Ngồi Mãi Sao Có Thể Không Loạn

Chương 63: Chương 63: Chương 61




Những ngày Ôn Đinh bị nhốt kia, lúc đầu, cô suy nghĩ tiêu cực, cô từ bỏ. Cửa sổ phòng cô nhìn về phía Tây, cô không nhìn thấy mặt Trời mọc lên, nhìn thấy vĩnh viễn là ánh chiều tà. Ở bên trong cửa sổ đó, cô không nhìn thấy tương lai, thậm chí cô không có tâm tư vì Dĩ Nam đấu tranh cái gì. Ở Đường gia này, thành ác mộng của cô, đến đó thì cô đã mất đi tất cả nanh vuốt, mặc người chém giết.

Lúc đó cô liền suy nghĩ, thật ra cả đời này của cô đã đáng giá, tình yêu với cô mà nói là thứ xa xỉ nhất, hơn nữa đã tan thành mãnh nhỏ trong cuộc đời cô. Ông Trời vẫn để cô bất ngờ gặp gỡ Thẩm Hoài Cảnh, đây đã là hậu đãi của ông Trời. Cô đã không còn yêu cầu xa vời, cái gì một đời một kiếp, bách niên giai lão, có phần ký ức này thì đủ rồi.

Nhưng mà mặc dù ông Trời đóng cánh cửa của cô, nhưng lại cho cô một cánh cửa sổ, còn ở ngoài cửa sổ trồng hoa tươi đầy khắp núi đồi cho cô, hương thơm xông vào mũi.

Người đàn ông này, lúc mới quen không tín nhiệm đến bây giờ đối với cô hết lòng ôn nhu. Ôn Đinh cảm thấy toàn bộ thế giới của mình đều sáng lên. Anh là một ánh sáng trong lòng cô, dưới ánh sáng, anh vẫn đứng nơi đó, mặc kệ cô đi đến đâu, tối đen hơn nữa, ánh sáng đó vẫn nhất định ở quanh bên cô, dẫn dắt cô tiếp tục đi tới đích.

Ôn Đinh nhìn người giao tiếp với luật sư dưới ánh nắng ban mai, trong mắt mang theo một chút dịu dàng. Người này luôn luôn vô thanh vô tức(*) đem đến cho cô quá nhiều uất ức với cảm động.

(*) Vô thanh vô tức: Không có âm thanh, không có hơi thở.

Thẩm Hoài Cảnh dường như có điều suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn cô một chút. Cô đang cuộn mình bên trong ghế sô pha nhỏ gần bệ cửa sổ, cái cằm chống đỡ trên gối ôm, đôi mắt trong suốt nhấp nha nhấp nháy nhìn anh. Thẩm Hoài Cảnh thả văn kiện trong tay xuống, đi qua, sờ sờ đầu cô: “Đói bụng không?” Bây giờ mới sáu giờ rưỡi sáng, cô nhất định phải thức dậy với anh.

Ôn Đinh tội nghiệp gật đầu: “Ừ, ừ. Thật ra em có thể chịu đói, nhưng bảo bối nhà anh nói đói bụng.”

Thẩm Hoài Cảnh bật cười, gọi dịch vụ phòng, nhân tiện gọi bữa sáng cho ba vị luật sư sáng sớm đến đây hợp với anh.

Ăn điểm tâm xong, chỉ mới hơn bảy giờ, Uông Úy Phàm gấp gáp từ nơi khác trở lại. Mấy tháng không gặp, Uông Úy Phàm tiều tụy rất nhiều, một khắc này nhìn thấy Ôn Đinh, thật thở phào nhẹ nhõm một cái, tay vỗ bả vai cô đều có chút run nhẹ.

Hơn tám giờ, như Thẩm Hoài Cảnh dự đoán, Đường Thư Đình mang theo hai vị luật sư tới, mắt ông quầng thâm rất nặng, dường như là đêm qua cũng ngủ không ngon giấc.

Mọi người ngồi xuống, bắt đầu đàm phán, nhưng mà Đường Thư Đình cũng không có vốn gì để đàm phán, chỉ có thể vùng vẫy giãy chết: “Thẩm Hoài Cảnh, cậu nên biết, bây giờ tôi có thể gọi điện thoại báo cảnh sát, kiện cậu bắt cóc trẻ vị thành niên.”

Liên Hiên mới từ trên giường ngồi dậy ngáp một cái, cười nhạo một tiếng: “Khoảng thời gian trước tiểu công tử Đường gia không thể chịu đựng được cuộc sống không giống người của mình, rời nhà trốn đi. Đường tổng cảm thấy cái tiêu đề này thế nào?”

