NỮ HẦU CẬN
Du Du cũng bất ngờ vì lời nói của Thiên Tứ. Cả bà chủ, người làm trong
nhà, Thiên Tư cũng không biết Thiên Tứ nói vậy là ý gì. Tất cả đều đang
im lặng nhìn nhau. Tại sao lại có sự tranh giành nữ hầu cận như vậy. NÓ
không biết là nên cười hay là nên khóc lúc này. Nếu quả thật được lựa
chọn làm nữ hầu cận cho ai, đương nhiên không cần suy nghĩ, nó sẽ chọn
Thiên Tứ. Nhưng đằng này, không khí INNO Gia lại vô cùng ngột ngạt và
khó xử, ánh mắt 3 anh em họ nhìn nhau vô cùng quyết liệt. Dường như có
sự đấu tranh ngầm gì đó, mà nó không biết rằng nhân vật trung tâm là
mình. Du Du vội vàng quay về phía Thiên Tử để xem phản ứng của anh ta
thế nào. Và điều mà nó không tưởng lúc này, lại là một nụ cười bí hiểm
quen thuộc.
Thiên Tử chỉ hơi bất ngờ vì sự xuất hiện và câu nói của Thiên Tứ, nhưng sau
đó vẫn dửng dưng và nhởn nhơ bình thường, anh ta từ từ ngồi xuống ghế,
chứ không căng thẳng như mọi người trong nhà.
- Tại sao lúc trước khi cho em chọn nữ hầu cận, em lại từ chối, và nói
rằng không muốn tiếp tục cái truyền thống rắc rối này. Mà bây giờ…
- Bây giờ em đã thay đổi và muốn có một nữ hầu cận cho riêng mình.
- Mẹ à, giải quyết việc này ra sao đây, con sẽ không chọn người khác đâu!
Thiên Tử lại bắt đầu “nhõng nhẽo” với bà chủ. Du Du thật khó hiểu, tại sao là con trai cả trong gia đình, và nghe đâu là đứng đầu công ty ở bên nước
ngoài, nhưng anh ta cư xử như một đứa trẻ như vậy. DU Du bắt đầu nín thở chờ đợi phán quyết của bà chủ. Ánh mắt của bà chủ đang nhìn nó đầy nghi vấn. Có lẽ bà đang thắc mắc tại sao 2 anh em lại giành nhau 1 nữ hầu
cận như nó, và nó thật sự cũng muốn biết nguyên nhân tại sao.
- Thiên Tứ à, có lẽ lần này con nên theo anh THiên Tử, rồi khi anh con rời khỏi đây, DU DU sẽ trở thành người hầu cận của con.
Nói rồi bà chủ về phòng, không kịp để ai có ý kiến gì. Mọi người làm khác
giải tán, vẻ mặt đầy thất vọng. Du DU đứng sững người vì quyết định đó.
Đáng lẽ càng là em thì càng phải được thiên vị hơn, nhưng tại sao bà chủ lại nghe lời của thiếu gia Thiên Tử đến như vậy. Du Du nhìn về phía
Thiên Tứ, ánh mắt nó long lanh, mỉm cười và cúi nhẹ đầu xuống thay cho
lời cám ơn vì đã muốn cứu nó ra khỏi tình huống vừa rồi. Có lẽ Thiên Tứ
biết nó không thích, nên lên tiếng giúp nó vậy thôi. Nhưng lúc này, tự
dưng trong lòng nó bắt đầu sôi sục lên một ý nghĩ khác, nó phải tìm hiểu về cậu Đại thiếu gia này thông qua việc …trở thành nữ hầu cận của cậu
ta.
- Vậy là giải quyết xong rồi nhé, nữ hầu cận. Bây giờ thì Nhóc theo anh để giải thích một số quy tắc chung…nè!
THiên Tử quay lưng bước đi, Du Du nhìn theo. Được rồi, nó sẽ không sợ sệt hay bỏ chạy, nó phải xem anh ta ghê gớm như thế nào. Du Du mím môi một cái, và hít thở thật sâu, chuẩn bị bước theo Thiên Tử, thì một bàn tay níu
nó lại. Du Du xoay người qua, Thiên Tư đã tiến gần tới nó từ lúc nào.
