Ngồi Mãi Sao Có Thể Không Loạn

Chương 18: Chương 18






Hôm nay là cuối tuần, ăn điểm tâm xong, Khương Hoài Nhân đề nghị đưa Khương Hoài Bắc đi khu vui chơi.

Kể từ khi đến đây sống, Khương Hoài Nhân không có bất kỳ yêu cầu gì đối với Thẩm Hoài Cảnh. Cô muốn đi khu vui chơi, Thẩm Hoài Cảnh đương nhiên nghe cô.

Gọi điện thoại bàn giao một số việc, Thẩm Hoài Cảnh nhìn về phía Ôn Đinh đang dọn dẹp: “Các người cùng đi đi!”

“Đúng, đúng. Chị… dì Đinh Đinh đương nhiên là phải cùng chứ...” Khương Hoài Nhân liên tục không ngừng xen vào.

Ôn Đinh đối cách xưng hô của cô liếc mắt một cái.

“Vậy… cái gì, Ôn Dĩ Nam không đi, anh ấy còn có việc.” Khương Hoài Nhân lại nói.

“Ừ?” Thẩm Hoài Cảnh nhìn thoáng qua Ôn Dĩ Nam.

“Anh ấy… anh ấy… con… con còn có một cái bài báo cáo viết tay chưa làm, anh ấy muốn giúp con vẽ tranh minh họa ở phía trên.” Khương Hoài Nhân lại một lần nữa xen vào. Anh ấy không thể đi, anh ấy đi sẽ làm hỏng việc của cô.

Ôn Đinh im lặng, để người khác làm bài tập còn xem là hợp tình hợp lý như thế.

Ôn Dĩ Nam gật gật đầu, phải biết nghe lời: “Em không đi, các người đi đi!”

Khương Hoài Nhân cho cậu một cái ánh mắt trẻ nhỏ dễ dạy.

Ôn Đinh nhíu nhíu mày: “Chị còn có việc, cũng không đi, các người người một nhà đi đi.” Khó có được cơ hội để bọn họ một mình, thì cô không xen vào. Lại nói, bây giờ cô chỉ muốn cách xa xa Thẩm Hoài Cảnh mà.

“Không được.” Khương Hoài Nhân la lớn.

Phản ứng của cô quá mức mãnh liệt, dẫn tới tất cả mọi người đều nhìn qua. Khương Hoài Nhân gượng cười: “Ý em nói là tiểu Bắc không thể rời xa chị… dì… Đinh Đinh, có phải không tiểu Bắc?”

Khương Hoài Nhân cúi đầu đối mặt với Khương Hoài Bắc, đối diện cậu nháy mắt: “Tiểu Bắc, muốn chị Đinh Đinh cùng em đi khu vui chơi không?”

Khương Hoài Bắc mặc dù nhỏ, nhìn Khương Hoài Nhân muốn biểu đạt không hiểu là ý gì, nhưng lại có suy nghĩ chân thật nhất, mắt to lấp lóe: “Muốn.”

Ôn Đinh cười, sờ sờ đầu Khương Hoài Bắc: “Tiểu Bắc ngoan, chị Đinh Đinh còn có việc, nên không đi được.”

Khương Hoài Bắc nháy mắt, ngoẹo đầu: “Chị có việc gì?”

Khương Hoài Nhân vân đạm phong khinh(*) nói xen vào: “Tiểu Bắc, dì Đinh Đinh có ý là không cần em nữa, sau này cũng không tiếp tục đi cùng với em.”

(*) Vân đạm phong khinh: Không màn đến điều gì khác.

Khương Hoài Bắc bị Khương Hoài Nhân dọa đến ‘Oa’ một tiếng khóc lên, ôm lấy chân Ôn Đinh: “Em không muốn, em muốn cùng chị Đinh Đinh ở cùng một chỗ.”

Ôn Đinh: “…”

Khương Hoài Nhân đặc biệt hài lòng vuốt vuốt đầu Khương Hoài Bắc!

*

Hôm nay cuối tuần, cho nên trong khu vui chơi đặc biệt nhiều người, lối vào trung tâm mua sắm đang có hoạt động, xung quanh rất nhiều người vây quanh, đều đang ồn ào, âm thanh đặc biệt lớn, hấp dẫn rất nhiều người.

Lúc trên xe Khương Hoài Nhân liền thấy. Thẩm Hoài Cảnh vừa dừng xe lại, cô liền mở cửa xe hiếu kì chạy tới, xem người ta đều đang xem náo nhiệt gì.

Thẩm Hoài Cảnh ôm lấy Khương Hoài Bắc đi theo. Anh cao một mét tám mấy, mặc một bộ tây trang màu đen, một tay ôm Khương Hoài Bắc mặc trang phục màu vàng sữa. Khương Hoài Bắc trong tay cầm một bình sữa chua nhấp nháp uống, Thẩm Hoài Cảnh còn lấy tay lau một chút sữa ở khóe miệng Khương Hoài Bắc đọng lại, một loại cảm giác rất ấm áp khó hiểu.