Đường Thư Đình hai mắt trợn lên: “Cậu đây là mở mắt nói lời bịa đặt.”

“Được rồi, được rồi.” Liên Hiên không nhịn được khoát khoát tay: “Sự việc đã phát triển đến nước này, Đường tổng chẳng lẽ còn có biện pháp gì sao? Chúng tôi có thể đợi, ông cảm thấy ông còn thời gian đợi sao? Nếu tôi đoán không sai, chuỗi công ty tài chính của ông cũng đã sắp mất rồi nhỉ?”

Chỉ một câu thì đem Đường Thư Đình trở về nguyên hình, chán nản dựa trên ghế sô pha. Bây giờ trong tay ông không có Ôn Đinh với Ôn Dĩ Nam, chỉ có thể mặc cho người chém giết, không có sức chống trả.

“Cậu phải bảo đảm không được trình chứng cứ, còn phải cam đoan chuỗi công ty tài chính của tôi có thể khôi phục lại bình thường.” Đường Hải bất lực, đành phải tranh thủ quyền lợi lớn nhất. Ông làm sao cũng nghĩ không ra hôm nay mình sẽ đi đến bước này.

Thẩm Hoài Cảnh rất vui vẻ gật đầu: “Có thể, chứng cứ này tôi trả lại cho ông. Còn có, số tiền công ty ông đang thiếu hụt, tất cả tôi đều bổ sung cho ông.”

“Thật?” Đường Thư Đình cảm thấy quá thuận lợi, có chút không dám tin tưởng.

Thẩm Hoài Cảnh gật đầu: “Luật sư đều ở đây, chi phiếu tôi cũng mang đến, đương nhiên là thật.”

Đường Thư Đình với các luật sư cùng nhau thương lượng hồi lâu, rốt cục vẫn là thỏa hiệp, tan đàn xẻ nghé. (Đọc truyện chính chủ tại Wattpad @TieuHiTieuHi). Ông ở trên mặt trận làm ăn lăn lộn nhiều năm như vậy sao lại không biết, những người được gọi là bạn bè thân thích bây giờ đều trong bóng tối cười nhạo khốn cảnh của ông, có ai sẽ xuất thân giúp đỡ? Bây giờ, sản nghiệp của Đường gia và Đường Hải mới là quan trọng nhất, chuyện sau này thì chờ còn nhiều thời gian đi, ông tuyệt đối sẽ không bỏ qua Thẩm Hoài Cảnh.

Chuyện kế tiếp phát triển rất thuận lợi, luật sư thương thảo các loại hạng mục công việc. Uông Úy Phàm luôn cùng Ôn Đinh ngồi ở trong góc đứng dậy đi qua, từ trên cao nhìn xuống Đường Thư Đình: “Đường lão gia tử còn nhớ tôi?”

Đường Thư Đình ngẩng đầu, người đó đứng ngược lại ánh sáng, khuôn mặt nho nhã hình như có chút quen mắt, nhưng lại nhớ không nổi từng gặp ở đâu.

Uông Úy Phàm thấy ông đã không nhớ rõ, thế là tự giới thiệu: “Tôi là Uông Úy Phàm, Đường lão gia tử nhớ ra rồi chứ?”

Nghe được cái tên Uông Úy Phàm này, ký ức trong đầu Đường Thư Đình sôi trào. Là cậu ta, người đàn ông bị vệ sĩ đánh sưng mặt sưng mũi đó, người đàn ông chạy theo phía sau xe qua ba đầu phố đó, người đàn ông bị ông xử lý, mất đi tất cả.

“Tại sao cậu lại ở đây?” Đường Thư Đình theo bản năng cảm thấy là lạ chỗ nào.

“Đương nhiên ông ấy ở đây, bởi vì sau này ông ấy là ba của Ôn Đinh với Ôn Dĩ Nam, tên Ôn Đinh với Ôn Dĩ Nam sẽ ở trong hộ khẩu ông ấy, một nhà đoàn viên.” Thẩm Hoài Cảnh nhàn nhạt nói tiếp.

“Cái gì?” Đường Thư Đình phút chốc đứng lên, giận tím mặt: “Thẩm Hoài Cảnh, cậu có ý gì, đây là không thể nào. Đường Dục là người của Đường gia tôi, tôi có thể cho phép nó đi theo các người sinh sống đã rất tốt rồi, cậu không phải được một tấc lại muốn tiến một thước.”

Thẩm Hoài Cảnh mười phần lạnh nhạt: “Ông không có lựa chọn khác. Ông là muốn con trai hay là cháu trai, có một người vĩnh viễn không thể nào cùng một lòng với ông.”

