BẤT NGỜ ĐÔNG NGHI
- “Thế lực của INNO rất lớn hả chị?” Nó vào phòng của chị Uyển Thanh bên cạnh, hỏi đầy tò mò.
- Ừ, có thể nói là lớn nhất khu vực này, các đại gia xung quanh đây cũng phải nể nang đó!
- Vậy gia đình này có gây thù chuốc oán với ai không chị?
- Sao em lại hỏi vậy?
- Thì…thì em muốn biết xung quanh mình có nhiều kẻ thù không mà?
- Đã là người trong giới kinh doanh thì đương nhiên sẽ có nhiều kẻ thù
trên thương trường. Nhưng theo chị biết thì hình như ai cũng khiếp sợ
trước thế lực của tập đoàn INNO.
Bây giờ thì Du Du đã hiểu tại sao Thiên Tư và Thiên Tứ luôn được ưu đãi hơn mọi người như vậy. Ngay cả sống trong khu biệt thự Itê mà gia đình Kazu cũng phải nhượng bộ. Cô gái mà Đốc Long nói là người như thế nào mà có
khả năng đòi lại công bằng cho Đốc Long, nhưng tại sao cô ta lại bị INNO cướp mất, mà INNO là ai? Là Thiên Tư, Thiên Tứ hay bà chủ, ông chủ hay
là một nhân vật nào khác nữa? Trong đầu nó có muôn vàn những thắc mắc,
nhưng nó biết sẽ không tiện nếu cứ dò hỏi chị Uyển Thanh, mà chị cũng
chỉ mới chuyển đến, có thể cũng chưa biết gì nhiều về những chuyện xa
xưa của những đứa con đại gia, trong đầu nó sáng lóe lên một cái tên mà
nó có thể khai thác được: Kasumi Đại Bảo.
- Này, em vào đây chỉ để hỏi chị vậy thôi sao?
- À, em vào còn để hỏi chuyện chị với anh Hải Đăng ra sao rồi?
- “Sao là sao?”
- Thôi chị đừng giấu nữa, nhìn cách chị đối xử với anh ấy là em biết chị thích anh ấy rồi?
- Úi, em đừng nói với ai nha, chị sợ anh ấy biết là chị không dám làm ở đây luôn đó.
- Chị yên tâm, em sẽ giúp chị.
- Nhưng bằng cách nào?
- Phải để xem chị hậu tạ em bằng cái gì đã?
- “À, chị sẽ hậu tạ em bằng cách giúp em chinh phục cậu chủ Thiên Tứ!” Ánh mắt của Uyển Thanh đầy lém lỉnh.
- Úi, sao chị biết…
- Nhìn cách em chăm sóc cậu chủ Thiên Tứ khác hẳn cậu Thiên Tư là biết liền à!
- Vậy chị giúp em bằng cách nào?
- Vậy thì còn để xem em giúp chị bằng cách nào đã chứ!
- Ôi, chị ghê thật đấy!
- Học tập ở em thôi!
Hai chị em trò chuyện rất vui, tiếng cười giòn tan trong dãy phòng dành cho nhân viên, những phòng khác nghe thấy cũng phải ganh tỵ.
***Nó đang lau dọn tầng trên, thì bỗng nghe có tiếng chân lên cầu thang, nó
đoán là Thiên Tư vừa đi ra ngoài về nên cũng chẳng buồn ngước lên nhìn.
Một giọng nói vang lên, làm cho nó vô cùng bất ngờ.
- Chào bạn!
- “A…sao bạn ở đây?” Người đứng sau lưng nó chính là Kasumi Đại Bảo. Nó
vô cùng lúng túng khi Đại Bảo nhìn thấy nó trong trang phục người làm,
chắc cậu ta sẽ ngạc nhiên lắm, vì nó chỉ là người làm trong nhà này.
- Mình là bạn của Thiên Tư và Thiên Tứ mà!
- À… Mình quên. Cậu chủ Thiên Tư thì ra ngoài chưa về, còn cậu Thiên Tứ thì ở trong phòng.
- Nhưng mà mình không đến gặp họ. Mình đến tìm cậu.
Vô cùng ngạc nhiên khi nghe anh chàng baby này đến đây để tìm nó, nó không thể từ chối vì cậu ta dùng những lời lẽ rất chân thành. Hai đứa đi dạo
trong vườn nhà của INNO.
- Có gì cậu nói nhanh lên, mình phải vào làm việc, để mọi người thấy không tiện.
- Tại sao dạo này cậu lại né tránh mình vậy? Hay cậu bị rắc rối gì vì mình?
- À, không có đâu, mình chỉ…
- Nếu không phải vậy thì cậu đừng né tránh mình nữa nhé! Vai của cậu sao rồi?
- À, đỡ nhiều lắm rồi.
- Mình có thể kết bạn với cậu được không?
- Thì mình vẫn là bạn với nhau mà!
- Mình tìm thấy ở cậu một cái gì đó rất cuốn hút, không giống bất cứ cô
gái nào mình từng gặp, và đặc biệt là hành động dũng cảm của cậu hôm
đánh nhau.
- À, chuyện đó thì ai trong hoàn cảnh mình cũng làm vậy thôi.
- Có phải cậu biết ai là kẻ cầm đầu trong vụ đánh hội đồng đó.
Du Du trợn mắt lên vì ngạc nhiên, nhưng nó vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, không
nói gì. Đại Bảo nhìn nó mỉm cười, dường như cậu ta hiểu rõ hết tâm trạng nó lúc này.
