-Ánh Linh, cậu có chuyện gì buồn à, sao lại gọi tớ ra đây?
-Cậu nghĩ rằng khi có việc buồn tớ mới gọi cậu ra thôi sao? Vậy thì thật là quá đáng đó, Đại Bảo.
-Nếu mình lầm thì….
-Nhưng mà lần này cậu lại đúng rồi!
Đại Bảo đứng yên nhìn Ánh Linh, có lẽ cô ấy đang có chuyện rất buồn, nhưng
vẫn nói những câu đùa cợt để che giấu cảm xúc của mình, cậu ta tiến lại
gần và nắm lấy hai vai của Ánh Linh quay lại.
-Cậu có chuyện gì vậy?
-Tớ vừa mới bị cậu ấy “đá”!
-Cái gì? Tớ sẽ đến gặp THiên Tứ để hỏi cho ra lẽ.
-Đừng làm vậy. Không phải lỗi cậu ấy. Thật ra tớ chỉ đơn phương Thiên Tứ, cậu ấy chỉ xem tớ là bạn. Đồng ý đi chơi với tớ cũng là do tớ năn nỉ. Nhưng vừa rồi cậu ấy đã dứt khoát với tớ, vì không muốn người con gái cậu ấy
thương hiểu lầm.
-Sao cơ, Thiên Tứ đã thích người khác rồi à, là ai vậy?
-Tớ cũng đã gặng hỏi, nhưng cậu ấy không nói. Đây là lần thứ 2 tớ bị thất bại, thật là thê thảm.
-Và mỗi lần thất tình thì lại tìm đến tớ, thật bất công!
-Này đừng nói vậy chứ, tớ đang buồn muốn chết đây!
-Vậy thì đập đầu vào vai tớ mà tự tử!
Ánh Linh quay phắt người lại, đập đầu vào vai Đại Bảo, hệt như 2 đứa trẻ
ngày xưa. Ánh Linh rất cá tính và mạnh mẽ, y hệt như con trai, nhưng có
lẽ vừa rồi đôi mắt cô ấy đã ươn ướt, thật ra cũng có lúc cô ta rất cần
người an ủi, vì bản chất con gái là như vậy mà. Đại Bảo vẫn thường cho
Ánh Linh mượn đôi vai vào những lúc cô ta buồn. Kể cả lần trước, khi
biết được sự thật rằng Đốc Long chỉ xem cô ta như một người thay thế.
-Sao hoài mà không thấy chảy máu gì hết!
-Vì vai của tớ rất mềm đúng không?
-Vậy phải để lấy cây thử mới được.
Ánh Linh vớ được một cái cây và định đập vào vai Đại Bảo, nhưng cậu ta đã
nhanh chóng chạy mất tiêu. Ánh Linh bắt đầu rượt theo. Vì mải nô đùa mà
chân Ánh Linh bị vấp vào lề đường, và toàn thân chao đảo. Vừa kịp lúc
Đại Bảo quay người lại và đỡ lấy, nhưng không may, cả 2 cùng ngã xuống
đường. Đại Bảo vẫn cố gắng che để cô ấy không bị tiếp đất, nên toàn thân cậu ta đều bị ma sát với đường. Cả 2 người nhìn nhau trong im lặng. Bất chợt, Ánh Linh đứng dậy và bối rối:
-XIn lỗi cậu!
-Không sao, chỉ là do tai nạn thôi mà!
-Tớ thật là vô ý, nếu bị bạn gái của cậu phát hiện chắc không rửa tội nổi.
Đại Bảo buồn bã im lặng không nói gì. Cậu ta cũng phủi phủi đứng dậy.
Hai đứa chậm rãi hướng về khu biệt thự Itê. Đaị Bảo vẫn cười với Ánh Linh,
nhưng lại thoáng có chút buồn, cậu ta đang suy nghĩ việc gì đó.? Cậu ta
dõi theo bước đi của Ánh Linh phía trước, những bước đi nhảy nhót của
một người vô tư, nhưng thực chất trong tim Ánh Linh đang đau lắm, vì cô
ta đã thực sự thích THiên Tứ, đã rất khó khăn để có thể quên được Đốc
Long, vậy mà… Và có lẽ chỉ có Đại Bảo mới hiểu được.