“Đường lão gia tử.” Thẩm Hoài Cảnh đổi một cái xưng hô: “Ông phải biết, Dĩ Nam cũng chính là Đường Dục trong miệng ông. Cậu ấy cũng không phải là một sủng vật, cậu ấy là một con người, là một người có máu có thịt. Những ngày ở chung này, ông hẳn là rất rõ ràng tính tình của cậu ấy, chính trong lòng ông cũng rất rõ ràng, nếu ông đem cậu ấy giữ ở bên người, một ngày nào đó, cậu ấy sẽ trả thù toàn bộ Đường gia. Vì vậy, sao ông phải khổ vì chấp nhất của cậu ấy như vậy?”

Đường Thư Đình đứng ở đó thật lâu, dường như lập tức già nua thêm mười tuổi, thật lâu sau đó, mới tự cười giễu: “Thẩm Hoài Cảnh, tôi thua. Nhưng ngày tới của chúng ta còn dài, tôi sẽ khiến cho cậu hối hận về những gì hôm nay cậu đã làm.”

Đường Thư Đình ký tất cả hợp đồng, sau đó mang theo luật sư rời đi.

Ôn Đinh có chút lo lắng nắm chặt tay Thẩm Hoài Cảnh: “Như vậy... có tính là thả hổ về rừng không? Em sợ ông ấy...”

Thẩm Hoài Cảnh nhìn đóng văn kiện trên bàn kia một chút, đưa tay cầm lên ném vào thùng rác, lạnh lùng nói: “Anh chỉ nói anh sẽ không đem chứng cứ giao cho cảnh sát, nhưng là cũng không có nghĩa cảnh sát không tra được. (Đọc truyện chính chủ tại Wattpad @TieuHiTieuHi). Về phần tập đoàn Đường thị, ở thành phố G sừng sững thời gian dài như vậy, đã đến lúc kết thúc.” Từ trước đến nay anh không phải là chính nhân quân tử gì, ở trước mặt Đường Thư Đình càng không cần ngụy trang. Anh chính là muốn làm Đường gia của ông ta vạn kiếp bất phục, làm sao lại tốt bụng giúp ông ta như thế. Có đôi khi thuốc giải độc mới là loại thuốc độc nhất.

Hơn nữa, Uông Úy Phàm này cũng không đơn giản như bên ngoài nhìn thấy. Những ngày Ôn Đinh quay về này, ông cũng không có lập tức gấp gáp trở về, mà dừng lại ở chổ khác thật lâu. Ông ta làm cái gì, Thẩm Hoài Cảnh cũng không có đi thăm dò cụ thể, cú đánh cuối cùng này e là làm cho Uông Úy Phàm viên mãn nhất.

Ôn Đinh thấy tâm lý anh nắm chắc, thì yên tâm. Đường Thư Đình để sổ hộ khẩu bản sao ở đây làm thủ tục di chuyển, thủ tục có chút phiền phức, cần các loại chứng minh, hộ khẩu của Dĩ Nam trực tiếp vào chổ Uông Úy Phàm đương nhiên không thể nghi ngờ. Nhưng về phần Ôn Đinh, Thẩm Hoài Cảnh nghĩ nghĩ. Trước tiên đem hộ khẩu của cô vào chổ Uông Úy Phàm, sau đó lại dời đến chổ anh. Chuyển cái ngoặt thật sự là quá phiền phức, bằng không trực tiếp làm một lần cho xong.

Nghĩ như vậy, Thẩm Hoài Cảnh hỏi Ôn Đinh: “Có mang theo thẻ căn cước không?”

“Hả?” Ôn Đinh nghi hoặc.

“Có mang theo thẻ căn cước Đường Ninh không?” Thẩm Hoài Cảnh lại hỏi một lần.

Ôn Đinh gật gật đầu, hơi nghi hoặc một chút. Đột nhiên hỏi thẻ căn cước của cô làm cái gì? Xưa nay cô không dùng thẻ căn cước Đường Ninh. Phàm là cần dùng thẻ căn cước, địa phương đều sẽ lưu lại thông tin cá nhân, những năm này cô rất cẩn thận, cho nên thẻ căn cước luôn luôn kẹp trong ví tiền, chưa hề đụng qua.

Thẩm Hoài Cảnh gật đầu, lấy sổ hộ khẩu từ trong tay Uông Úy Phàm cầm, dẫn Ôn Đinh ra khách sạn.

Ôn Đinh trong lòng ẩn ẩn hiểu ra anh muốn làm cái gì, cúi đầu nhếch môi vụng trộm cười.

