Ngồi Mãi Sao Có Thể Không Loạn

Chương 30: Chương 30






Đêm qua mưa xuống một đêm, đến sáng trời mới dần dần tạnh, một cơn mưa nhận một trận lạnh, trời càng ngày càng lạnh.

Tường đỏ ngói trắng ở từng dãy nhà trệt, nhìn nước mưa cọ rửa xuống, đặc biệt trong trẻo. Dưới mái hiên càng chảy xuống những giọt nước tí tách, ở trên mặt đất bùn đất nện lên từng cái từng cái ổ nước nhỏ.

Ôn Dĩ Nam từ trong nhà đến chổ vòi nước trong sân lấy đầy nước ấm, định trở về phòng.

Dì chủ nhà trọ mà bọn họ thuê lại căn phòng này từ trong phòng cầm thao đi ra: "Dĩ Nam a, hôm nay bệnh của chị cháu đã đỡ hơn chút nào chưa?"

Ôn Dĩ Nam lắc đầu: "Hạ sốt rồi, nhưng cổ họng vẫn còn khàn, đêm qua ho một đêm."

Dì Dương nhíu mày: "Bệnh này đã hơn nửa tháng, sao lại không thấy khá đây? Chờ một lúc anh Hiểu Phong cháu trở về, truyền nước thêm cho chị cháu, không thể bởi vì con bé không muốn tiêm thì không tiêm, bệnh nhiễm xuống hồ đồ rồi."

Ôn Dĩ Nam gật đầu: "Phải, cám ơn dì Dương."

Dì Dương khoát khoát tay: "Không có gì, giữa trưa cháu cũng không cần đi mua cơm, dì đã làm cơm cho bọn cháu, chị cháu phải uống chút gì đó lỏng lỏng."

"Cám ơn dì." Ôn Dĩ Nam vào phòng, không bao lâu bước ra, cầm chút tiền trong tay đưa cho dì Dương đang rửa rau: "Dì, tiền này người cầm lấy, mấy ngày nay cháu với chị cháu làm phiền người với anh Hiểu Phong."

Dì Dương nhìn thấy tiền trong tay của cậu, làm bộ tức giận: "Cháu làm cái gì vậy a, không phải là việc thêm đôi đũa mà, cháu đứa nhỏ này, cầm về, cầm về."

"Dì, người nhận cất đi, bọn cháu không thể ăn chùa uống chùa, như vậy trong lòng bọn cháu rất áy náy." Bên kia truyền đến, Ôn Đinh khàn khàn cổ họng, nói dứt lời lại ho khan vài tiếng.

"Sao cháu dậy rồi?" Dì Dương lau tay bước qua: "Bên ngoài này vẫn còn mưa, cháu không mặc thêm quần áo."

Ôn Đinh khẽ mỉm cười: "Không sao đâu, không khí trời mưa cực kì trong lành."

Ôn Đinh lấy tiền từ trong tay Ôn Dĩ Nam nhét vào trong tay dì Dương: "Tiền này người nhận lấy, bọn cháu cũng an tâm."

Dì Dương không thể làm gì: "Được rồi, được rồi, dì nhận, cháu nhanh vào phòng đi, dì đi giúp cháu nấu chút cháo."

Ôn Đinh che miệng ho khan vài tiếng, sắc mặt nhìn trắng bệch trắng bệch.

Ôn Dĩ Nam dìu cô trở về phòng, để cô nằm dài trên giường, mở nước lấy thuốc cho cô uống, sờ thử trán cô một chút, cảm giác hơi nóng, không khỏi thở dài.