-Cám ơn cậu luôn có mặt để an ủi mình khi mình buồn!
-Không có gì hết, có thể thấy cậu vui trở lại, mình cũng thấy rất vui.
-Được rồi, cậu về đi, chúc ngủ ngon!
-Chúc ngủ ngon!
Cánh cổng biệt thự NAMI đóng lại. Đại Bảo đút 2 tay vào túi, lặng lẽ hướng
về Kasumi Gia. Trong đầu Đại Bảo bây giờ có rất nhiều suy tư, cậu ta thở dài, có lẽ sẽ không có ai hiểu được tâm trạng của cậu ta lúc này, tại
sao trên đời lại có nhiều rắc rối đến như vậy?
***Du Du nằm trằn trọc, lăn qua lăn lại. Nó cứ suy nghĩ mãi về lời nói của
Đại Bảo. Nó thấy dường như trong lời nó đó có gì đó rất lạ. Dù gì đi
chăng nữa, trái tim nó cũng chỉ đập bình thường khi đứng trước cậu ấy,
nên Du Du biết rằng, Đại Bảo đối với nó là một người bạn không hơn không kém. Nhưng điều làm nó lo nghĩ lúc này là phải đối mặt như thế nào với
cậu ta..
Sáng hôm sau.
Du Du rụt rè bước vào biệt thự Kasumi. NÓ hít một hơi thật dài, những điều sắp sửa nói sau đây có lẽ sẽ diễn biến không tốt, nếu điều nó suy luận
là sai, nhưng dù gì nó cũng phải dứt khoát cho Đại Bảo biết câu trả lời.
-Chào Du Du!
-Chào cậu, sao mắt cậu thâm hết vậy, hôm qua cậu không ngủ dược à?
-À, không có gì, mình chỉ suy nghĩ vài việc khuya một chút!
- Có phải cậu sang đây để cho mình câu trả lời?
Nó mỉm cười, đứng lên, chậm rãi đi về phía Đại Bảo, nó vỗ vào vai cậu ta.
-Cậu đừng dối lòng nữa, cậu thích Nami Ánh Linh, đúng không?
Đại Bảo quay ngoắt lại, quá bất ngờ, cậu ta nhìn trừng trừng vào Du Du.
-Cậu không phải nói gì, mình biết cả mà. Cậu chỉ là có cảm tình với mình
thôi, vì cậu biết Ánh Linh thích Thiên Tứ, nên cậu quyết định tìm đến
mình, để quên đi cô ấy, nhưng trong lòng cậu Ánh Linh vẫn hơn ai hết.
Đại Bảo vẫn không thể nói gì, mà còn vô cùng bất ngờ. Du Du đứng đó và nở
một nụ cười rất tươi. Đó là một cô gái rất lạ, mà có lẽ là người đầu
tiên hiểu được nỗi lòng của cậu ta.
-Tại sao cậu biết? Và biết từ lúc nào?
-Mình đã đoán khi cậu cố tình rủ mình đi công viên Cỏ Dại. Cậu biết Ánh Linh
đã hẹn Thiên Tứ ở đó, nên muốn đi theo để xem diễn biến tình cảm của họ. Khi bắt gặp ánh mắt trìu mến và lo lắng của cậu nhìn Ánh Linh, mình đã
xâu chuỗi các lần các cậu gặp nhau, cả hôm sinh nhật, khi nhìn thấy Ánh
Linh nhảy với Thiên Tứ, và mình có thể khẳng định rằng, cậu thích Ánh
Linh.
Đại Bảo không nói gì. Ánh mắt nhìn Du Du hơi bất ngờ, khuôn mặt trở nên đầy buồn bã.
-Nhưng việc đó ích gì, Ánh Linh đã thích Thiên Tứ!
-Cậu chưa nói cho cô ta biết mà đã từ bỏ à?
-Làm sao nói được cơ chứ!
