Đại Bảo không mấy giật mình và sợ sệt như Du Du, cậu ta đứng lại, và nhìn nó cười trìu mến.
-Mình phải về đây, và mình cũng mong cậu cũng mau thổ lộ, biết đâu cũng gặp điều kì diệu!
Trời ạ, tên Đại Bảo muốn hại mình đây mà. Chưa kịp thanh minh vụ việc vừa
rồi, cậu ta lại làm nó bối rối cái việc thổ lộ kia trước mặt Thiên Tứ.
Nó ngước nhìn trời, mong sao có cái lỗ để nó trốn khỏi cái không khí này ngay bây giờ.-À, mình định không nói, nhưng mình nghĩ là cậu phải biết…, về cô bạn A2. Là cô bạn thân hay đi cùng với cậu đó.Đại Bảo quay đầu lại, câu nói bỏ chừng của Đại Bảo làm nó vô cùng bất ngờ.
Làm sao cậu ta biết Đông Nghi, mà mấy hôm nay Đông Nghi đều nghỉ học,
chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra với cô ta. Ánh mắt lo lắng của Du Du
nhìn Đại Bảo, chờ đợi câu nói tiếp theo.
-Cô ấy chính là người báo tin cho mình rằng cậu bị bắt ở nhà kho.
Tự dưng trong lòng Du Du cảm thấy rối bời, nó không ngờ người báo tin cho
Đại Bảo lại là cô bạn thân của mình. Hoang mang, lo sợ điều gì đó không
lành đã xảy ra. Nó đứng im suy nghĩ, mặc cho Thiên Tứ đứng nhìn nó đầy
lo lắng, mà chưa dám đến gần. Phải chăng Đông Nghi đã nhìn thấy nó bị
bắt cóc và chạy đi báo tin, và sau đó cô ấy bị bọn người kia trả thù. Có lẽ Đông Nghi đã bị đánh và bị thương. Nghĩ đến đây Du Du không còn đứng vững nữa, nó khụy xuống, may mà có bàn tay của Thiên Tứ đỡ lấy nó. Mắt
nó rưng rưng nhìn Thiên Tứ:
-Mình phải đến nhà Đông Nghi….
Thiên Tứ dùng sự quen biết của mình để hỏi ra địa chỉ nhà Đông Nghi, trong
khi đó Du Du cứ đi đi lại lại suy nghĩ trong đầu những tình huống xấu
nhất. Đông NGhi mà có vấn đề gì thì nó sẽ ân hận suốt đời. Cô bạn thân
của nó rất có thể đã vì nó mà bị thương mà không đến lớp được, vậy mà nó chẳng biết gì. Lại còn không có số điện thoại, không có địa chỉ nhà, nó là một đứa bạn vô tâm, không ra gì. Nếu không có Thiên Tứ lúc này, nó
cũng chẳng biết làm gì nữa. Vì ở trường nó chẳng quen biết ai, ngay cả
trong lớp cũng không biết điện thoại của ai để mà hỏi nữa. Thiên Tứ kéo
nó ra xe, nhưng nó khựng lại.
-Mình muốn tự mình đến đó! Bạn ấy có lẽ sẽ không thích có người lạ đến đâu.
-Tôi sẽ chở cô bé đến gần đó rồi về.