ÁNh mắt cậu ta có vẻ rất lạ. Mấy ngày nay cậu ta đã tránh mặt nó và
không gây sự với nhau như lúc trước nữa. Nhưng sao hôm nay lại nhìn nó
bằng cặp mắt này, thái độ này, và câu nói này, lại làm cho lòng nó có gì đó rất lạ:
- Cẩn thận nhé! Du Du
***Du Du lững thững bước theo sau Thiên Tử, anh ta chắp tay sau lưng, DU DU
không biết bây giờ anh ta đang nghĩ gì và định làm gì nữa. Nó theo anh
ta vào trong phòng, và nó cũng hiếu kì căn phòng của Đại Thiếu gia như
thế nào.Mặc dù nằm cùng tầng với 2 anh em sinh đôi, nhưng căn phòng của Đại Thiếu gia luôn có một người
khác dọn dẹp và chăm sóc, nên nó chưa bao giờ bước vào phòng đó, mặc dù
trước đây cũng khá tò mò, nhưng cứ nghĩ đó là phòng dư bỏ trống. Bây giờ tận mắt chứng kiến, mới thấy căn phòng được trang hoàng y hệt như một
cung điện, nổi bật hơn hẳn 2 vị thiếu gia kia. Màu chủ đạo của căn phòng là màu trắng, một màu rất tinh khôi, và thuần khiết, nhưng cũng rất là
huyền bí. Điểm chung duy nhất cùng với các phòng khác là những cánh cửa
sổ cao vời vợi, với những bức rèm màu trắng, tấm trải giường trắng,
những bình gốm sứ trắng, gạch nền trắng, và…và….mái tóc bạch kim trắng…
- Á, á…Du Du đang quan sát căn phòng thì bỗng dưng khuôn mặt của Thiên Tử xuất
hiện thình lình trước mắt nó, làm nó giật mình, vội vàng lùi ra sau.
Thiên Tử vịn vai nó ngồi xuống một cái ghế gần đó.
- Thiếu gia nhìn gì vậy?
- Nhìn xem Nhóc là người thế nào mà sao lại ghê gớm đến như vậy…nè!
Du Du cau mày, không hiểu hàm ý của Thiên Tử, nhưng nó cũng không muốn hiểu cái hàm ý đó làm gì, chỉ tổ thêm nhức đầu.
- Vậy thiếu gia có gì hướng dẫn ạ?
- Đầu tiên, là một nữ hầu cận, nhóc phải luôn ở bên cạnh anh. Đi đâu cũng phải đi theo, làm những việc như chuẩn bị quần áo, bữa ăn, nước uống…và khi nào anh đi ngủ rồi, Nhóc mới có thể về phòng và nghỉ ngơi.
Du Du cau mày, không hiểu tại sao nó phải lao động vất vả hơn mọi người như vậy, cảm thấy rất là bất bình.
- Và đương nhiên Nhóc sẽ được trả lương gấp 3. Có ý kiến gì nữa không…nè?
- Dạ không ạ.
Nó nghe đến việc trả lương gấp 3 là tay chân bắt đầu rụng rời, không thể
nào từ chối được. Ánh mắt nó đang long lanh lên những đồng tiền sắp được trả nợ. Thiên Tử nhìn nó mà lắc đầu cười, dường như anh ta có thể hiểu
được Du Du đang nghĩ gì.
- Bây giờ Nhóc chuẩn bị ra ngoài với anh, phải đi mua một số đồ dùng, vì từ ngày sang đây đến giờ, anh chưa mua sắm gì hết.
- Dạ vâng, thưa đại thiếu gia.
***Tài xế chở 2 người đi vào hết những khu mua sắm. DU Du lững thững bước
theo, khệ nệ xách những món hàng mà cậu chủ vừa mua. KHông hiểu sao anh
ta toàn mua những bộ đồ trị giá còn hơn 2 tháng lương của nó, làm cho nó xót lòng gì đâu. Đã vậy, là con trai, mà anh ta lại để một đứa con gái
như nó xách biết bao nhiêu là đồ. “Hứ, để xem người ngoài bàn tán và
khinh bỉ anh ta như thế nào”. Nó ngước lên và nhìn xem phản ứng của mọi
người, chắc là ai cũng đang tội nghiệp một cô gái như nó mà phải làm
công việc vất vả này, và lên án cái tên đang tung tăng, tự mãn, nhởn nhơ đang đi trước như thế nào. Nhưng mà biểu hiện của mọi người trước mắt
nó bây giờ thật là …tức điên lên đi được. BỌn họ đều đang xúm lại bàn
tán, la ó, có người còn cầm điện thoại chụp hình THiên Tử nữa. Phải rồi, anh ta đẹp trai, lãng tử, mái tóc bạch kim nổi bật, cùng với cặp mắt
kính đen, anh ta bước đi hiên ngang, cùng với nụ cười đầy thu hút, đương nhiên làm người ta chú ý, giống như là đang gặp một minh tinh ở ngoài
đường vậy, chứ ai mà thương xót cho một đứa osin đang khổ sai ở phía
sau. Thật là quá bất công….