Thẩm Hoài Cảnh nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, mặt Ôn Đinh lập tức khôi phục bình thường, chững chạc đàng hoàng: “Thế nào? Anh muốn dẫn em đi đâu?”

Thẩm Hoài Cảnh nhíu mày: “Em không biết chúng ta đi đâu?”

Ôn Đinh trợn trắng mắt: “Anh không nói, làm sao em biết. Em cũng không phải thần tiên.”

“Anh cho là em sẽ biết chứ.” Trong giọng nói của Thẩm Hoài Cảnh mang theo tiếc nuối.

Ôn Đinh nghiêng đầu nhìn anh làm một cái mặt quỷ, vậy mà cùng với cô đánh Thái Cực, cô mới không cho anh toại nguyện đâu. Ôn Đinh quay đầu đi, nhìn bên mặt của anh, nghiêm túc nói: “Thẩm Hoài Cảnh, em sẽ không gả cho anh đơn giản như vậy đâu. Hứ...”

Thẩm Hoài Cảnh đánh tay lái, liếc cô một chút: “Anh từng nói, muốn em gả cho anh sao?”

Ôn Đinh nghẹn lời, thở phì phò sờ lấy bụng dưới: “Dừng xe, em muốn bỏ nhà đi.”

Thẩm Hoài Cảnh thật sự ngừng xe lại, Ôn Đinh rơi nước mắt: “Bảo bối, ba ba của con không cần chúng ta. Con yên tâm, mẹ con... Ta rất có bản lĩnh, sẽ nuôi sống con, con không cần lo lắng.”

Thẩm Hoài Cảnh im lặng xuống xe, mở cửa tay lái phụ ra: “Thẩm phu nhân, đến rồi, làm phiền xuống xe.”

Ôn Đinh xuống xe, ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là Cục dân chính, cố gắng che giấu khóe miệng giương lên của mình, ngữ khí khinh thường:“ Anh không phải nói rằng không cho em gả sao? Tới đây làm gì?”

Thẩm Hoài Cảnh dắt tay cô: “Anh nói là không cho em gả, nhưng không nói không cưới.”

Ôn Đinh nhịn không được hé miệng cười, vậy mà trộm đổi khái niệm. Người này thật là càng ngày càng ba hoa.

Mười phút sau, hai người từ Cục dân chính đi ra. Ôn Đinh xẹp lấy há miệng, đặt mông ngồi xuống bậc thang ở trước cửa Cục dân chính: “Em biết mà, anh không thật lòng muốn cưới em, đều gạt người. Đàn ông nói đều là gạt người, một câu cũng không thể tin.”

Thẩm Hoài Cảnh đưa tay kéo cô lên: “Trên mặt đất lạnh.”

Ôn Đinh thở phì phò vỗ tay anh: “Đều tại anh, đều tại anh. Bây giờ em đã mang thai, xấu xí, đối với anh không có hấp dẫn, cho nên anh đổi ý, có phải không?”

Thẩm Hoài Cảnh tính tình tốt sờ sờ đầu cô: “Không phải.”

“Vậy đó là cái gì?” Ôn Đinh hừ hừ một tiếng: “Chính là như vậy, anh chính là không muốn em với con. Mệnh của em thật khổ nha...” Ôn Đinh khóc sướt mướt.

Thẩm Hoài Cảnh thở dài: “Ôn Đinh, là thẻ căn cước của em hết hạn, cho nên không thể nhận giấy chứng nhận kết hôn, cũng không phải là anh không muốn em.” Trước ngày hôm qua chưa có hết hạn, kể từ hôm nay thì hết hạn, ngày này thẻ của bọn họ thật sự quá tốt rồi.

Ôn Đinh dừng lại, tức giận đẩy anh ra, đi về phía trước: “Dù sao cũng bởi vì anh, chuyện không liên quan đến em.”

Thẩm Hoài Cảnh không nói nên lời đi theo phía sau cô, cảm thấy mình thật sự không có khí chất nữa rồi.

Ôn Đinh đi phía trước le lưỡi một cái, trong lòng thầm nghĩ. Điều này phải đặt ở lúc trước, xảy ra loại chuyện này, Thẩm Hoài Cảnh còn không phải mặt lạnh giáo huấn cô. Lần này, cô đánh đòn phủ đầu, may mắn mà có con trong bụng, dù sao phụ nữ mang thai cảm xúc đều không ổn định, quả nhiên đứa bé này là bảo vật a. Bây giờ cô thật sự đặc biệt hi vọng đứa bé mình mang chính là Na Tra, như vậy vừa làm thì có thể mang ba năm, nghĩ nghĩ đã cảm thấy sung sướng.

___________

Editor:

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.