. Không phải là lần đầu tiên anh nắm cằm của cô, có kinh nghiệm của lần trước, lần này cô không dám tránh.

Đôi mắt đào hoa của Thẩm Hoài Cảnh nhìn cô từ trên xuống dưới, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Im…miệng!”

Ôn Đinh nhìn đôi mắt mang theo tức giận của anh, đưa tay lên trên miệng làm cái khóa kéo. Thẩm Hoài Cảnh mới buông lỏng tay, mở cửa xe xuống xe.

Ôn Đinh cũng xuống xe, đối với bóng lưng đang sãi bước của anh làm cái mặt quỷ, xoa cái cằm nhỏ giọng thì thầm: “Lực tay thật mạnh.”

Thẩm Hoài Cảnh đột nhiên dừng bước, quay lại nhìn cô. Ôn Đinh bị dọa đến hai tay giơ lên đầu, cười theo chỉ chỉ mình mím mím thật chặt miệng.

Đôi mắt Thẩm Hoài Cảnh nhìn lướt qua cái cằm có chút phiếm hồng của cô, nhíu mày: “Cùng lên.”

Ôn Đinh le le lưỡi, chạy chậm hai bước cùng anh vai sóng vai.

*

Cho đến khi Thẩm Hoài Cảnh đem Ôn Đinh vào cửa hàng trang sức, Ôn Đinh mới tin. Hóa ra anh thật sự đem cô đến đây mua dây chuyền, đôi mắt liền chớp đến mấy lần, thì Ôn Đinh quay người chạy ra ngoài.

Thẩm Hoài Cảnh đã sớm đề phòng cô, một thanh kéo lấy cô: “Đi đâu?”

Ôn Đinh cắn môi: “Thẩm tiên sinh, anh có biết không, có một câu gọi là "Chồn cáo chúc tết gà" không có ý tốt nha?"

(*) Chồn cáo chúc tết gà: Trong câu "Chồn cáo chúc tết gà, rắp tâm ăn gỏi". Ý nói giả bộ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu.

Thẩm Hoài Cảnh lười biếng liếc cô một cái, trực tiếp dắt cô vào trong cửa hàng: “Chưa nghe nói qua.”

Ôn Đinh: “…” Cô chưa từng đi học, chẳng lẽ anh cũng chưa từng đi học? Không mang như vậy có được hay không.

“Thẩm tiên sinh!” Ôn Đinh vùng vẫy giãy chết: “Thật ra.”

Thẩm Hoài Cảnh ánh mắt lãnh đạm nhìn qua một cái, Ôn Đinh tự giác ngậm miệng, một tay khác nhàn rỗi thuận tiện che lại cằm của mình.

Thẩm Hoài Cảnh đưa cô đến trước một cái quầy, buông tay: “Tự chọn.”

Ôn Đinh ai oán ánh mắt chăm chú nhìn anh, không nói lời nào, thì nhìn anh như vậy, nhìn đến Thẩm Hoài Cảnh không thể nhịn được nữa, rốt cục nhíu mày mở miệng: “Buổi tối cùng tôi tham gia một bửa tiệc.”

Ôn Đinh lập tức thoải mái, trên mặt phủ lên nụ cười tính toán, cả khuôn mặt chuyển đổi cũng không chậm: “Thì ra là thế nha. Thẩm tiên sinh nói sớm chứ, chúng ta quen biết như vậy, anh nói sớm thì tôi cũng không thu anh nhiều tiền, có phải không?”

Ôn Đinh cười, vỗ vỗ bả vai Thẩm Hoài Cảnh: “Anh nhìn anh, che che giấu giấu, đều sắp dọa tôi mang bệnh tim.”

“Lại nói, Thẩm tiên sinh, tiền đồ trang sức quần áo này sẽ hoàn lại không?”

“Thẩm tiên sinh, đây chỉ là làm bạn đồng hành với anh? Hay là giả bạn gái? Giá tiền này đều không giống nhau.”

“Chỉ cần an tĩnh cười hay là nói chuyện, diễn kịch? Giá tiền này cũng là không giống?”

“Nhưng mà hai chúng ta quen biết như vậy, anh còn là mối khách cũ, tôi đương nhiên sẽ giảm cho anh 10%.”

“Thẩm tiên sinh!”

“Thẩm tiên sinh!”

Thẩm Hoài Cảnh đưa tay đè lên mi tâm, đưa tay, Ôn Đinh phút chốc che miệng, lui lại một bước, một tay giơ lên biểu thị mình biết rồi.

Thẩm Hoài Cảnh giơ tay dừng một chút, chỉ hướng một sợi dây chuyền trong quầy ở phía sau cô, đối diện nhân viên phục vụ nói: “Cái này.”

Ôn Đinh vội vàng xoay người: “Không cần, không muốn cái này, lấy cái đắc nhất trong cửa hàng cho tôi xem.”

Thẩm Hoài Cảnh hít một hơi thật sâu, bỏ ra rất nhiều sức lực mới kìm chế được xúc động bóp chết cô.

________________

Editor:

Chương hôm nay hơi ngắn. Ngày mai, Hi đăng 2 chương nha mọi người.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.