Ăn xong điểm tâm, Thẩm Hoài Cảnh đưa Ôn Đinh đến bệnh viện làm kiểm tra kỹ lưỡng. Đứa bé hơn bốn tháng, ngoại trừ Ôn Đinh có chút suy dinh dưỡng, thì rất khỏe mạnh. Chỉ mơ mơ hồ hồ có thể nhìn ra cái hình hài trong tấm hình siêu âm kia, hai người cùng ngồi ngây ngốc ở đó một lúc lâu, mới trở về khách sạn.
Ăn cơm trưa xong, Ôn Đinh làm ổ ở sô pha nhỏ xem tin tức. Bên trên tin tức, tập đoàn Đường thị đã hoàn toàn rối tung, giống như hôm qua Liên Hiên nói tới, bây giờ một nửa quan chức cấp cao của tập đoàn Đường thị bị đưa đi điều tra. Bởi vì không thể kịp thời trấn an tinh thần công nhân, kinh động đến đồn cảnh sát, sơ tán công nhân nhưng đại diện nhóm công nhân cùng tập đoàn Đường thị đàm phán không thành, bây giờ sự việc cần giải quyết như thế nào chờ thêm tin tức.
Bây giờ Đường Hải còn đang trong đồn cảnh sát, không có thêm tin tức gì nữa, nhưng mà số lượng quan chức cấp cao tham nhũng kia lại đang được đồn đại sôi sùng sục trên mạng. Lớn đến mức như vậy, e là cả đời này cũng không ra được.
Ôn Đinh đối với chuyện này cũng không có cảm giác gì lớn, chỉ biết là tất cả mọi chuyện Thẩm Hoài Cảnh đều sẽ giúp cô giải quyết, cô cũng không còn cô đơn nữa.
Đằng kia, cả người Liên Hiên nằm nghiêng ở trên ghế sô pha dài ngủ bù. Đêm qua anh ta bận đến hơn nửa đêm mới ngủ, sáng sớm lại bị Từ Kính đánh thức đi thị uy việc công nhân biểu tình, bây giờ thật sự là mệt mỏi thảm rồi.
Thẩm Hoài Cảnh xem các loại văn kiện thư ký đưa tới, thỉnh thoảng nhìn Ôn Đinh một chút. Trong phòng khách rất yên tĩnh, không một người nói chuyện.
Chuông cửa vang lên, thư ký đi mở cửa. Vi Thiến từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm theo một cái hộp bằng giấy, đưa cho Ôn Đinh: “Cô muốn nè.”
Đôi mắt Ôn Đinh lập tức sáng long lanh. Mở hộp giấy ra, bên trong là mứt hoa quả của một nghệ nhân chế biến bánh kẹo nổi tiếng ở thành phố A, trước kia lúc cô với Vi Thiến đi dạo phố có nếm thử qua. (Đọc truyện chính chủ tại Wattpad @TieuHiTieuHi). Khoảng thời gian này, cô mang thai, đột nhiên đặc biệt thèm cái mùi vị này. Buổi sáng lúc gọi điện thoại thì đề cập với Vi Thiến một câu, không ngờ Vi Thiến vậy mà để ở trong lòng.
Thẩm Hoài Cảnh nhìn thấy những viên mứt hoa quả kia, nhíu nhíu mày: “Muốn ăn cái này, sao không nói với anh?”
Ôn Đinh lấy một viên mứt hoa quả bỏ vào trong miệng, xem như hiển nhiên nói: “Đã có thể làm phiền người khác, vì sao chúng ta lại tự mình làm đây?”
Vi Thiến: “...” Người này da mặt thật dày.
Ôn Đinh cười tủm tỉm ăn, đưa tay chỉ chỉ người hắc ám ngủ trên ghế sô pha, đối với Vi Thiến nói: “Ở đằng kia, ở đằng kia.”
Đôi mắt Vi Thiến híp híp, đi đến gần ghế sô pha, vỗ vỗ mặt của anh:
“Liên Hiên...Liên Hiên.”
Liên Hiên ngủ bị người quấy rầy, hơi bực bội, cáu kỉnh một chút: “Đừng quấy rầy lão tử ngủ.”
Vi Thiến ngồi xổm xuống, ngữ khí mang theo nguy hiểm: “Đêm qua anh làm cái gì?”
Liên Hiên trở mình, mắt cũng không mở: “Chẳng lẽ ngươi không biết đêm qua bản thiếu gia đi phong lưu khoái lạc sao?”