- Mình cũng đã biết người đó là ai. Cậu không cần phải che giấu trước mặt mình. Cậu nên biết mình sống ở Itê lâu hơn cậu, mình chơi chung với tất cả, nên mình biết mâu thuẫn của Thiên Tư và Đốc Long.
Du Du đứng khựng lại, Đại Bảo đã nói chính xác tên Đốc Long, nhưng điều
làm Du Du còn ngạc nhiên hơn đó chính là cậu ta chỉ nêu ra mâu thuẫn của Đốc Long và Thiên Tư. Tại sao lại là Thiên Tư, chẳng lẽ cô gái mà Đốc
Long bị INNO cướp mất, là do Thiên Tư sao? Không kìm được tò mò:
- Cậu có thể kể cho mình nghe câu chuyện giữa họ không?
- Lúc chúng mình còn nhỏ chơi rất thân với nhau, nhưng chỉ có Đốc Long và Thiên Tư là có bản tính cứng đầu. Hai đứa nó lúc nào cũng giành giật đồ chơi của nhau, và hay ganh tỵ nhau từng chút một. Nhưng Thiên Tư có
Thiên Tứ bảo vệ, lại còn thế mạnh của gia đình cậu ta, nên lúc nào Đốc
Long cũng đành phải thua. Nhưng hầu như những việc ấy Đốc Long đều cho
qua, cả 2 vẫn có thể là bạn tốt, nếu không vì cô gái ấy.
- “Cô gái?” Du Du hồi hộp khi nghe Đại Bảo nhắc về cô gái bí ẩn đã làm Du Du thắc mắc rất nhiều.
- Phải, nhưng cậu đừng nên biết nhiều làm gì. Dù gì thì đó cũng là quá
khứ, nếu khơi dậy thì cả 2…à không nhiều người sẽ đau khổ thôi…
Du Du nằm trong phòng, cứ suy nghĩ mãi về câu chuyện bỏ lửng của Kasumi
trong buổi gặp mặt bất ngờ hôm nay. Nhưng có lẽ tốt hơn nếu nó không
dính vào vụ này. Rồi nó chợt nhớ ra lời đề nghị đã bị lãng quên, không
biết cậu Đại Bảo có ý định gì mà lại muốn làm bạn với một đứa nhà quê
như nó. Thường thì con nhà giàu hay bông đùa lắm, nó phải cẩn thận mới
được. Nhưng thái độ của Đại Bảo rất chân thành, nó sẽ làm bạn với Đại
Bảo, nhưng cố gắng để không bị lầm tưởng là cậu ta…thích nó.
***Đã có kết quả điểm thi đợt kiểm tra vừa qua, mọi người đang xôn xao bu
quanh bảng kết quả, lòng nó hồi hộp chờ đợi. Bài làm của nó khá tốt,
nhưng không phải là hoàn hảo, nó chỉ mong đừng thua quá xa Thiên Tứ, để
còn mặt mũi mà nói chuyện. Thành tích học tập có lẽ là thứ duy nhất nó
có thể tự mình đạt được, chứ còn tiền tài, sắc đẹp thì không thể cải
thiện được rồi. Nó bước từ từ đến bảng điểm đang được bu rất đông, chen
vào rồi lại bị dội ra, dồn hết sức bình sinh của một đứa con gái nhà
nông, nó xông vào, xông vào…cuối cùng nó cũng được diện kiến cái bảng,
nhưng vì quá thấp nó chỉ xem được những tấm giấy được dán phía dưới, và
nó thấy cái tên Ling Du Du ở vị trí thứ …11 của trường. Nó muốn hét to
lên vì sung sướng, đứng thứ 11 ở trường Nhất Kim danh giá này là một
điều vô cùng hãnh diện, nó như muốn nhảy cẫng lên, rồi nó tiếp tục dò
tìm những cái tên quen thuộc. Nó phát phì cười vì cái tên Thiên Tư nằm ở vị trí thứ 98, và sung sướng khi thấy Thiên Tứ đứng thứ 2 toàn trường.
Nó cảm thấy ngưỡng mộ cậu chủ vô cùng, không phải thuộc dạng con nhà
giàu có thế lực mà nhà trường phải thiên vị, Thiên Tứ học rất chăm chỉ,
nó đã chứng kiến trong những ngày qua. Du Du nghe thấy tiếng mọi người
xào xáo về vị trí nhất bảng được viết riêng và dán lên cao nhất. Nó
nhướn người lên và vô cùng bất ngờ, người đứng đầu không ai xa lạ, người bạn thân của nó: Zida Đông Nghi…
Nó chạy thật nhanh về lớp để chúc mừng con bạn. Không ngờ Đông Nghi lại
giỏi như vậy. Trong lớp cậu ấy rất ít nói, vậy mà lại đứng đầu toàn
trường. Rồi đây, mọi con mắt trong lớp sẽ nhìn Đông Nghi khác hơn, chứ
không xếp 2 đứa vào loại “dị” trong lớp nữa. Du Du vào lớp thì không
thấy Đông Nghi đâu, mà còn nhận được những cái nhìn dò hỏi trong lớp. Nó hỏi Nobu, nhưng cậu ta đang buồn vì kết quả quá tệ, nên không để ý.
Chợt nhớ ra có lần giờ trưa nó thấy cô bạn ăn ở lan can sau của khu tầng dưới, một nơi cũng khá yên tĩnh và vắng vẻ. Nó chạy đến lan can tầng
dưới, và quả thật nó thấy Đông Nghi đang đứng đó và ngắm ra khuôn viên
đằng sau sân trường.