-Dạ có một cậu thanh niên bảo là quen với Du Du, đến từ Đum Cha. Nhưng Du Du chưa đi học về.
-Đum Cha?
-Dạ vâng thưa cậu chủ.
-Vậy anh ta có nhắn gì không?
-Anh ta bảo là hẹn Du Du vào tối thứ 7 tại quán cà phê gần đây.
Thiên Tư đứng trầm ngâm, đầu óc cậu ta đang cố lục lọi lại trí nhớ. Thiên Tư
từng nghe Đông Nghi kể về “vị hôn phu” tương lai của Du Du ở Đum Cha,
hiện đang sống ở Chu Rung, chắc chắn là hắn ta rồi. “Lại còn dám tìm đến nhà mà hẹn hò nữa. Tối thứ 7 sao? Không biết cậu ta đang nghĩ gì mà có
vẻ bực tức lắm. Bằng chứng là trong buổi học kèm hôm nay, Thiên Tư luôn
gây chuyện để cãi với Du Du, mặc cho lý do có vô lý đi chăng nữa. Kể từ
khi kết quả đợt kiểm tra vừa rồi, cả 2 đứa được lão phu nhân thả lỏng,
giảm buổi học một nửa, chỉ cần học 2,4,6 thôi. Nhưng nếu học đúng buổi
như vậy thì cô ta sẽ có cơ hội đi chơi vào tối thứ 7. Thiên Tư vừa học
vừa đang nghĩ cách phá hoại cuộc hẹn hò này.
-Tôi muốn học tăng cường thêm 1 buổi, tối thứ 7 tuần này được không? Bài giảng ở trường có chỗ tôi không hiểu.
-Tôi sẽ kèm vào chủ nhật, thứ 7 này tôi bận việc rồi.
-Cô không được phép từ chối, tôi sẽ nói với bà bà.
-Lão phu nhân cho tôi tự quyết định giờ học, miễn sao đảm bảo chất lượng là
được. Với lại đây là buổi học ngoài giờ, tôi phải có quyền lựa chọn.
-Cô…cô…
Đuối lý, Thiên Tư không còn lời nào nói được. Suốt buổi tối cậu ta trằn
trọc, cố tìm ra cách để theo dõi cuộc hẹn hò này. Nhưng cậu ta chợt nhận ra sự vô lý của mình, và cố kiếm ra lý do vì sao lại làm như vậy: “Đồ
Nhà Quê, cứ cái kiểu ngu ngơ như vậy, làm sao biết được cái gã kia có âm mưu gì hay không. Cái anh chàng đó ở đây đã lâu, còn cô ta mới chỉ lên
đây có vài tháng, làm sao biết được hắn ta sẽ như thế nào, vậy mà đã
đồng ý đến đó. Tôi bảo học thêm thứ 7 là để giúp cô thôi, lỡ đâu hắn làm gì cô thì lúc đó đừng có mà hối hận”. Rồi trong giây lát, có một tia
sáng lóe ra trên khuôn mặt cậu ta: “Có cách rồi!”
***
Tối thứ 7.
-Xin lỗi, mình đến trễ.
-Nhanh lên chút đi!
-Mình không ngờ cậu lại chủ động hẹn mình đi uống cà phê, mình rất vui, mình
đã không ngủ được suốt tối qua khi cậu gọi điện, mình…
Đông Nghi
chưa kịp nói hết câu đã bị Thiên Tư nắm tay lôi đi. Cô bạn vô cùng bất
ngờ, và cổ họng đang cứng đơ, tim đập lên từng hồi nghe thấy rõ, vì
Thiên Tư đang nắm tay ...
Quán cà phê.
-Ồ, Du Du, cậu cũng ở đây à?
-Đông Nghi? Thiên Tư?
-Đây, đây là…?
-À, đây là Gia Khánh, một người cùng quê với mình, hiện đang sống ở đây.
Du Du nhìn chằm chằm vào Thiên Tư, quá bất ngờ khi thấy Đông Nghi đi cùng
cậu ta, mà lại đến đúng quán cà phê này nữa chứ. Thiên Tư thì chẳng mấy
gì bất ngờ, ngó lơ đi chỗ khác, xem như không biết chuyện gì, chỉ là
tình cờ mà thôi. Gia Khánh đứng dậy chào 2 người, nhưng Thiên Tư vẫn thờ ơ, không nói tiếng nào, phớt lờ hành động định bắt tay với Gia Khánh,
ung dung kéo ghế ngồi xuống. Thái độ đó làm Du Du vô cùng bực tức, còn
Đông Nghi vô cùng khó xử.