Du Du nghĩ rằng Đông NGhi có thể không thích có một người nào khác ở Nhất
Kim đến nhà cậu ấy, vì cậu ấy đã từng mặc cảm vì gia cảnh bình thường
của mình, nhưng nghe Thiên Tứ nói vậy, nó gật đầu đồng ý. Chiếc môto
phóng thật nhanh về cánh cổng cao cao. Từ phía trên cửa sổ tầng 2, có
ánh mắt đầy lo lắng của ai đó đang dõi theo…
Thiên Tứ dừng xe bên ngoài khu vực cần tìm. Du Du muốn tự mình đi vào và bảo
Thiên Tứ đi về. Cậu ta gật đầu mỉm cười và quay xe. Du Du tìm đến địa
chỉ của Đông Nghi, một khu lao động bình dân, không quá cao sang, nhưng
cũng rất tươm tất, sạch sẽ. Đến đúng địa chỉ, tay nó run run, không thể
nào ấn vào cái chuông đó. Tay nó đưa lên, nhưng cứng đơ lại, lạnh cóng,
nó mải suy nghĩ, không biết nó có chịu đựng được không nếu biết Đông
Nghi đang nằm trên giường điều trị hay gì gì đó…. Nó hít một hơi dài, và ấn vào chuông, chuẩn bị đối mặt với người ra mở cửa, có lẽ là mẹ Đông
Nghi, nếu bác ấy biết vì Du Du mà Đông NGhi thành như vậy thì có đuổi nó đi hay không? Du Du nghe tim mình đập mạnh khi thấy cánh cửa hé mở. Nó
ngẩng đầu lên và người ra mở cửa là…Đông Nghi.
Hai đứa đứng lặng im. Đông NGhi cũng bất ngờ không kém. Du Du nhìn từ đầu
đến chân, hóa ra cậu ta không bị thương như nó nghĩ, mà ngược lại, hoàn
toàn khỏe mạnh bình thường, chỉ có đôi mắt là thâm quầng. Du Du mừng rỡ, ôm chầm lấy cô bạn thân của mình, nhảy lên đầy sung sướng.
-May quá, bạn không sao cả!
Đông Nghi không nói không rằng, chỉ lặng lẽ đi vào nhà, thái độ Đông Nghi vô cùng kì lạ, làm Du Du cảm thấy rất ngại ngùng vì chuyến đến thăm đột
xuất này. Nó cũng bẽn lẽn theo sau.
-Mấy ngày nay sao cậu nghỉ học vậy Đông Nghi?
Đông Nghi không trả lời, mà cúi gằm mặt xuống. Một lúc sau, đột nhiên cô bạn ôm mặt và chạy lên lầu. Du Du không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ
biết chạy theo. Nó đứng trước cửa phòng Đông Nghi, và nghe cậu ấy
đang…khóc.
-Mình vào được không Đông Nghi?
Không có tiếng trả lời. Nó mở cửa phòng và chậm rãi bước vào, cô bạn đang úp
mặt vào gối và khóc nức nở. Đột nhiên nó đứng sững sờ khi thấy trên bàn
Đông Nghi có 1 xấp ảnh, là ảnh của nó chụp chung với Đốc Long. Du Du
sững sờ cầm những tấm ảnh đó mà không biết phải nghĩ như thế nào cho
đúng.
-Tại sao cậu có những tấm ảnh này?
-Chính mình là người đã dán những tấm ảnh đó trong trường.
-Đông Nghi?
-Đúng, vì mình ghen tỵ, vì mình thích Thiên Tư. Nhưng mình không hề có ý hại
cậu, mình chỉ muốn tung hình này ra, để Đốc Long ra mặt và tuyên bố tình cảm với cậu.
-Đông Nghi, cậu đang nói gì vậy? Mình không tin, cậu đang đùa đúng không?
Nó không tin vào những gì đang được nghe, có thể do tưởng tượng mà thôi,
nó lay Đông NGhi tới tấp để tìm kiếm một cái gật đầu rằng cậu ta chỉ nói đùa.
-Mình xin lỗi, nhưng mình không ngờ fan của Đốc Long lại bắt cậu đi, lúc đó
mình rất sợ, và khi mình đi tìm người giúp cậu, người đầu tiên mình gặp
là Đại Bảo.
-Cậu làm tất cả chuyện này là vì cái gì?
-Mình không có ý định như vậy, chỉ là vì hôm đó…
-Cậu không nghĩ rằng rất có thể mình sẽ bị nguy hiểm, không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ trở nên rất xấu à?
-Mình xin lỗi.
Đông Nghi nói trong tiếng khóc. Người bạn mà nó yêu quý nhất lại là người đã tung những tấm hình này. Cổ họng nó đang nghẹn ứ, mắt nó đờ đẫn nhìn
Đông NGhi. Du Du vẫn không thể hiểu tại sao cậu ta làm như vậy. Vì Thiên Tư ư? Nhưng Du Du đâu có làm gì mà để cho Đông Nghi lại hiểu lầm như
thế.