- Đại THiếu gia à, có thể ngừng lại nghỉ một chút được không?
Anh ta vẫn dửng dưng bước đi. Đôi chân dài của anh ta bước đi một bước bằng 2 bước chạy của Du Du, vì vậy nó cứ phải chạy theo một cách khổ sở. DU
Du vừa đi vừa ngắm những bộ quần áo treo ở các gian hàng, nếu ba và mẹ
có thể một lần được khoác lên những bộ y phục quý tộc như thế này, chắc
là sung sướng lắm. CÒn anh hai nữa, nếu có thể, nó cũng muốn mua một bộ
như của Thiếu gia để tặng anh, nhưng mà, nó nhìn giá tiền mà lắc đầu thở dài.
- Sao đứng lại đây mà thở dài…nè vậy nhóc?
- Dạ không có gì ạ.
Du DU giật mình và hơi bối rối, nó vội vàng quay mặt đi để anh ta không
biết nó đang nhìn gì. Thiên Tử đứng lại, ngắm những bộ quần áo trong
tiệm quần áo gần đó. Anh ta cau mày, nghiêng đầu suy nghĩ: “đây đâu phải là gian hàng dành cho nữ, cô nhóc này đang muốn mua đồ cho ai vậy nè?”
***- Đến đây có thể nghỉ được rồi nè…
Du Du mừng rỡ, đặt hết những túi hàng xuống và đưa tay lên trán lau mồ
hôi, nhưng mà nó chưa kịp lau hết một nửa, thì phải trừng mắt, khi mà nó đang đứng trước cửa hàng….trang phục lót nữ. Nó há hốc mồm, rồi mau
chóng quay mặt đi vì xấu hổ, vội vàng cầm những túi xách lên và bước đi
thật nhanh:
- À, em nghĩ lại rồi, có lẽ không cần nghỉ đâu ạ!
- Sao lúc nãy Nhóc nói là mệt, muốn nghỉ…nè!
Thiên Tử nhìn nó mà cười đắc chí, anh ta thì thầm: “Đùa với cô nhóc này, thú vị thật!”
***- Cô đến tìm….
- À, mình đến tìm Du Du.
- À, đúng rồi, cô là người bạn cùng lớp với Du Du đúng không?
- Đúng rồi.
- Nhưng mà Du Du có công chuyện phải ra ngoài rồi.
- À, vậy thì mình về, ngày mai gặp ở trường cũng được.
Đông NGhi đang thập thò ở ngoài cửa thì bị THiên Tứ bắt gặp vừa lúc cậu ta
đang định đi ra ngoài. Đông Nghi đến để lấy quyển tập mà Du Du đã mượn,
nhưng vì không có cách nào gọi điện liên lạc, nên Đông Nghi phải đến tận đây để lấy, làm bài cho kịp vào ngày mai. Nhưng khi đến đây rồi, lại
không dám bấm chuông cửa.
- Khoan đã, nếu gấp cô có thể vào nhà ngồi chờ.
- Mình….mình có thể được vào…INNO Gia sao?
Thiên Tứ gật đầu một cái, nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng. Thiên Tứ đưa Đông
NGhi bước vào cánh cổng cao cao. Đông Nghi cứ tròn xoe mắt nhìn ngắm hết thứ này đến thứ khác, thật là lộng lẫy và tráng lệ, y hệt như một lâu
đài. Hóa ra Du Du được sống trong một môi trường như thế này. Thiên Tứ
dẫn ĐÔng NGhi vào khu vườn sau và ngồi ở chiếc bàn ở đó. Rồi cậu ta quay lưng bước đi, tiếp tục việc của mình. