-Thiên Tư này, cậu thật sự thích chị Nhật Thy chứ?
Nghe câu hỏi bất ngờ từ Du Du, Thiên Tư giật mình quay lại, cậu ta im lặng không trả lời.
-Nếu như cậu không muốn nói thì thôi vậy, tôi cũng chỉ là muốn làm rõ một chuyện mà thôi!
-Trước kia tôi rất thích chị ấy!
Du Du nghe câu trả lời không hề do dự ấy tự dưng thấy trong lòng đó có gì
rất buồn, mặc dù cậu ta chẳng liên quan gì đến nó, cả 2 ghét nhau như
muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, nhưng không hiểu sao bản năng tự
nhiên của tình cảm lại cho nó có cảm giác như vậy.
- Vậy bây giờ vẫn vậy đúng không?
- Cách đây không lâu thì như vậy, nhưng bây giờ thì không còn gì nữa.
- Cậu nói vậy là sao?
Du Du nghe câu trả lời rắc rối và lòng vòng đó liền quay phắt lại và nhìn
vào thẳng mặt THiên Tư chờ đợi câu trả lời. Thiên Tư nhìn ánh mắt ngây
ngô của Du Du, chợt thấy lòng chùng xuống. Cậu ta thở dài một cái, và
chậm rãi nói.
-Tôi đã từng rất thích chị ấy, một năm trước, và đến bây giờ vẫn vậy. Khi
chị ấy quay về, tôi đã rất vui mừng, nhưng khi tôi biết rằng chị ấy quay về không phải vì tôi, thì tôi đã rất thất vọng.
-Tại sao lại như vậy được, rõ ràng, hôm đó ở sân thượng…
Du Du vô cùng thắc mắc, trong đầu nó đang đầy những suy nghĩ đầy mâu
thuẫn, rõ ràng cuộc trò chuyện hôm đó, cái ôm hôm đó, không những nó mà
còn cả Đốc Long cũng chứng kiến. Nó ngồi phắt dậy và tiến về phía Thiên
Tư.
-Cậu phải giải thích ngay bây giờ, tại sao lại như vậy. Đáng lẽ tôi không
nên can dự vào chuyện của 2 người, nhưng việc này liên quan đến người
bạn của tôi.
-Dù gì chuyện đó tôi cũng đã giấu được 1 năm rồi, bây giờ cũng không còn quan trọng nữa.
-Cậu phải kể nhanh lên, đừng úp úp mở mở nữa.
-Lúc trước cả tôi và Đốc Long cùng thích chị Nhật Thy. Chị ấy đều biết tình
cảm thật sự của chúng tôi, và ra sức khuyên ngăn vì lo sợ rằng tuổi tác
là điều cản trở, chị ấy lớn hơn chúng tôi 2 tuổi, nhưng điều đó không
quan trọng, tôi đã nói rõ với chị ấy rằng, tôi sẽ không vì sự cản trở
của gia đình mà từ bỏ chị ấy.
-Và cuối cùng chị ấy chọn cậu.
-Đúng vậy, tôi đã rất vui mừng khi nghe lời tuyên bố đó. Nhưng không được bao lâu thì chị ấy đến tìm tôi và nói ra ý định của mình.
-Ý định ư?
-Người chị ấy thật sự thích là Kazu.
-Vậy tại sao chị ấy lại làm vậy?
Du Du càng lúc càng nóng lòng, muốn đốc thúc câu chuyện thật nhanh hơn
nữa, nó đang lo lắng cho Đốc Long, vì những gì mà cậu ấy chịu đựng, mà
quên đi rằng, người đau khổ trong câu chuyện này lại là Thiên Tư.
-Cô đang lo cho Đốc Long phải không?
-Tôi…tôi…
-Từ bé, mỗi lần phân xử tôi đều được thắng, nhưng ít ai biết rằng, chính
tôi mới là người thua thật sự, bị chỉ trích, bị nói xấu sau lưng. Tôi là cậu ấm của INNO nên lúc nào cũng được thứ mình muốn. Cũng có lúc tôi
đúng thật sự, nhưng người ngoài nhìn vào, ai cũng nghĩ rằng do gia đình
tôi có thế lực, nên Đốc Long phải nhường nhịn và thông cảm cho cậu ta,
có phải cô cũng nghĩ vậy phải không?