Ngày hôm đó, sau khi bọn họ rời khỏi thành phố A, tùy tiện lên một chiếc xe khách qua đường. Trong hai ngày, đổi mấy chiếc xe, cũng không biết đang đi đâu. Ngồi chiếc xe cuối cùng, lúc đi ngang qua một thị trấn, xe vứt ra neo, không còn cách nào, hai người ở bên trên thị trấn tìm một cái khách sạn nhỏ không cần thẻ chứng minh thư. Có lẽ là quá ẩm ướt, cộng thêm Ôn Đinh có chút sợ hãi và mệt nhọc, ban đêm ngủ không ngon, sau khi ở một đêm, Ôn Đinh bệnh, phát sốt lặp đi lặp lại. Ôn Dĩ Nam không có cách nào, liền ở bên trên thị trấn thuê phòng nhà dì Dương để trống không dùng ở lại. Cũng may con trai dì Dương, Dương Hiểu Phong là bác sĩ trên trấn, kê toa thuốc, tiêm cho Ôn Đinh, cái gì cũng thuận tiện rất nhiều.

"Chị, chị ngủ một chút được không?" Ôn Dĩ Nam nhìn cô, tầm mắt dày đặc quầng thâm mắt, trong lòng nổi lên từng trận đau: "Em ngồi ở bên cạnh chị không đi, chị thử ngủ một giấc, bằng không em đi tìm anh Hiểu Phong xin một ít thuốc ngủ được không?" Ôn Dĩ Nam biết Ôn Đinh hơn nửa tháng này, ngoại trừ lúc phát sốt, hôn mê, thật ra cả đêm đều ngủ không được, cho dù lúc mê man cũng không ngủ.

Ôn Đinh cảm thấy sức lực của mình đã giày vò tới cực điểm, suy yếu gật đầu: "Chị không uống thuốc ngủ, em ngồi ở đây đi, đừng đi."

Ôn Dĩ Nam gật gật đầu, đắp chăn cho cô, mở thảm điện: "Chị ngủ đi, em nhất định ở đây chờ chị tỉnh lại, không rời đi." Nói xong, Ôn Dĩ Nam cầm tay cô.

Ôn Đinh cầm tay Ôn Dĩ Nam để vào lòng, cảm thấy trong lòng an tâm một chút, nhìn gương mặt tuấn lãng của cậu, chậm rãi nhắm mắt lại.

Hơn ba giờ, Ôn Đinh tỉnh vô số lần. Cơ hồ khoảng mười phút, lúc sắp ngủ, thì cô giật mình một cái tỉnh lại, mơ hồ nhìn Ôn Dĩ Nam một chút, sau đó lại nhắm mắt lại. Cũng may thời gian ở giữa có hơn một tiếng ngủ say, đây đã là khoảng thời gian cô ngủ nhiều nhất ở thời điểm này.

Dì Dương lặng lẽ tiến đến nửa đường nhìn thoáng qua, thấy cô đang ngủ, thì đem cháo đặt lên bàn, lặng lẽ đi ra ngoài.

Lúc Ôn Đinh tỉnh lại là hơn một giờ chiều, khi cô mở mắt ra rất thanh tỉnh, Ôn Dĩ Nam nhìn cô nhẹ nhàng hỏi: "Ngủ thiếp đi sao, chị?"

Lúc này Ôn Đinh kinh ngạc một chút, mới chậm rãi nhìn về phía Ôn Dĩ Nam, khàn giọng nói: "Dĩ Nam, có cảm thấy chị rất ích kỷ hay không?"

Ôn Dĩ Nam sững sờ: "Chị nói cái gì, chị?"

Ôn Đinh nắm tay cậu thật chặt: "Nếu như năm đó chị không mang em đi, Dĩ Nam, em sẽ là tiểu công tử được yêu thương nhất của Đường gia, em sẽ có tương lai tốt đẹp, em sẽ không trải qua thời gian lang bạt kỳ hồ(*) này. Lúc đó em chỉ là cậu nhóc chín tuổi, là chị quá ích kỷ, đem thù hận của chị áp đặt lên người em."

(*) Lang bạt kỳ hồ: tức là tình trạng lang thang, không ổn định, nay đây mai đó.

Năm đó biết mẹ không còn, cô bi phẫn đến cực điểm, không quan tâm, lén dẫn Dĩ Nam đi. Lúc ấy cô chỉ muốn có chết cũng không cho em trai cô ở lại chổ này, không thể để cho Đường gia tốt hơn, lại không để ý đến ý nghĩ Ôn Dĩ Nam chỉ có chín tuổi. Có thể nói, là cô, cưỡng ép quyết định tương lai Ôn Dĩ Nam.