-“Cậu ngồi xuống đây luôn cho vui đi Đông Nghi!”. Du Du gỡ rối.
-A, hóa ra đây là người mà cậu kể về gặp mặt ở Đum Cha sao?
-À..à…ừ.
Du Du ngượng ngùng. Gia Khánh cũng rất tế nhị, cởi mở trò chuyện với Đông
Nghi, cũng may không đề cập gì đến chuyện coi mắt ở Đum Cha. Du Du và
anh chỉ mới vào quán nước, chưa kịp nói gì với nhau thì gặp 2 người này. Du Du thấy vừa mừng vừa tức. Tức vì tên Thiên Tư làm mất mặt với Gia
Khánh, chẳng lẽ Du Du lại kết bạn với một tên không biết lịch sự là gì
hay sao. Nhưng vui vì tránh được việc đề cập đến chuyện …2 đứa như người lớn đã nói, nó sẽ không biết phải trả lời thế nào. Cuộc gặp gỡ 4 người
xem như đỡ cho nó phải đối mặt với tình huống khó xử với Gia Khánh.
Ngồi uống nước đã lâu nhưng Thiên Tư vẫn không mấy gì là cởi mở trò chuyện.
Ánh mắt cứ lạnh lùng nhìn chàng trai kia. Kame Gia Khánh thì tỏ ra rất
lịch sự, cố gắng trò chuyện với Thiên Tư, nhưng dường như vô ích. ĐÔi
lúc Kame cũng cau mày nhìn lại THiên Tư và trầm tư suy nghĩ gì đó. Cuộc
trò chuyện kết thúc, Gia Khánh ngỏ ý đưa Du Du về, lúc này mới thấy
Thiên Tư mở lời:
-Nhà tôi gần nhà cô ấy, để tôi đưa cô ấy về.
Ánh mắt ngỡ ngàng không chỉ có ở Gia Khánh, mà còn ở Du Du, và Đông NGhi.
Du Du thấy vô cùng kì lạ, nếu cậu ta tốt với mình bất thình lình với
mình như vậy, ắt hẳn là đang bày trò gì đây. Đã thế thì lại càng phải
tránh xa.
-Mình về với anh Gia Khánh được rồi, cậu đưa Đông Nghi về đi, chẳng phải cậu đi với Đông Nghi sao?
Thiên Tư chợt nhớ ra rằng cậu ta còn đi chung với một cô gái khác, nãy giờ
cậu ta dường như không để ý gì đến cô bạn Đông NGhi nữa. Vẻ mặt bí xị
của Đông Nghi, làm cậu ta không còn lý do nào để tiếp tục theo dõi cặp
đôi kia. Nhìn Gia Khánh đưa Du Du về, trong lòng Thiên Tư bồn chồn khó
tả. Cậu ta còn phải đưa Đông Nghi về, có gì đó rất bực bội trong lòng.
-Lên xe tôi chở về!
-Khỏi cần, cậu cứ về trước đi, mình đi bộ về cũng được, nhà mình cũng gần đây.
-Chắc là ổn chứ.
-Yên tâm đi mà, chỉ cần cậu hẹn mình đi uống nước là mình vui rồi.
-Vậy tôi đi đây.
Thiên Tư như được “mở trói”, chỉ chờ có vậy, cậu ta nhảy phóc lên moto của
mình, vẻ mặt đầy khẩn trương. Ở cửa quán cà phê lúc này chỉ còn Đông
Nghi, cô ta rảo bước đi trên vỉa hè, ánh mắt cô ấy có gì đó rất buồn.
Đông Nghi rút chiếc điện thoại di động của mình ra và bấm bấm cái gì đó. Cô ta ngắm nghía gì đó trong chiếc điện thoại thật lâu…
Thiên Tư phóng đi rất nhanh từ lúc chia tay Đông Nghi ở quán, cậu ta chạy như quán tính mà không biết mục đích của mình là gì.”Cũng thật lạ, làm sao
phải lo lắng cho cô ta như vậy chứ? Vì bây giờ cũng đã khuya, hầu hết
các nhà cửa cũng đã đóng cửa đi ngủ, tình cảnh vô cùng nguy hiểm cho Đồ
Nhà Quê, mình cũng tiện đường đi về nên có gì….” Thiên Tư cố tìm cho
mình những lý do, và cứ thế chạy chầm chậm, giữ khoảng cách xa, để chiếc xe kia không thấy cậu ta đang theo sau.