-Ai đúng thì tôi sẽ đứng về người đó!
-Cô nói y hệt chị Nhật Thy. Hèn gì Đốc Long cũng thích cô, và tôi…
-Đâu có, tôi và cậu ấy chỉ là bạn thôi.
Câu nói bỏ dở của Thiên Tư có lẽ Du Du không để ý, dường như cậu ta đang muốn bộc bạch gì đó với nó, nhưng đã bị cắt ngang.
-Rồi sao nữa, cậu kể tiếp đi!
-Cũng vì thương Đốc Long, chị ấy biết gia đình Kazu sẽ không chấp nhận một
người lớn tuổi hơn cậu ấy như vậy. Đốc Long là con một, cậu ấy sẽ phải
hoàn toàn nghe theo sự sắp đặt của bố mẹ. Và Đốc Long phải lấy người mà
gia đình cậu ấy chọn. CHị ấy không muốn Đốc Long mang tiếng quen một
người lớn tuổi hơn mình. Nhưng khi Nhật Thy đã tuyên bố là thích tôi,
chị ấy vẫn mong Đốc Long sẽ đấu tranh, sẽ giành lại, và nói được những
lời như tôi.
-Đốc Long thật sự thích Nhật Thy.
-Tôi biết, và chị Nhật Thy không còn cách nào khác là phải chọn tôi để Đốc
Long từ bỏ ý định đó, vì chị ấy lo cho tương lai của Đốc Long và dòng họ Kazu.
Du Du như mờ mờ hiểu ra sự việc. Nó im lặng lắng nghe câu chuyện, và dần
cảm nhận ra người đáng thương trong câu chuyện này lại là Thiên Tư.
-CHị ấy đã xin lỗi tôi khi nhờ tôi tham gia vào vở kịch này, chị ấy muốn Đốc Long nghĩ rằng chị ấy thích tôi, và 2 người chính thức quen nhau để cho cậu ấy quên đi mối tình đó. Nhưng điều chị ấy không ngờ chính là việc
Đốc Long không những không giành lấy hay níu kéo, ngược lại cậu ấy còn
tuyên bố là thích Ánh Linh. ĐIều này đã làm cho Nhật Thy rất đau lòng,
và chị ấy quyết định ra nước ngoài. Vì chị ấy thật sự muốn giữ tấm lòng
của mình với Đốc Long, và chỉ xem tôi là bạn, không thể tiếp tục là bạn
gái được.
-Và sau đó chị ấy đã đi!
-Vì muốn giữ bí mật, tôi đã lấy lý do là không thích chị ấy nữa, và tình cảm lúc đó chỉ là nhất thời mà thôi.
-Tại sao cậu lại làm như vậy, vì vậy mà mọi người nhìn cậu bằng con mắt khác đó, cậu biết không, họ nghĩ cậu lúc nào cũng muốn hơn thua với Đốc
Long, chỉ biết đem tình cảm của người khác ra để tranh giành.
-Tôi không quan tâm người khác nghĩ gì, mà chỉ biết rằng, tôi vẫn rất thích chị ấy, và chờ đợi.
-Vậy bây giờ chị ấy đã quay về vì cậu?
-Không, Nhật Thy ra đi vì Đốc Long, và cũng trở về vì Đốc Long. Một năm qua
không làm cho chị ấy quên được Đốc Long, một năm đầy đau khổ và nước
mắt. Và khi chị ấy biết Đốc Long chỉ lấy Ánh Linh ra để thay thế, nên
lần này chị ấy về để nói thật với lòng mình. Nhưng chị ấy chưa muốn nói
ngay vì muốn xem tình cảm của Đốc Long đã thay đổi hay chưa.
Du Du nhớ lại câu chuyện trên sân thượng hôm nọ, và quả thật hoàn toàn
logic với những gì Thiên Tư nói. NÓ nhìn vẻ mặt buồn bã của Thiên Tư mà
thấy mình có lỗi vô cùng khi bắt cậu ta phải nhắc lại những chuyện này.
