NHỮNG NGÀY YÊN BÌNH NGẮN NGỦI
* Sáng Chủ Nhật.
-Này, ánh mắt chị nhìn anh Hải Đăng rất là lạ đó nha!
-Đâu có!
Uyển Thanh giật mình khi thấy Du Du vào phòng ăn. Hải Đăng là tên của anh
làm ở vườn sau. Nó phát hiện ra chị Thanh đã để ý anh Hải Đăng từ lâu
rồi, nhưng phải để xác nhận thêm vài lần mới dám khẳng định. Nó còn phát hiện ra 2 cặp mắt già của bà Khaly và ông Ô nhìn nhau trìu mến, nhưng
chưa bao giờ dám nói chuyện với nhau. Du Du đang ấp ủ trong lòng một kế
hoạch giúp những con người “độc thân” này nhận ra tình cảm của mình. Rồi chợt nảy ra một ý định, nó nhờ bà Khaly dạy cho nó làm bánh ngọt.
Bà Khaly rất sẵn lòng, vì hôm nay là chủ nhật nên cũng rất tốt để mọi
người thay đổi khẩu vị. Nó rủ cả chị Uyển Thanh vào cùng học. Bà dạy nó
pha nước, nhào bột, đường như thế nào. Cũng không mấy dễ dàng để nặn ra
được một ụ bột vừa mịn, vừa dai. Rồi đến giai đoạn nặn hình, có thể nặn
ra những hình thù mà mình ưa thích.
Việc làm bánh càng trở nên thích thú vì đến giai đoạn dùng socola vẽ lên,
trông rất hấp dẫn. Tha hồ vẽ những hình dễ thương, hoặc viết chữ lên
bánh…Nó bảo bà KhaLy và chị Uyển Thanh cùng nó viết tên những người
trong nhà lên bánh để tặng cho mỗi người một cái. Sau một hồi lưỡng lự,
hai người cũng chịu. Và đúng như nó đoán, chị Uyển Thanh viết chữ Đăng,
bà Khaly viết chữ Ô trong cái bánh đầu tiên của mình. Sau đó viết hết
tên những người làm trong nhà. Du Du bắt đầu xếp những chiếc bánh vừa
làm vào khay và đi mời mọi người. Những người làm cùng rất thú vị khi
nhìn những chiếc bánh dễ thương của Du Du. Mọi người đều mỉm cười và
nhận bánh rất vui vẻ vì cái bánh có hẳn tên riêng của mình. Khi nó đem
bánh đến cho Hải Đăng, người làm vườn sau, nó cố tình đưa những chiếc
bánh của chị Uyển Thanh làm lúc nãy, kèm theo những lời nói đầy ẩn ý:”
Chị Uyển Thanh làm cái này để tặng riêng cho anh đó.” Du Du bước ra vườn trước và gặp lão Ô, Du Du đưa chiếc bánh to nhất mà lúc nãy bà Khaly
làm mẫu để chỉ cho 2 đứa nó.
-Bà Khaly nhờ cháu chuyển cái này cho ông và chúc ông ngon miệng!
Nó quay bước vào nhà, nó biết rằng lão Ô sẽ rất thích chiếc bánh ấy và chờ đợi cái bánh ấy từ lâu lắm rồi. Trên cái khay nó cầm giờ còn một chiếc
bánh, và bên trên là 2 chữ THIÊN TỨ.
Nó đi ngang qua phòng Thiên Tư và thấy hơi có lỗi vì không làm cho cậu ta
một cái, nhưng rồi nó lại nghĩ chẳng sao cả, vì nó chẳng ưa gì cậu ta.
Ai biểu cậu ta chỉ hay gây thù chuốc oán làm chi. Nó mạnh dạn tiến đến
phòng Thiên Tứ. Nó gõ cửa và được sự đồng ý vào phòng, Thiên Tứ đang
ngồi ở bàn học. Nó hồi hộp và hơi bẽn lẽn lại gần:
-À, hôm nay mình được bà Khaly chỉ cho cách làm bánh, cậu dùng thử chiếc bánh đầu tiên mà mình làm xem thế nào nha.
Thiên Tứ ngồi trên ghế không có một biểu hiện gì, chỉ hơi cau mày nhìn chiếc
bánh có tên và một hình mặt cười bằng socola thật con nít. Nó xấu hổ
chạy ra khỏi phòng, nghe tim mình đập rất nhanh. Chỉ khi Du Du đi khỏi,
người ngồi trong phòng mới bật cười. Có tiếng cửa phòng tắm bật mở:
-Em đang làm gì trong phòng của anh vậy? Mà lại còn ngồi cười nữa chứ!