Ôn Dĩ Nam cầm ngược tay cô lại. Mặc dù cậu chỉ mười lăm tuổi, người cũng đã cao một mét tám, tay cũng rất lớn, có thể rất dễ dàng đem tay Ôn Đinh bao bọc, ngữ khí chậm chạp lại kiên định: "Chị, mặc dù em chỉ có chín tuổi, nhưng em biết em đang làm cái gì, em chưa từng hối hận khi đi theo chị, chị với mẹ mới là người thân nhất của em, không có mẹ, em cũng chỉ có chị."

Ôn Đinh nhắm mắt lại lắc đầu: "Dĩ Nam, chị cảm thấy chị có khả năng hối hận, chị mệt rồi. Nhiều năm như vậy, chị chưa từng mệt mỏi như bây giờ, chị không biết chị làm như vậy ý nghĩa ở đâu." Nước mắt của Ôn Đinh không kiềm được thuận theo khóe mắt chảy xuống, chất lỏng ấm áp từ khuôn mặt đó chảy xuống cổ, biến thành lạnh buốt. Cô không muốn Ôn Dĩ Nam sống như thế này, tuổi thơ của em ấy đã bị cô hủy, tương lai của em ấy không thể lại bị cô hủy.

Trong lòng Ôn Dĩ Nam rất khó chịu, đưa tay lau đi nước mắt của cô, cố gắng đè nén âm thanh nghẹn ngào trong mình: "Chị, em đã trưởng thành, em có thể bảo vệ chị, em sẽ không trở lại Đường gia, em sẽ không để cho chị biến thành mẹ thứ hai." Bây giờ bọn họ trở lại Đường gia, Ôn Đinh ắt sẽ bị Đường gia dùng để uy hiếp cậu. Giống như mẹ năm đó, bị giam trong căn phòng giam lạnh lẽo, nếu như là vậy, thì chị của cậu cả đời này xong rồi.

Ôn Đinh cười khổ một tiếng, mở to mắt: "Dĩ Nam, chị cảm thấy chị đã không còn sức lực đi nữa."

Sinh bệnh con người sẽ yếu đuối, nhất là một người có quyến luyến sau này.

Ôn Đinh chưa từng trải qua thời khắc chán nản như thế này. Trước kia cô nghĩ đến đi bất cứ chỗ nào cũng tốt, tóm lại cô với Dĩ Nam cùng một chỗ, bọn họ là người thân nhất trên thế giới này. Nhưng bây giờ thì sao, cả đêm cô đều nhớ lấy một người, nhớ ngực của anh ấy, nhớ hơi thở của anh ấy, nhớ nụ cười không nhiều của anh ấy, nhớ khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng của anh ấy.

Loại cảm giác này quá tra tấn người, tra tấn tinh thần cô, lao lực quá độ. Cô nhớ anh, nhớ đến phát điên, toàn bộ màu sắc rực rỡ của thế giới cũng không bằng nơi thành phố kia của anh ấy, không bằng nửa giường của anh ấy.

Ôn Dĩ Nam giơ tay lên nắm lấy tay cô, ngữ khí kiên định: "Chị, chị tin tưởng em, em có thể bảo vệ chị, từ giờ trở đi, để em dẫn chị đi theo có được không?"

Ánh mắt của cậu ở trong cái thời tiết mưa dầm rả rích này nhìn chiếu lấp lánh, với một chút ánh sáng ấm áp, mang lại chút ánh sáng cho trái tim u ám của cô, em trai cô đã trưởng thành.

Ôn Dĩ Nam học bộ dáng ngày thường của Ôn Đinh, sờ sờ tóc của cô, đối với cô cười. Âm thầm thề, cậu sẽ làm cho chị của cậu trở thành người hạnh phúc nhất thế giới này, cậu sẽ đem cô trở về bên cạnh Thẩm ca, đạt được nó, bọn họ phải mất gì đó.

