MÂU THUẪN GIỮA NHỮNG HOTBOY
Kỳ kiểm tra đã đến, nó làm bài khá tốt vì đã ôn kĩ càng. Du Du hít một hơi thật sâu trên sân thượng, chỗ trú ẩn lý tưởng của nó từ đầu năm đến
giờ. Có lẽ sẽ chợp mắt ở đây một chút, vì mấy ngày qua đã thức trắng để
ôn bài rồi. Cơn gió nhẹ làm cho nó gần như chìm vào giấc ngủ…Có tiếng
bước chân lên cầu thang, nguy cơ xâm chiếm lãnh địa. Nó vội vàng bật
dậy, ẩn mình trong góc khuất, bị che bởi bức tường, im lặng và lắng
nghe. Một tên con trai đang nói chuyện điện thoại, nó chỉ có thể nghe
loáng thoáng, nhưng câu cuối cùng thì nghe rất rõ:
- Xử lý anh em sinh đôi đó đi!
Du Du rùng mình, tim đập nhanh hơn, có thể do trùng hợp, có một cặp sinh
đôi nào khác thì sao, nhưng không còn gì để nhầm lẫn, tên con trai ấy
cúp điện thoại và nói rằng:
- INNO, đừng trách tôi!
Vừa run sợ, vừa nao nóng, nó phải đi báo cho 2 anh em họ, nhưng nó không có điện thoại, nó phải nhìn cho ra mặt “hung thủ” của cái vụ này. Nó nhướn người ra và không tin vào mắt mình nữa, đó là hotboy Kazu Đốc Long…
Quá phẫn nộ và đầy hoang mang, nếu như phát hiện nó ở đây, dám cậu ta sẽ
“bịt đầu mối”, mà nó là con gái làm sao đối đầu được với Đốc Long. Nhưng thời gian không cho phép chờ đợi, nó quyết định lao ra. Trong tíc tắc,
nó phóng ra thật nhanh, và sẵn sàng tư thế chạy trốn. Nhưng kì lạ thay,
trong khoảnh khắc vượt qua mặt Đốc Long, đôi chân nó đã giữ mình lại, nó quay lại nhìn Đốc Long đầy tức giận.
- Nếu có thù hằn gì thì sao không tự mình giải quyết, mà lại giở thủ đoạn như vậy, thấy mình không đủ sức thì làm như vậy à, cậu còn đáng là con
trai nữa không, sao không tự mình chiến đấu cho bản thân mình, mà lại
phải nhờ người khác.Nói rồi, Du
Du co giò chạy thật nhanh, một phần để chạy đi báo tin cho Thiên Tư và
Thiên Tứ, một phần cũng để “tẩu thoát”, vì đã cả gan nói thẳng mặt một
tên nổi tiếng “thần đồng máu lạnh”. Không có tiếng bước chân chạy theo,
tự nãy giờ trên sân thượng, Đốc Long vẫn đứng ngây người ra. Ánh mắt rất sững sờ, câu nói của Du Du nghe giống như một người đã từng nói với cậu ta trước đây…trước đây, đã lâu lắm rồi…
Du Du chạy thật nhanh về A1, nó thở hổn hển nhìn vào lớp, nhưng không thấy 2 anh em họ đâu, nó hỏi mấy người trong lớp một cách gấp gáp:
- Thiên Tư và Thiên Tứ đâu rồi?
Vài người làm lơ không thèm để ý một đứa vô danh tiểu tốt như nó, vài cô
gái thì nhìn nó bằng ánh mắt hình viên đạn, có lẽ vì dám thẳng thừng đến kiếm thần tượng của họ như vậy. Duy chỉ có Đại Bảo liền ra cửa gặp nó:
- Lúc nãy mình có thấy Thiên Tư nhận được điện thoại gì đó, hình như ra công viên bên cạnh trường.
Du Du không kịp nói gì, liền phóng về phía cổng trường. Vì là giờ trưa nên trường mở cửa tự do cho học sinh ra ngoài. Du Du vừa chạy vừa lo sợ sẽ
không đến kịp. Khi vừa đến công viên, thì đã thấy một đám đầu gấu cầm
gậy gỗ bao quanh 2 anh em Thiên Tư và Thiên Tứ. Nó thở hổn hển, lo sợ và rối trí, không biết phải làm như thế nào bây giờ, có thêm nó vào “phụ”
hai anh em họ cũng không nhằm nhò gì với tụi đầu gấu to con kia.
- Bao nhiêu đây nhằm nhò gì với 2 anh em họ.
Du Du vô cùng ngạc nhiên và quay lại, sau lưng nó là Đại Bảo. Kasumi đủ
thông minh để hiểu đang có chuyện không lành đang xảy ra, nên đã chạy
theo nó. Câu nói của cậu ta lại càng khó hiểu hơn nữa. Nhưng không còn
thời gian cho nó suy nghĩ, bọn xã hội đen đã bắt đầu xông vào 2 anh em
họ. Du Du quyết định lao vào đám đông đó “đánh phụ”, nhưng bàn tay của
Đại Bảo đã giữ lại, kéo vào đám cây che khuất.
- Cậu phải ở đây, phòng bất trắc gì thì gọi người đến ngay nhé!
Nói rồi, Đại Bảo lao vào đám côn đồ. Lần đầu tiên, Du Du được chiêm ngưỡng
tài nghệ võ thuật của 3 chàng hotboy. Đúng như Đại Bảo nói, mấy tên đầu
gấu này không phải là đối thủ của họ. Những đường bay trên không làm Du
Du há hốc mồm. Bấy nhiêu tên tép riu không có gì là vất vả cho cả 3
người võ thuật cao cường, lũ xã hội đen bị đánh te tua bỏ chạy đi hết.