Ôn Đinh nhịn không được cười ra tiếng, dựa vào trong ngực Thẩm Hoài Cảnh cười đến thở không ra hơi: “Anh xem, anh xem. Tự tạo nghiệp thì không thể sống, em không hề nói gì. Ha ha ha ha...”
Liên Hiên vốn đang là nửa ngủ nửa tỉnh, bị tiếng cười của Ôn Đinh làm bừng tỉnh. Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc mang theo tức giận phóng đại trước mắt, dọa đến khẽ run rẩy: “Tiểu Thiến?”
Vi Thiến thở phì phò liền đi ra ngoài. Liên Hiên vội vàng từ trên ghế sô pha đứng lên đi ra đuổi theo. Ôn Đinh cười hì hì bổ sung một câu: “Liên Hiên, anh ngẩng đầu nhìn ông trời bỏ qua cho ai.”
Liên Hiên bị cô chọc tức xém chút đụng vào cánh cửa, quay đầu hung hăng trừng mắt liếc Thẩm Hoài Cảnh: “Có thể quản một chút hay không?”
Thẩm Hoài Cảnh hai chân bắt chéo ngồi ở trên ghế sô pha, đặc biệt lạnh nhạt: “Đã từng nhắc nhở cậu, cô ấy lòng dạ hẹp hòi. Chính cậu chủ quan, tôi chỉ có thể biểu thị, đáng đời cậu.”
Thẩm Hoài Cảnh nói với khuôn mặt một trò đùa lạnh lùng như vậy, Ôn Đinh biểu thị thật là sống lâu mới thấy. Điều này, không khỏi quá ảo tưởng.
Liên Hiên không rảnh cùng hai người này cãi nhau, vội vàng đi theo ra ngoài.
Ôn Đinh ngoẹo đầu nhìn khuôn mặt chững chạc nghiêm túc của Thẩm Hoài Cảnh, càng nhìn càng cảm thấy hiếm có, không khỏi mỉm cười tiến tới hôn lên môi anh một cái. Thẩm Hoài Cảnh đưa tay nhéo nhéo cằm của cô: “Em làm gì thế?”
Ôn Đinh cười hì hì, ngồi lên đùi anh, ôm lấy cổ anh, đầu dựa vào vai của anh, nghịch nút áo sơ mi của anh: “Vi Thiến không ngốc, chẳng qua chỉ là mượn đề tài để nói chuyện của mình mà thôi.” (Đọc truyện chính chủ tại Wattpad @TieuHiTieuHi). Chẳng qua cô chỉ nói cho Vi Thiến, một đêm qua Liên Hiên chưa về mà thôi, đã là thủ hạ lưu tình rồi. Quả nhiên làm mẹ đều dịu dàng, sau khi mang thai, chính mình cũng trở nên lương thiện.
Thẩm Hoài Cảnh nghiêng đầu ở trên mặt cô cọ cọ. Tóc của anh đâm vào mặt cô, làm cho cô có chút ngưa ngứa, không khỏi cười khanh khách trượt xuống, thuận thế nằm ở trên đùi anh. Thẩm Hoài Cảnh cúi đầu hôn lên mặt cô một cái, khẽ nói: “Ngủ một chút đi.”
Ôn Đinh nhẹ nhàng trở mình ôm lấy eo anh, nhắm mắt lại, sau khi mang thai đặc biệt dễ dàng mệt mỏi. Nhất là bây giờ người bồi ngủ của cô trở về, thật sự lúc nào thời thời khắc khắc cũng muốn dính ở trong ngực anh, không thức dậy.
Thẩm Hoài Cảnh một tay mở bản văn kiện ra xử lý, một tay vỗ nhè nhẹ lưng cô. Vào đông, buổi chiều ánh nắng rất dịu dàng, không khí trong phòng rất yên tĩnh, tràn ngập một sự ấm áp khó mà diễn tả bằng lời. Giờ khắc này trong lòng anh rất thỏa mãn, trước đây chưa từng có thỏa mãn, tất cả chẳng qua bởi vì người trong ngực này.
Anh không tin vào tình yêu, lại tin tưởng người có thể làm cho anh cảm thấy an tâm và ấm áp. Có đôi khi người bạn gọi là tình yêu, nhưng lại không phải là người thích hợp cùng bạn trải qua một đời người. Mà gặp được một người đúng lúc yêu, lại là người có thể cho bạn ấm áp, thì may mắn lớn cỡ nào. Bởi vì Ôn Đinh, anh bắt đầu cảm ơn những nổi đau anh đã phải chịu đựng trước kia. Có nhân có quả, cái gì nhân kết cái gì quả, mặc kệ trước kia nhân của anh xấu đến mức nào, quả này làm cho anh rất mãn nguyện.