Thiên Tứ từ trong phòng tắm bước ra, lau lau cái đầu đang ướt.
-À, em sang mượn quyển tập về chép bài.
-Cái gì trên tay vậy?
-À, bánh từ nhà bếp đem lên.
-Sao không có phần của anh vậy?
-Anh tự xuống lấy đi, mà nhanh lên, chắc ở dưới không còn nhiều đâu.
Nói rồi Thiên Tư cầm chiếc bánh đứng dậy ra phía cửa.
-Chẳng phải em sang mượn tập sao, chưa lấy mà đã đi rồi?
-Chút nữa anh đem sang phòng em dùm, em về phòng có việc.
Thiên Tư khép cánh cửa lại.
-Cô ta thật là thiên vị, chỉ có anh hai là có bánh, không làm cho mình một cái, đã vậy thì lấy luôn.
Cậu ta dùng tay quẹt đi cái dấu nho nhỏ bằng socola trên chiếc bánh, vì 2
cái tên khá giống nhau, nên việc thay đổi quá dễ dàng, chiếc bánh bây
giờ là dành riêng cho THIÊN TƯ.
Tối hôm đó, Du Du chợt lên cơn đau bụng dữ dội, nó vội vàng ra ngoài nhà vệ sinh chung của khu nhân viên, tay ôm cái bụng, mặt nhăn nhó. Nó chợt
giật mình khi thấy một vài người nhân viên khác cũng đang ôm bụng đứng
chờ nhà vệ sinh. Mọi người quay lại nhìn nó bằng ánh mắt hình viên đạn.
Nó chưa kịp hỏi mọi người tại sao lại đồng loạt bị đau bụng như vậy thì
thấy chị Uyển Thanh cũng ôm bụng chạy ra. Mờ mờ hiểu ra sự việc. Nó nhìn chị Uyển Thanh mặt mếu đến thảm thương.
-Vô cùng xin lỗi mọi người, có thể nguyên liệu bánh hoặc do…
-Ồ, không sao đâu, dù gì thì lâu lâu có chuyện lạ xảy ra cũng hay mà.
Mọi người nhìn 2 đứa nó vừa ôm bụng cười, vừa đau. Nó và chị Uyển Thanh cúi đầu lia lịa xin lỗi. Mọi người không ai trách mắng gì. Nguyên nhân đồng loạt đau bụng ắt hẳn là do những chiếc bánh nó làm, thiệt là hết sức
oái oăm, không biết nói gì để xin lỗi. Rồi nó chợt nhớ chiếc bánh làm
cho cậu chủ Thiên Tứ. Thôi rồi, nó đang tưởng tượng ra cái khung cảnh
Thiên Tứ chạy ra chạy vào nhà vệ sinh mà căm thù nó. THật là khổ sở và
khó xử cho nó trong tình huống này. Nó chắp tay lẩm bẩm: “Cầu trời cậu
ta chưa ăn, cầu trời cậu ta chưa ăn”. NÓ vừa than vừa ôm cái bụng đau
của mình, khiến ai nấy đang đau cũng phải bật cười. Tầng trên của INNO,
cũng đang có một người ngủ không yên vì lỡ ăn cái bánh…
Sáng hôm sau, nó đang uể oải, vì cả đêm qua khó ngủ. Nó chợt nhớ ra có việc
quan trọng phải thực hiện ngay. Du Du thay đồng phục đi học, rồi chạy ra phía gian nhà chính để chờ 2 cậu chủ từ tầng trên đi xuống.
-Cậu Thiên Tứ, tối hôm qua… cậu ngủ được chứ, có bị sao không?
-Không có gì bất thường cả, có việc gì à!
-Về việc cái bánh hôm qua…
-À, mình chưa ăn.
-Vậy thì may quá!
Nó thở dài, may là Thiên Tứ không bị gì, sắc mặt cậu ta cũng tươi tỉnh,
cậu ta chưa ăn cái bánh đó, nó hơi buồn một chút, nhưng dù vậy cũng đỡ
hơn…Trong đầu Thiên Tứ thì lại đang nghĩ hoàn toàn khác. Hôm qua, lúc
Thiên Tư kêu cậu ta xuống bếp lấy một cái, nhưng cậu ta lại không để ý
lắm và không xuống nhà bếp lấy. Thiên Tư đứng gần đó, vội vàng khoác vai Thiên Tứ, đẩy cậu ta vào xe và đi đến trường, dường như để tránh bị lộ
tẩy việc gì đó. Vừa vào xe, Thiên Tư nhăn nhăn cái mặt, tay xoa cái
bụng.
-Trông sắc mặt em không được khỏe, có việc gì à?