Có lẽ 1 năm qua, không chỉ có Nhật Thy, Đốc Long đau khổ, và chờ đợi, mà cả THiên Tư vẫn luôn nuôi hi vọng cho tình cảm của mình. Nhưng kết cục
bây giờ thì đã rõ, chị Nhật Thy đã chọn Đốc Long.
-Vậy thì thật là tội nghiệp cho Ánh Linh, cô ấy đã bị Đốc Long thay thế cho chị Nhật Thy.
-Này nghĩ lại đi chứ, tôi cũng là người bị thay thế nè!
-XIn lỗi, tôi đã bắt cậu kể lại chuyện này, mà không để ý đến cảm giác của cậu.
-Yên tâm đi đồ ngốc, vì bây giờ tôi cũng đã quên được chị ấy rồi, tôi…
-Thôi chết!
Du Du hoảng hồn khi nhớ ra một sự kiện vô cùng quan trọng. Một lần nữa, nó phá vỡ giây phút quan trọng của Thiên Tư.
-Đốc Long nói cậu ta sẽ du học nước ngoài!
-Cái gì cơ? Tại sao?
-Vì cậu ấy thấy mình hết cơ hội với chị Nhật Thy nên muốn quên chị ấy!
-Bao giờ cậu ấy đi?
-Ngày… mai…
-Vậy bây giờ vẫn còn kịp.
-Không …không…vì ngày mai là của ngày hôm qua…
DU Du ấp úng, lúng túng, nó không thể nói ra những câu dễ hiểu hơn, làm cho THiên Tư bực mình, phải lay lay cái vai hối thúc nó.
-Vậy là bao giờ? Cô bình tĩnh lại coi!
-Là tối nay, đúng rồi. Hôm qua cậu ta nói “ngày mai”. Vậy thì “Ngày mai” đích thị là “hôm nay” rồi!
-Trời ạ, cô đúng là Đồ Nhà quê ngốc nghếch.
Thiên Tư vội vàng rút điện thoại ra và bấm trong vội vã….
***
-Sự việc sao rồi!
Du Du bẽn lẽn lại gần hỏi, nhưng vẫn giữ khoảng cách xa xa, vì nó sợ Thiên Tư tức giận sẽ “nện” cho nó mất. Nhìn thái độ sợ sệt của nó, làm cho
Thiên Tư cảm thấy buồn cười vô cùng, nhưng vẫn giả bộ làm mặt rất
nghiêm.
-Tôi không gọi được cho Nhật Thy nhưng đã nhờ ÁNh LInh nõi rõ sự tình cho chị ấy, mong rằng chị ấy sẽ kịp thời ngăn cậu ấy lại.
-Thật là may quá, ít ra cũng giúp cho 2 người có thể hiểu nhau được.
-Đáng lẽ họ đã hiểu nhau sớm, mà cũng chỉ tại cô đó!
-Tại tôi?
-Chị Nhật Thy đã định rút lui khi thấy thái độ thân mật của ĐỐc Long với cô, và cả vụ tấm hình phát tán ở trường đó.
Nó nhớ lại vụ tấm hình mà thấy mình có lỗi kinh khủng, đúng thật là lỗi
của nó. Nhưng dù gì, bây giờ họ cũng có thể nói rõ tình cảm của mình,
vậy là tốt lắm rồi.
-Này đừng đổ thừa cho tôi vậy chứ, nếu cậu không ôm chị ấy trên sân thượng thì Đốc Long cũng không hiểu lầm như vậy.
-ờ thì…
Thiên Tư cũng đuối lý trong lời biện bạch vừa rồi, nên cậu ta đành im lặng.