-Chính vì cậu không thử nên làm sao cô ta biết tình cảm của cậu được. Cậu hãy
chiến đấu vì tình cảm của mình, để sau này không phải hối hận, Đốc Long
đã từng hối hận vì như vậy đấy.
Đại Bảo ngồi trầm tư. TÌnh cảm với Ánh Linh đã từ lâu, nhưng cậu ta đã phải cố gắng vui cười khi nhìn Ánh Linh trở thành bạn gái với Đốc Long. Và
rồi lần này, cậu ta lại thấy con tim Ánh Linh rung động trước Thiên Tứ,
mà không nhận ra tình cảm của người bạn thân luôn bên cạnh mỗi khi cô ấy buồn. Nỗi niềm này, tình cảm này, không có ai biết, ngay cả những người bạn Itê, nên không thể chia sẻ với bất cứ ai, vậy mà bây giờ, người mà
cậu ta chỉ quen biết mới đây thôi lại có thể hiểu được tâm trạng này.
- Nhưng việc mình thích cậu là thật.
-Đúng, nhưng đó chỉ là tình cảm cho một người bạn đặc biệt mà thôi, cậu chỉ
thấy khi ở bên cạnh mình, cậu có cảm giác hơi lạ một chút, được an ủi
một chút, và thấy vui một chút thôi, đúng không?
-Mình đã từng nghĩ phải từ bỏ Ánh Linh, vì cậu ấy không có chút cảm giác nào
với mình. Nhưng bao năm nay mình đã không thể nhìn ai ngoài cậu ấy.
Nhưng từ khi cậu xuất hiện, bao nhiêu điều thú vị ở cậu, làm cho mắt
mình đã có thể nhìn về hướng khác. Cậu rất đặc biệt, là người làm mình
cảm thấy rất lạ, và rất vui. Và mình đã quyết định quên cô ấy, và mạnh
dạn ngỏ lời với cậu. Nhưng …
-Rằng cậu không thể quên được Ánh Linh.
-Tại sao cậu có thể biết được hết tâm sự của mình như vậy?
-Nhìn những tấm hình của cậu chụp chung với Ánh Linh được để trong phòng, cậu rất trân trọng nó, có nghĩa là cậu không thể quên được, cũng giống như…
Du Du chợt nhớ ra tấm hình trên bàn của Thiên Tư, cậu ta cũng không thể
quên Nhật Thy như mọi người nghĩ. TÌnh cảm của con trai phức tạp thật.
- Mình sẽ suy nghĩ chính chắn về lời khuyên của cậu. Mình biết cậu không
có tình cảm với mình, nhưng đối với cậu, mình vẫn là rất thật lòng. Ở
bên cạnh cậu, mình cảm thấy rất vui, rất thỏai mái, nhưng mới hôm qua
thôi, mình lại cảm thấy không thể rời xa Ánh Linh….
Nó hít một hơi thật sâu, cuối cùng nó cũng có thể làm cho Đại Bảo mạnh dạn nhận ra tình cảm thật sự của mình, và như vậy nó có thể trở lại là một
người bạn bình thường với Đại Bảo như trước kia.
-Vậy thì quá tốt rồi Đại Bảo à. Cậu phải tìm cơ hội nói rõ tâm tư trong lòng cậu như đang nói với mình vậy nè. À, tiện đây cho mình hỏi, làm sao cậu biết mình bị bắt cóc trong nhà kho đó!
-Có người báo tin cho mình.
-Có người báo tin? Ai vậy?
-Việc đó ....
-À, chào chị!
-Đại Bảo chưa kịp nói hết câu thì đã bị cắt ngang bởi lời chào của cô em gái dễ thương từ trong nhà đi ra. Cô bé nở nụ cười thật tươi với Du Du, nụ
cười đáng yêu như anh của mình vậy, 2 anh em trông y hệt như nhau. Cô bé có cái nhìn rất thiện cảm, và luôn vui vẻ khi gặp Du Du. Điều đó làm nó rất vui và quên khuấy đi mất câu trả lời bỏ dở của Đại Bảo mà hòa vào
câu chuyện của Kasumi Tiểu Quỳnh.