Gia Khánh chở Du Du dừng trước cánh cổng uy nghiêm của INNO, Du Du đứng lại trò chuyện với cậu
ta trước khi vào nhà. Và từ xa xa, Thiên Tư cũng dừng xe mình lại. Dù
không nghe được gì, nhưng với khoảng cách này, cậu ta có thể lao ra bất
cứ lúc nào khi có việc bất trắc.
-Em sống ở đây tốt chứ?
-Dạ tốt lắm ạ.
-Vậy em đã nghĩ đến chuyện về Đum Cha và cùng anh làm việc ở đó không? Anh
đã suy nghĩ kĩ rồi, anh đồng ý với quyết định của gia đình, và mong
chúng ta sẽ thành một cặp. Gia đình anh sẽ trả hết nợ cho em.
-Em rất quý trọng anh Gia Khánh à, anh là người có rất nhiều ý tưởng chung
với em, nhưng…em xin lỗi, em thích anh trở thành một người anh của em
hơn, và em đã thích người khác mất rồi…
Ánh mắt Du Du buồn buồn,
vì nó biết nó đã làm tổn thương một người mà nó yêu quý, và dù rằng nó
và Thiên Tứ sẽ chẳng có kết cục, nhưng lúc này nó vẫn nói ra lý do đó.
Nó không dám ngẩng mặt lên để xem biểu hiện của Gia Khánh. Nhưng rồi cậu ta nở một nụ cười rất tươi với nó, và dùng tay đẩy mặt nó lên.
-Anh biết rồi, anh cũng biết là em đã thích người khác, nhưng anh vẫn nói ra để xem mình có phần trăm cơ hội nào hay không. Nhưng giờ đã có câu trả
lời của em, anh yên tâm để theo đuổi người khác rồi…
Du Du như
tìm lại được ánh sáng, nó nở một nụ cười vì mọi việc không đến nỗi tồi
tệ như nó nghĩ. Anh Gia Khánh quả thực là rất dễ thương trong việc làm
vui lòng mọi người. Anh cố tình nói với nó như vậy để nó không bận tâm
và không thấy mình có lỗi.
- Em yên tâm, anh sẽ nói với ba mẹ là
anh đã có người yêu rồi, và sẽ nói để cho người lớn không nhắc lại
chuyện này nữa. Hôm nay em làm cho anh đau lòng đấy cô bé ạ.
Thấy vẻ mặt Du Du đang vui, tự dưng lại xìu xuống. Gia Khánh cười lớn.
-Nhưng mà chỉ một chút thôi, sau hôm nay thì lại trở về bình thường.
Thiên Tư đứng gần đó, không hiểu sao cậu ta lại bồn chồn như lửa đốt. Đang
ngồi trên chiếc moto theo dõi, cậu ta phải đứng phắt dậy khi thấy Gia
Khánh bắt đầu nâng mặt Du Du lên. Cậu ta nghĩ thầm tên lưu manh này sắp
hành động rồi đây, hành động này là đang chuẩn bị cho một cái “kiss” đây mà, nhưng nếu lao ra lúc này thì không thể tố cáo hành vi của hắn được, nên phải cố gắng chờ đợi”.
Gia Khánh hơi nhướn người lên và hôn lên trán Du Du. Du Du hơi giật mình nên ngả người ra sau.
-“Đây là nụ hôn dành cho một người em gái, em đừng hiểu lầm”.
Gia Khánh leo lên xe, lòng Du Du lúc này nhẹ nhàng lắm, đã có thể nói hết
với Gia Khánh, và anh ấy còn hẹn gặp nó ở Đum Cha để cùng nhau xây dựng
quê hương nữa. Nó vẫy tay chào anh, nụ cười tươi roi rói. Gia Khánh đã
nổ máy xe, nhưng chợt nhớ ra điều gì, cậu ta quay đầu lại nó với Du Du:
-Cậu thanh niên lúc chiều …
-À, ý anh là Thiên Tư hả, cậu ta vốn tính khí lạ lùng như vậy đấy, mong anh thông cảm?
-Cậu ta thích em đó!
-Không đời nào, anh không biết đó thôi, em với cậu ta như nước với lửa.
-Em tin anh đi, vì anh cũng là con trai mà!
Nói rồi Gia Khánh không giải thích gì thêm mà rồ xe đi. Du Du hơi cau mày,
nhưng nó không suy nghĩ gì nhiều, có lẽ giác quan của anh ấy có sự nhầm
lẫn. Nó với Thiên Tư chỉ là không chém được nhau thôi, chứ không là có
án mạng xảy ra rồi. Nghĩ vậy nó nhún vai và bấm vào cái chuông trên
chiếc cổng sắt cao cao bước vào nhà.