Lúc này, Du Du biết rằng cậu ta có lẽ là người cô đơn nhất, và tự dưng
cảm kích về tấm lòng của THiên Tư vô cùng. Lòng nó thật nhẹ nhàng khi
một sự việc đã được giải quyết xong. NÓ cảm thấy rất vui khi mà gần như
có thể tháo gỡ mọi hiểu lầm và nỗi đau trong lòng Đốc Long. Không biết
nếu họ găp nhau ở sân bay sẽ hạnh phúc đến mức nào. DU Du đang tưởng
tượng ra cái cảnh rất cảm động y hệt trong phim. Một ý kiến nảy ra trong đầu, rất có thể sẽ giải tỏa luôn nỗi băn khoăn trong lòng nó.
-Nếu vậy, bây giờ cậu là người cô đơn, đúng không?
-Đúng vậy thì sao?
-Tôi sẽ giới thiệu cho cậu một người!
-Nè, đừng nói là cô thích tôi nha..
-Là Đông NGhi đó.
Nghe lời nói trớt quớt với suy nghĩ của cậu ta, mặt Thiên Tư thất vọng vô
cùng, cậu ta quay ngoắt đi chỗ khác giấu sự tức giận của mình. “Chẳng lẽ cô ta ngốc nghếch đến nỗi không nhận ra chút gì tình cảm của mình. Tình cảm với cô ta là gì mà mình phải đêm khuya lặn lội xuống đây?”.
-Cậu thấy sao, trả lời đi chứ, cô ấy rất tốt, lại học giỏi. Sau này có thể
là gia sư tốt cho cậu, tôi khỏi phải kèm cậu học. Như vậy chúng ta sẽ
không giáp mặt và cãi nhau hằng ngày nữa, thật là tốt!
-Thôi cô nhiều chuyện quá, tôi không cần giới thiệu ai hết, chỉ cần búng tay một cái thì có cả một hàng dài để chọn lựa.
-Cái gì, cậu kiêu căng quá đi.
THiên Tư muốn né tránh đề tài đó, vừa muốn né tránh sự tức giận của chính
mình. Tại sao người con gái cậu ta thương lại cứ đi mai mối cho người
khác. Cậu ta đang đấu tranh tư tưởng để có thể nói ra những điều trong
lòng mình. Vậy mà…
-Thôi đi ngủ đi!
Thiên Tư nằm xuống, quay mặt lại với Du Du. Nó bực mình, hậm hực về giường.
Thiên Tư nằm đắn đo suy nghĩ rất lâu. Thở một hơi thật mạnh, cậu ta bật
dậy. Lần thứ 2 cậu ta lấy hết can đảm để thổ lộ. Thiên Tư bước lại gần
chiếc giường chỗ DU Du đang nằm quay lưng lại.
-Du Du, tôi có chuyện cần nói với cô!
Im lặng.
- Tôi nghĩ rằng, tôi tôi…tôi đã thích cậu.
Im lặng.
Thiên Tư không giấu được sự ngại ngùng và hồi hộp, cậu ta quay mặt đi, vì sợ
rằng khi quay lại, Du Du sẽ thấy khuôn mặt đang đỏ ửng của mình. Thiên
Tư vẫn đứng đó, chờ phản hồi từ Du Du, nhưng Du DU vẫn không hề nhúc
nhích. Một khoảng im lặng khá lâu, Thiên Tư không thể kiên nhẫn được
nữa, cậu ta bắt đầu nổi giận.
-Này, tôi không có nói giỡn đâu, cô nói gì đi chứ?
Du Du vẫn im lặng. Sức chịu đựng có giới hạn, THiên Tư vội vàng lật người
Du Du lại… Hóa ra nó đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Có lẽ vừa giải quyết
xong một việc mà tưởng như đi vào bế tắc, nên Du Du đã có thể ngủ ngon
lành như vậy. Bao nhiêu can đảm của Thiên Tư ngày hôm nay đều bị nó phá
hỏng. Tại sao lại ngủ vào đúng lúc này cơ chứ? Nhưng thay vì bực mình,
Thiên Tư lại đang nhìn Du Du một cách trìu mến. Một giấc ngủ không lo
lắng, không muộn phiền về sự đời, THiên Tư muốn mình có được cảm giác đó biết chừng nào.
-Đồ Nhà Quê, chúc cậu sinh nhật vui vẻ!