-À, không, có thể do hôm qua em ăn phải cái gì đó!
Rồi cậu ta quay sang một bên, thì thầm đủ để một mình nghe: “Biết thế lúc
đó không lấy chiếc bánh ấy làm gì, báo hại suốt đêm qua ra vào tolet.
Con gái gì mà nấu ăn tệ thật! Đúng là đồ nhà quê”
Mâu thuẫn về vụ cái khung hình dường như Thiên Tư đã bỏ qua cho nó, ánh mắt cậu ta đã trở lại như xưa. Mặc dù tấm hình trong phòng không được để
vào cái khung hình của nó như cũ, nhưng cả 2 lại tiếp tục đấu đá từng
ngày, từng giờ mỗi khi gặp nhau, điều đó làm nó cảm thấy thoải mái hơn.
Dường như cậu ta rất thích đày đọa nó. Ngày nào cũng được gọi lên phòng
và than phiền, chỗ này lau chưa sạch, quần áo cần giặt chưa lấy, hay cả
việc tìm kiếm bất cứ cái gì trong phòng cậu ta, cứ làm như nó nắm rõ hết vị trí đồ đạc trong phòng vậy. Cũng thật lạ, khi mà lúc trước cậu ta
nói không muốn thấy mặt nó, vậy mà bây giờ lại cứ kêu nó lên phòng để
than phiền và bắt nó làm lại. Chạm mặt nhau quá nhiều lần như vậy chẳng
phải càng khó chịu hơn hay sao. Thật không thể hiểu nổi tên Thiên Tư
này. Nó vô cùng bực tức lau lại cái tủ quần áo của cậu ta theo như lời
cậu ta than phiền. Thật là vô lý, khi cậu ta quẹt được một đường bụi ở
trên nóc tủ, và nói rằng nó làm việc thật ẩu tả. Nhưng làm sao một cô
gái như nó có thể leo thật cao để lau chùi tận trong cùng bên trên của
cái tủ? Nhưng dù gì cậu ta cũng là cậu chủ, nó không thể nào cãi lại
được, đành phải lao động “ngoài giờ” bất đắc dĩ. Du Du bèn tìm một cái
ghế và leo lên lau, để tên Thiên Tư không còn gì bắt bẻ được. Cái ghế
thật cao, nên việc leo lên vô cùng khó khăn. Lui cui một hồi nó mới có
thể leo lên được. Khi đứng trên ghế rồi thì việc giữ thăng bằng lại là
vấn đề. Vừa lau mà Du Du vừa run, nó chậm rãi lau từng chỗ một, vừa phải vịn để giữ thăng bằng. Nó rướn mình lên để với tay vào xa hơn, cố rướn
xa hơn một chút nữa, một chút nữa,…và rồi, nó thấy mình đang chơi vơi,
hình như cái ghế bị lệch và bắt đầu nghiêng ngửa. Du Du thấy mình không
còn đứng vững nữa mà cả ghế và người đều mất thăng bằng. Toàn thân của
nó đang lơ lửng và “rơi tự do”. Tay cầm chiếc khăn, miệng nó há hốc
miệng ra và la thất thanh : Á, á, á…
Người nó ngả theo tư thế ngửa ra sau, tay chới với vào không trung. Và “bụp”
một phát. Không đau đớn chạm vào sàn như tưởng tượng, mà dường như có
một vật thể gì đang đỡ nó, cảm giác rất êm ái. Nó từ từ mở mắt ra và trố tròn, người trước mặt nó bây giờ là tên cậu chủ đáng ghét Thiên Tư.
Khuôn mặt cậu ta bây giờ rất gần với nó. Cảm nhận đang nằm gọn trong
vòng tay cậu chủ, nó không hề cảm kích vì cậu ta đã đỡ nó kịp thời, mà
ngược lại nó cảm thấy vô cùng sợ hãi. Điều đáng chú ý ngay lúc này,
chính là bàn tay của Thiên Tư… đang chạm vào vòng 1 của nó. Không gian
như đứng lại, 4 mắt tròn xoe nhìn nhau không cử động. Bất giác nó la
thất thanh lên, còn to hơn khi nó vừa bị té, nó tát Thiên Tư một cái rõ
đau, và xô cậu ta ra, làm cho cậu ta không kịp phản ứng và ngã nhoài ra
sau. Nó không thể nói lời nào, cắm đầu đứng dậy chạy thẳng ra khỏi
phòng. Cánh cửa phòng đóng lại, Du Du đứng bên ngoài thở hổn hển. Nó nhớ lại khung cảnh lúc nãy, đưa tay lên tim mình và lo sợ.