*
Liên Hiên ra ngoài đuổi theo, Vi Thiến chạy tới cửa thang máy, đang đợi thang máy. Liên Hiên vội vàng chạy tới: “Tiểu Thiến, em nghe anh nói a.”
Vi Thiến chỉ xem không nhìn thấy anh, tự mình ấn nút thang máy. Liên Hiên bước lên trước, kéo lấy tay cô: “Tiểu Thiến à.”
Vi Thiến hừ một tiếng mở ra cái mặt khác, khinh thường phản ứng của anh.
Tính tình bá đạo kia của Liên Hiên bộc phát, ôm ngang Vi Thiến lên thì đi tới một căn phòng: “Thật sự là một ngày không đánh thượng phòng bóc ngói. Em nói xem, em muốn làm gì?”
Vi Thiến bị anh ôm, khóe miệng vụng trộm nở nụ cười, trên mặt lại là bất động thanh sắc: “Anh thả em xuống.”
Liên Hiên đương nhiên sẽ không nghe lời cô, một đường ôm cô vào phòng, ném cô lên giường, đem thân thể đè lên: “Ngược lại em nói một chút xem, Ôn Đinh đã nói gì với em?”
Vi Thiến nằm ở trên giường, chống đỡ ngực anh đang ép xuống người cô, chất vấn anh: “Đêm qua vì sao anh không gọi điện thoại cho em?”
Liên Hiên sửng sốt một chút. Đêm qua, sau khi anh cùng những đại diện công nhân kia nói chuyện xong, thì đã hơn một giờ sáng. Nghĩ rằng có khả năng cô đã ngủ, cho nên không gọi điện thoại cho cô. Điều này hay lắm, thành lý do để cô chất vấn anh rồi.
Liên Hiên nhíu mày, cười tà: “Không phải nói với em đi tìm hoa hỏi liễu sao.”
Vi Thiến không kềm được cười, cười đánh anh một chút: “Tránh ra.” Cô biết mấy ngày nay anh bận rộn chuyện của Ôn Đinh, chỉ là rất lâu không gặp, cô có chút nhớ anh. Cho nên mượn cớ đến xem xem một chút mà thôi.
Thấy cô cười, Liên Hiên được đà lấn tới, “Chụt chụt” một tiếng hôn tới. Vi Thiến nhất thời không tra, bản năng đưa tay cản anh. Bởi vì Ôn Đinh bình an trở về, đêm qua Vi Thiến cao hứng đi làm móng, tay xẹt qua, trên khuôn mặt tuấn tú của Liên Hiên lập tức hiện ra hai vết đỏ.
Vi Thiến giật nảy mình, vội vàng ngồi dậy sợ lên mặt anh: “Ai da, có đau hay không?”
Liên Hiên đối với cô liếc mắt: “Anh xem, nói không chừng kiếp trước anh thật sự là Ninh Thái Thần(*) vô dụng kia, thiếu nợ em.”
(*) Ninh Thái Thần trong phim “Thiện Nữ U Hồn“. (Lên google tìm hiểu để biết thêm nha mọi người).
Liên Hiên nắm chặt tay cô, nhíu mày, lẩm bẩm: “Chỗ này của anh, cào cũng bị em cào rồi, chưa hôn tới, chẳng phải là rất thiệt thòi?”
Vi Thiến biến sắc. Còn chưa kịp chống cự, nụ hôn áp đảo của anh đã phủ xuống, một bên tay của Liên Hiên cũng không thành thật, còn lẩm bẩm: “Lần này cả người đủ vốn.”
*
Bữa tối ăn trong nhà hàng khách sạn. Ôn Đinh đã sớm đói bụng, cho nên Thẩm Hoài Cảnh đưa cô xuống dưới chọn món ăn trước, chờ Liên Hiên với Vi Thiến xuống tới, thức ăn vừa vặn mang lên.
Ôn Đinh thấy Liên Hiên luôn luôn né tránh, buồn hỏi: “Liên Hiên, anh sao thế, bị bạo lực gia đình?”
Ôn Đinh vừa nói ra lời này, mặt Vi Thiến lập tức đỏ lên, đúng lúc thấy nhân viên phục vụ đưa thức ăn lên, Liên Hiên tránh một chút, má phải lộ ra trước mặt Ôn Đinh. Miệng Ôn Đinh có chút mở ra, sau đó nhịn không được bật cười. Vi Thiến cũng không nhịn được nhếch môi, đối diện Ôn Đinh ngồi xuống.