-Chuyện này liên quan gì đến Thiên Tư?
-Vì cậu ấy thích cậu.
-Tớ không hiểu gì hết.
-Nếu như người ấy là chị Nhật Thy thì tớ còn chịu đựng được, nhưng đằng này
lại là cậu. Cậu không phải quý tộc, cũng không phải là người giỏi nhất
lớp, cậu hơn tớ cái gì mà tại sao luôn là trọng tâm của mọi việc, luôn
nổi bật trong mắt mọi người. Tớ đã cố gắng rất nhiều để mọi người hướng
mắt về tớ, nhưng cậu luôn đứng trước và che hết tất cả. Những việc đó tớ có thể bỏ qua tất cả, nhưng lần này lại là Thiên Tư…
-Cậu đang nói gì vậy?
-Tớ đã nhận ra từ hôm gặp cậu ở quán cà phê. Thiên Tư không hề có ý hẹn hò
với tớ, mà chỉ để theo dõi cậu. Ánh mắt lo lắng khi nhìn thấy Gia Khánh
đưa cậu về, cậu ấy đã thực sự thích cậu, tớ chỉ là một con rối để cậu ấy có lý do đi theo cậu mà thôi!
-Tớ không hiểu cậu nói gì hết, nhưng tại sao cậu lại đối xử với tớ như vậy? Tớ và cậu là những người bạn thân của nhau cơ mà?
-Tất cả chỉ vì tớ rất thích Thiên Tư.
-Cậu…cậu..
Du Du không thể nói lên lời nào, nó thấy khuôn mặt mình đã ướt nhòe nước
mắt. Nỗi đau này còn đau hơn khi nó bị hành hạ ở nhà kho. Nó không thể
tin rằng, người bạn mà nó tin tưởng nhất, đã tâm sự tất cả mọi chuyện,
đã kể tất cả cho cậu ta nghe, về cả việc nó kết bạn thân với Đốc Long,
coi cậu ấy là một người bạn đặc biệt trên sân thượng, cả về những hành
động khó hiểu của Đại Bảo. Vậy mà giờ đây, chính cậu ấy lại là người gây ra mọi rắc rối cho nó. Và hơn hết là một nỗi đau về tình bạn…Nó bỏ
chạy, chạy thật nhanh, lấy tay gạt nước mắt, nhưng sao không thể nào gạt hết được.Chạy mãi chạy mãi, cho đến khi thấy mình kiệt sức, nó vịn vào
một gốc cây ven đường, và khóc thật lớn…
Nó đang gục vào gốc cây và khóc òa lên, mọi người đi đường chỉ lắc đầu khi thấy một cô bé bất bình thường. Có ai hiểu nỗi đau của nó lúc này, tình bạn mà nó trân trọng nhất đã mất, cả Nobu cũng không còn nói chuyện với nó nữa. THế giới giống như đang đổ sập xuống, và sắp đè nó ngộp thở.
Một bàn tay to và ấm áp vịn lên vai nó, nó quay lại, mắt nhòe đi, không
nhìn rõ khuôn mặt người đó, chỉ có ánh sáng mặt trời le lói, và cảm giác quen thuộc.
-Tôi đã ở đây rồi, không sao đâu!
Như một niềm an ủi vô cùng to lớn, nước mắt lại tuôn ra. Thiên Tứ để cho nó dựa vào vai và khóc thật to, trút hết vào đó, nó đã có một bờ vai để mà ngả vào …Xa xa nơi một gốc cây khác, bóng dáng của một cậu thanh niên,
mồ hôi túa ra liên tục, cậu ta thở hổn hển vì phải chạy theo ai kia,
nhưng rồi hơi thở đó như ngưng lại, khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi,
ánh mắt buồn bã, cậu ta quay lưng lại, tựa vào gốc cây và thầm thì:
- Thiên Tư à, mày đã chậm một bước rồi!