Ôn Đinh khóe miệng không tự chủ được hiện lên một nụ cười.

Khương Hoài Bắc từ Thẩm Hoài Cảnh trong ngực quay đầu nhìn cô, chìa chìa tay nhỏ: “Chị Đinh Đinh.”

Thẩm Hoài Cảnh mắt quay về sau nhìn cô một cái, trước khi băng qua đường dừng bước.

Ôn Đinh bước nhanh đi qua, đối diện Khương Hoài Bắc cười cười: “Đi thôi.” Sau đó dẫn đầu cất bước đi lên phía trước. Đột nhiên một lực mạnh nắm cổ tay của cô kéo cô giật trở về, một chiếc xe điện từ bên người cô nhanh chóng lướt qua.

Ôn Đinh bị giật nảy mình, vỗ vỗ ngực, ngại ngùng nhìn về phía Thẩm Hoài Cảnh: “Cảm ơn.”

Thẩm Hoài Cảnh nới lỏng tay đang nắm tay cô, nhìn cô một chút, không nói chuyện, nhưng trong mắt chợt lóe lên một tia giận kia. Ôn Đinh cũng không có coi nhẹ, không khỏi le lưỡi một cái.

Nếu là trước đây, lúc này Ôn Đinh nhất định sẽ có một loạt lí do để giải thích cô vừa rồi chủ quan, tương tự như vậy cô lại phân tâm, cô không phải cố ý chờ đợi, nhưng hôm nay thật khác thường, cô lời gì cũng không nói, để Thẩm Hoài Cảnh không khỏi nhìn nhiều hai mắt cô.

Khương Hoài Bắc đưa sữa chua trong tay đổi qua tay kia, tay phải vỗ vỗ bả vai Ôn Đinh: “Chị Đinh Đinh, cô giáo nói băng qua đường phải dắt tay.”

Ôn Đinh đối diện cậu chớp mắt, sau đó đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của cậu.

Thẩm Hoài Cảnh lúc này mới một lần nữa cất bước, hướng đối diện đi qua.

Khương Hoài Nhân biết đối diện là làm cái gì, đặc biệt hưng phấn quay đầu tìm bọn họ, thì thấy được ba người đối diện đi tới. Thẩm Hoài Cảnh ôm Khương Hoài Bắc, Khương Hoài Bắc nắm tay Ôn Đinh, thấy thế nào làm sao cũng đẹp mắt, thấy thế nào làm sao cũng ấm áp, thấy thế nào làm sao cũng giống người một nhà.

Khương Hoài Nhân nhanh chóng lấy điện thoại từ trong ra cầm lên chụp lại cảnh này.

Cất điện thoại vào, Khương Hoài Nhân đối với bọn họ vẫy tay: “Mau tới, mau tới, có trò chơi vui.”

Bọn Ôn Đinh đi qua mới biết, đây là một cái hoạt động quy mô lớn của một thương gia trang sức tổ chức, chỉ cần cặp đôi ở tại hiện trường hôn nhau vượt qua một phút, thì có thể nhận miễn phí một chiếc vòng tay bằng bạc.

Khương Hoài Nhân đặc biệt hưng phấn chỉ vào cặp đôi đang hôn trên khán đài: “Em muốn chiếc vòng tay đó.”

“Vòng tay? Chờ từ khu vui chơi trở về, để cậu em mua cho em đẹp hơn, loại vòng tay miễn phí này khẳng định không dễ nhìn.” Ôn Đinh thuận miệng nói.

“Không, em muốn cái này.”

“Muốn bọn họ tặng miễn phí chiếc này.”

“Hơn nữa phải chiến thắng trò chơi.”

Khương Hoài Nhân quệt miệng, đặc biệt kiên trì.

“Mọi người cần cặp đôi để hôn, bạn tìm thấy cặp đôi nào không?” Ôn Đinh đạn đầu cô một chút: “Nếu không đến hỏi bọn họ mua một chiếc?”

Khương Hoài Nhân đối diện cô bĩu môi: “Em nói, em muốn thắng được.”

Khương Hoài Nhân ngược lại nhìn về phía Khương Hoài Bắc trong lòng Thẩm Hoài Cảnh vừa uống sữa chua xong, đang ăn kẹo que: “Tiểu Bắc, thắng trò chơi này còn có một cây súng mô phỏng đồ chơi, em có muốn không?”

Nghe được súng mô phỏng đồ chơi, Khương Hoài Bắc con mắt đều sáng lên: “Muốn, muốn, em muốn.”

Súng mô phỏng đồ chơi? Ôn Đinh ha ha. Cửa hàng trang sức tặng súng mô phỏng đồ chơi? Cổ vũ em đi cướp tiệm trang sức sao?

Khương Hoài Nhân dang dang tay, vẻ mặt bất lực: “Đáng tiếc, chị Đinh Đinh không muốn thắng cho em, cho nên súng đồ chơi em không có rồi.”