Thiên Tư nãy giờ đứng ở xa
như chết trân. “Trời ạ, cô ta không có chút nào phản kháng, cười tươi
như vậy nữa chứ, vậy mà còn nói là thích anh Thiên Tứ” Nói rồi cậu ta
cắn hai môi vào với nhau. Nhìn thấy anh chàng kia hôn lên trán Du Du,
cậu ta muốn đấm cho hắn một trận. Sự việc cũng chưa có gì to tát, nhưng
không hiểu sao lòng cậu ta sôi lên sùng sục. Thiên Tư không biết rằng,
cậu ta đang …ghen.
Du Du bước đi chậm rãi trên con đường dài
quen thuộc ở khu vườn trước. Lâu rồi, nó không ngắm mọi thứ, đã có nhiều thay đổi kể từ khi nó đến. Lão Ô đã trồng thêm nhiều loại hoa nhiều màu sắc, thay vì một khu vườn ảm đạm, đầy những cây cối to lớn, và lạnh
lẽo. Mấy ngày nay nhốt mình trong phòng, nó không có thời gian để ra
ngòai chăm sóc mấy cây hoa phụ lão Ô, như đã hứa, thấy mình thật là vô
trách nhiệm.
-XIn lỗi các em nha, mấy ngày trước tâm trạng chị không vui, nên không ra trong nom các em được.
-Sao vậy, có chuyện gì xảy ra với cô bé à?
Câu nói xen ngang của một nhân vật xuất hiện bất thình lình làm nó há hốc
mồm, Thiên Tứ đang tiến về phía nó, tay đút túi quần, bước đi dứt khoát, dưới ánh đèn điện, khuôn mặt mờ ảo và …và …”không được, không được,
mình đang nghĩ gì vậy”, không biết sao tim nó lại đập nhanh đến vậy, nó
bắt đầu lo sợ, loay hoay, không biết trốn như thế nào nữa, bình thường ở trong nhà còn có chỗ để trốn, còn bây giờ thì…nó không dám nhìn thẳng
vào mặt cậu ta, vội vàng cúi gằm mặt xuống, loay hoay mấy bông hoa gần
đó rồi giả bộ làm việc khác. Thiên Tứ nghiêng đầu nhìn biểu hiện lạ lùng của nó, không giống với DU Du hằng ngày, cậu ta cau mày, tiến lại gần
hơn và cúi thấp xuống để nhìn vào mặt nó.
Bất gờ, Du Du thấy khuôn mặt Thiên Tứ đang ở phía trước mình và khá gần, nó lùi lại sau,
và trong giây phút không vững vàng đó, nó ngả người ra sau, tay chân
chới với. Thiên Tứ cũng bất ngờ, vội vàng vòng tay ra sau, và đỡ lấy
lưng nó kịp thời. Trong khung cảnh lúc này, có thể nói là vô cùng lãng
mạn. Ánh đèn mờ ảo, gió thổi từng cơn nhè nhẹ. Hai mắt nó đang trố tròn
nhìn Thiên Tứ. Đôi mắt lạnh lùng của cậu ta cũng dường như biến mất, mà
trả về sự dịu dàng mà nó thường nghĩ là dành riêng cho nó. Thiên Tứ vội
vàng đỡ DU DU thẳng người lại. Tim nó đang đập rất nhanh, cái cảm giác
này là sao, không biết, nhưng nó cảm thấy có gì đó vui vui. CŨng có thể
là vậy,…nếu không có cái tên đáng ghét kia.
-Hai người đang làm gì ở đây vậy?
Thiên Tư từ phía gara để xe tiến về phía 2 người..DU DU lúc này mới có thể
định thần, mặt nó đang nóng bừng lên vì mắc cỡ, nó vội vàng bỏ chạy vào
trong nhà trong sự ngỡ ngàng của 2 cậu chủ. Thiên Tư nhìn theo và vẻ mặt đầy tức giận. Cậu ta vừa đi vào vừa lầm bầm:
-Mặt dày như vậy mà cũng biết mắc cỡ nữa sao, lúc thì thích anh Thiên Tứ, lúc thì người khác…
Thiên Tứ không kịp nghe những gì Thiên Tư nói, cậu ta chỉ đứng lại và suy nghĩ.
- Tại sao lại tránh mặt?