Liên Hiên tùy tiện ngồi xuống ghế dựa, đưa tay ôm chầm Vi Thiến, dương dương tự đắc: “Đây là dấu ấn tình yêu. Sao nào, ghen tị hả?”
Ôn Đinh giật cả mình, ôm lấy cánh tay của Thẩm Hoài Cảnh, làm nũng: “Thẩm tiên sinh, anh xem anh ta, dạy hư bảo bối.”
Khóe miệng Liên Hiên co giật mấy lần, chắp tay lại, đối với bảo bối chưa chào đời cúi chào.
Vi Thiến đẩy tay Liên Hiên ra, nhìn nhân viên phục vụ bày một bàn đồ ăn ra, còn chưa ngừng đưa lên, nghi hoặc: “Sao gọi nhiều như vậy?”
Ôn Đinh tươi cười một tiếng, sờ sờ bụng dưới: “Cô cũng biết rồi đó, người mang thai đều nghĩ đến ăn. Tôi nhìn thấy bên trên thực đơn thật nhiều món muốn ăn, cho nên đều kêu một lần. Tôi với bảo bối nếm thử. Còn lại làm phiền mọi người ăn hết, không nên lãng phí ha.”
Vi Thiến rốt cục thấy được cái gì gọi là... Hít một hơi thật sâu: “Người có bảo bối lớn nhất.”
Ôn Đinh cho cô một cái biểu cảm “Tôi chính là đắc ý như vậy, cô đến đánh tôi đi“. Liên Hiên nhịn không được, nhìn về phía Thẩm Hoài Cảnh luôn rất lạnh nhạt không cảm thấy kinh ngạc: “Anh có thể quản một chút hay không, có thể quản một chút hay không?”
Thẩm Hoài Cảnh cắt một phần bò bít tết đưa tới trước mặt Ôn Đinh, ngay cái khóe mắt cũng không cho Liên Hiên: “Xin chú ý dưỡng thai.”
Liên Hiên bại trận hoàn toàn, ôm lấy Vi Thiến, đầu ủi ủi ở vai cô: “Tiểu Thiến, chúng ta cũng phải có em bé đi.”
Vi Thiến ghét bỏ đẩy anh ta ra: “Em chưa nói muốn gả cho anh.”
Liên Hiên trừng mắt: “Chúng ta đã đính hôn.”
“Đính hôn là vì Ôn Đinh diễn kịch. Bây giờ, Ôn Đinh trở về rồi, kịch đương nhiên là không tính gì hết.” Vi Thiến ngầm liếc mắt. Tưởng đơn giản như vậy thì thu phục được cô, thật sự là ngây thơ mà.
Ôn Đinh ăn hai miếng bò bít tết nhỏ, sau đó đẩy phần còn lại cho Thẩm Hoài Cảnh, đổi một phần mì ý, không quên thêm mắm dặm muối: “Thiến Thiến, chân trời nơi nào cỏ không thơm, không cần ở trên một thân cây treo cổ. Bên ngoài soái ca còn rất nhiều, ngàn vạn lần phải mở to hai mắt. Hôm nào tôi giới thiệu người tốt cho cô ha.”
“Cửu ca. Anh nghe xem, anh nghe xem. Đây là tiết tấu muốn hồng hạnh xuất tường(*) nha.” Liên Hiên rốt cục bắt lấy được điểm phản công, đặc biệt hưng phấn.
(*) Hồng hạnh xuất tường: Ý nói phụ nữ ngoại tình.
Ôn Đinh cười nhạt một tiếng, làm bộ thở dài một hơi: “Tôi nha, đời này cứ như vậy, dù sao đã có con, không có cơ hội. Chỉ là... Thiến Thiến cô không phải giống như vậy a...”
Cái này là quang minh chính đại châm ngòi ly gián. Nếu Liên Hiên có râu, không chừng cũng tức giận đến nhếch lên.
Ôn Đinh đối với anh ta nhún nhún vai, ngược lại bắt lấy cánh tay của Thẩm Hoài Cảnh, vô cùng đáng thương: “Thẩm tiên sinh, Liên Hiên nói em hồng hạnh xuất tường trước mặt bảo bối. Anh có quản hay không?”
Thái Thẩm Hoài Cảnh nhịn không được nhảy lên, rót cho Liên Hiên một ly rượu đỏ: “Yên tĩnh một chút đi, bây giờ em là sức chiến đấu của hai người.”
Ôn Đinh trừng mắt nhìn, luôn cảm thấy lời này của Thẩm Hoài Cảnh cũng không phải là đang nói giúp cô, không khỏi oán hận lườm Liên Hiên một chút.