Du Du thấy cả 3 cũng có vài vết thương, vết bầm sau cuộc va chạm vừa
rồi, nhưng nó cảm thấy yên tâm vì sự việc không nguy hiểm như nó nghĩ.
Cả 3 đang vỗ vai nhau, rồi thì thầm gì đó. Nhưng sự việc không đơn giản
như vậy, họ quá chủ quan mà không nghĩ đến phương án 2 của bọn chúng.
Đứng cách xa Du Du bây giờ không quá 1 mét, có một tên cùng hội với đám
xã hội đen, đang cầm quả bóng tennis nhỏ, hắn đang nhắm thẳng vào 1
trong cả 3. Quả bóng này nếu ném với lực mạnh sẽ gây hậu quả không nhỏ.
Du Du đứng trong bụi rậm nên hắn không thấy. Tâm trí nó bây giờ rối bời. Nhưng không còn kịp la lên nữa, tên đầu gấu đã bắt đầu ném, Du Du lao
ra như quán tính, mà không cần biết chuyện gì sẽ xảy ra với nó…
“Bụp!”
Tên “hung thủ” quá bất ngờ vì cái chắn đòn của một cô gái không lường
trước. Tiếng động khá to, kèm theo tiếng la đau đớn của Du Du làm cho 3
chàng trai quay lại. Tên đầu gấu bỏ chạy. Cái vai của Du Du bây giờ như
vỡ vụn, nó ngã xuống đất, thấy đầu óc quay cuồng, và mơ màng không biết
gì nữa.
* Bệnh viện
Du Du tỉnh dậy, cái vai không thể nhúc nhích. Nó lờ mờ mở mắt ra thì nhìn
thấy 3 hotboy đang đứng bao quanh. Những người cùng phòng đang nhìn nó
bằng ánh mắt rất lạ. Có lẽ vì người ta không thể nào hiểu được, một đứa
xấu xí như nó lại được 3 chàng trai tuấn tú của Nhất Kim đưa đến đây. Nó thấy bên cạnh mình, có lẽ là Thiên Tứ, vì ánh mắt lo lắng đang nhìn nó.
- Cô bé ngốc quá, sao lại xông ra đỡ chứ? Bị thương ở vai khá nặng.
- “Em nghĩ cô ta vô tình đi ngang qua và bị trúng thôi!” Tên đút tay túi
quần đứng gần ngay cửa sổ, thốt ra những lời độc địa kia ắt hẳn là Thiên Tư rồi. Nhưng vì người còn đau quá, nên nó không thèm để ý.
- Không có đâu, Du Du đã biết trước điều gì đó, nên mình mới theo cô ấy đến đây giúp 2 cậu đó chứ!
Lời nói của Kasumi làm cả 2 bất ngờ, nhìn chằm chằm vào Du Du.
- À, à…mình chỉ muốn kiếm để hỏi Thiên Tư và Thiên Tứ làm bài thi như thế nào thôi mà!
- Dù gì thì cũng cám ơn cô bé rất nhiều.
Du Du cố tỏ ra bình tĩnh, vì nó không muốn xung đột xảy ra nữa. Nó không
muốn nói ra cái tên Đốc Long vì nó tin chắc rằng cậu ta có lý do riêng
gì đó. Nó sẽ tìm ra nguyên nhân và giúp bọn họ giải quyết mâu thuẫn. 2
anh em cũng không hề nghi ngờ gì câu nói đó. Tuy nhiên Đại Bảo thì khác, vì cậu ta chứng kiến thái độ hốt hoảng khi Du Du đến tìm Thiên Tư và
Thiên Tứ, không hề giống một người muốn hỏi han học tập. Đại Bảo cau mày nhìn thái độ lúng túng của Du Du nhưng vẫn im lặng…
Du Du phải nghỉ học một tuần vì cái vai không thể nâng dậy được. Ở nhà nó
được nghỉ ngơi, và có người làm việc thay. Thiên Tứ rất thường xuyên hỏi thăm và lo lắng. Có lẽ quả bóng đó nhắm vào 1 trong 3 người, và cũng
rất có thể là trúng vào Thiên Tứ. Nếu như vậy, nó chịu thay cho cậu ấy
cũng rất sẵn lòng. Nó cứ trằn trọc mãi về cậu bạn Đốc Long, cậu ta chẳng lẽ lại có những hành động hèn hạ như vậy? Nó không muốn tin điều đó, vì linh cảm cho nó thấy cậu ta là người tốt…
Một ngày đẹp trời, cái vai của Du Du đã đỡ, Du Du bước chậm rãi lên sân
thượng, đã mấy ngày Du Du không lên đó, mà ngồi tại lớp vì cái vai vẫn
còn đau, không thể di chuyển nhiều, và vì tránh một điều gì đó. Ở ngưỡng cửa sân thượng, Du Du giật mình khi thấy có một bóng người, dường như
là đang đợi nó.
- Tôi chờ cô đã lâu rồi.
Hết sức bình tĩnh, Du Du không bỏ chạy, mà bước tiếp lên sân thượng. Đốc
Long vẫn băng giá và lạnh lùng, điều đó làm nó run sợ, nhưng nó cảm nhận được rằng, cậu ấy sẽ không làm gì nó.
- Cậu tìm tôi có việc gì?
- Tại sao cô không nói với mọi người rằng tôi là thủ phạm?
- Vậy tại sao cậu không sai người đe dọa hay cảnh cáo tôi để “bịt đầu mối”?
Một khoảng lâu im lặng, Đốc Long nhìn Du Du chằm chằm, câu trả lời mà Đốc
Long muốn lại biến thành một câu hỏi, như rằng Du Du đã hiểu được cả tâm gan của cậu ta. Du Du tiến ra hành lang sân thượng, hít một hơi thật
dài.