Ôn Đinh thu lại tâm tình, đưa tay vỗ vỗ đầu của cậu, cười cười: "Chị đói rồi."

Ôn Dĩ Nam đứng dậy đi hâm cháo cho Ôn Đinh, Ôn Đinh ăn một chút cháo, cảm thấy dễ chịu rất nhiều. Ngoài phòng mưa cũng ngừng, mặt trời mọc, Ôn Đinh xuống giường, cảm thấy ngủ một chút này, trên người có chút sức lực, ra ngoài phòng.

Dì Dương thấy khí trời khá hơn, lấy quần áo buổi trưa dọn vào đem ra phơi nắng, sân nhà dì Dương có tấm kính lớn, bị ánh nắng buổi chiều chiếu vào, cả sân có cảm giác ấm áp.

Ôn Đinh bước tới giúp dì phơi quần áo, hai người nói chuyện câu được câu không.

"Đúng rồi, dì gọi điện thoại cho Hiểu Phong, nó nói một lát sẽ trở về, truyền cho cháu một bình nước, cháu phải tự mình yêu quý thân thể này, không được bỏ bê." Dì Dương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn hơi trắng bệch của cô, không khỏi có chút đau lòng.

Nghĩ đến tiêm, Ôn Đinh cảm thấy toàn thân mình khẽ run rẩy, qua loa cười cười, không nói gì.

"Hiếm khi hôm nay Ôn Đinh im lặng như vậy, vậy mà không có từ chối." Một giọng cười của người đàn ông vang lên.

Dì Dương quay đầu cười: "Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới rồi."

Ôn Đinh cũng quay đầu, nhìn thấy Dương Hiểu Phong, xấu hổ cười: "Bác sĩ Dương nói đùa rồi." Sờ lên tay bị kim tiêm, Ôn Đinh không tự chủ đau thịt. Mạch máu trên tay cô, tiêm rất khó tìm, mỗi lần đều phải đâm hai ba lần, kim mới có thể tìm đúng chỗ, có thể không tiêm, chết cô cũng không muốn tiêm.

Dương Hiểu Phong đẩy gọng kính mắt trên sống mũi, trêu chọc: "Nhìn dáng vẻ giống như từ cỏi chết trở về của Ôn Đinh, tôi cảm thấy tôi giống như là buổi trưa canh ba khảm nhân đao phủ."

Dương Hiểu Phong là người da trắng sạch sẽ, đeo cặp mắt kính gọng vàng, một người rất thanh tú, đến ngay cả nói đùa cũng có một chút hơi thở nho nhã.

Dì Dương với Ôn Đinh đều cười.

"Trở về phòng đi, tiêm xong vừa vặn ăn cơm chiều." Dì Dương nói.

Ôn Đinh nhìn mặt trời một chút, tính toán: "Thôi đi, ngay tại trong sân đi, toàn ở trong phòng buồn bực, cháu đều muốn mốc meo, trong sân cũng rất ấm áp."

Từ trong nhà Ôn Dĩ Nam đem cái ghế dựa ra, đưa chăn cho cô, trải thư thư phục phục. Dương Hiểu Phong phối thuốc, ở đối diện cô ngồi xuống, kéo cánh tay trắng nõn của cô cột dây thun lại, vỗ vỗ, bắt đầu nhiệm vụ gian khổ mỗi khi chích, tìm mạch máu.

Ôn Dĩ Nam đứng ở bên cạnh chăm chú nhìn, nhìn đặc biệt khẩn trương, dì Dương không khỏi cười: "Cháu nhìn dáng vẻ đó của Dĩ Nam, giống như người tiêm không phải cháu, mà là em cháu."

Ôn Đinh cười nhìn Ôn Dĩ Nam một chút, Ôn Dĩ Nam ngại ngùng gãi đầu một cái, mặt có chút đỏ lên.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng lớn đập cửa "Ba ba", Ôn Dĩ Nam vội nói: "Cháu đi mở cửa."

________

Editor:

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.