Cậu bé Khương Hoài Bắc đáng thương hình như nhìn về phía Ôn Đinh, mắt to mang theo chờ đợi: “Chị Đinh Đinh, tiểu Bắc muốn đồ chơi.”

“Tiểu Bắc, nơi này không tặng súng đồ chơi, chờ trở về, chị Đinh Đinh dẫn em đi cửa hàng mua được không?”

Khương Hoài Bắc mút lấy kẹo que, kiên định lắc đầu: “Chị nói có chính là có.”

Khương Hoài Nhân đắc ý cười.

Ôn Đinh bất đắc dĩ, nhìn về phía Khương Hoài Nhân: “Vậy em muốn thế nào?”

Khương Hoài Nhân đạt được gian kế, cười hắc hắc: “Cái này dễ nói nha, chị cùng cậu em không phải liền có sẵn một nam một nữ sao? Đi lên hôn, thì có.”

Ôn Đinh liếc mắt, liền biết cô không có ý tốt, lựa chọn sáng suốt im miệng, chuyện như vậy vẫn là giao cho Thẩm Hoài Cảnh đi, nếu anh ta có thể đồng ý mới là lạ chứ.

Khương Hoài Nhân thấy Ôn Đinh không nói, cho là cô đồng ý, nhìn về phía Thẩm Hoài Cảnh: “Cậu. Cậu có ý kiến không?”

Thẩm Hoài Cảnh nhìn đôi mắt chiếu lấp lánh của Khương Hoài Nhân, rủ mắt suy tư một hồi, thản nhiên nói: “Được.”

Ôn Đinh nghe được anh nói chữ này giống như thở chậm một nhịp. Được, được cái gì mà được?

“Thẩm tiên sinh, đầu óc anh bị lừa đá đi?” Ôn Đinh thốt ra, đổi lấy một cái ánh mắt thâm trầm mang theo ngộp ngạt của Thẩm Hoài Cảnh.

“Còn có cặp đôi nào muốn lên khán đài?” Người chủ trì hỏi.

Khương Hoài Nhân đã quơ hai tay ngao ngao kêu to: “Ở đây, ở đây.”

“Được, mời cặp đôi này lên đài.”

Dưới khán đài tiếng hoan hô tiếng huýt sáo liên tiếp, còn có tiếng hò hét: “Hôn một cái, hôn một cái.”

Khương Hoài Nhân đưa tay bế Khương Hoài Bắc trong lòng Thẩm Hoài Cảnh ra, giơ lên một nắm tay thật to, khuôn mặt tươi cười: “Cậu, cố lên!”

Thẩm Hoài Cảnh nới lỏng cổ áo sơ mi, sửa sang lại đồng hồ một chút, nhìn về phía mặt mộng Ôn Đinh, tiến lên một bước, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói: "‘Lam lục’(*) cô cũng đi được, cũng không quan tâm một nụ hôn chứ?”

(*) Lam lục: đại khái là lầu xanh, nhà chứa. Hình như chương 3 4 gì đó mình có giải thích như vậy.

Lúc này, Ôn Đinh hận không thể vả miệng của mình, để cái miệng này nói năng lung tung, cô ngay cả cửa "Lam lục" là hướng Nam triều hay Bắc đầu còn không biết, có được không?

“Xin mời cặp đôi này lên khán đài, vị tiên sinh này dáng dấp rất đẹp trai nha, vị tiểu thư này dáng dấp cũng rất xinh đẹp, thật sự là xứng đôi, mọi người cho một tràn pháo tay, cổ vũ một chút.”

Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay, còn thiện ý có tiếng cười cùng tiếng huýt sáo.

Thẩm Hoài Cảnh trực tiếp đưa tay cách ống tay áo của cô nắm lấy tay cô, dắt cô hướng trên đài đi lên. Ôn Đinh liều mạng đứng tại chỗ không động đậy, giọng nói đáng thương: “Thẩm tiên sinh, như vậy không tốt.”

Thẩm Hoài Cảnh bên cạnh mắt liếc nhìn cô một cái, ánh mắt không có chút rung động nào: “Có cái gì không tốt? Bất quá chỉ là hôn một cái, Ôn tiểu thư chẳng lẽ lại là lần đầu tiên?”

Ôn Đinh gượng cười hai tiếng: “Đương nhiên không phải.” Cô đúng vậy a, đúng vậy a, nụ hôn đầu tiên a, nụ hôn đầu tiên a.

Thẩm Hoài Cảnh mắt đen chau lên: “Đã như vậy, còn có cái gì không tốt, ở "Lam lục" như cá gặp nước, cô chẳng lẽ còn sợ một nụ hôn?”

Ôn Đinh lòng như tro nguội. Thẩm Hoài Cảnh, cái tên này tuyệt đối là mang thù, lòng của người này nhỏ đến trình độ gì, mới có thể nhớ rõ trò đùa trước kia lâu như vậy.

____________

Editor:

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.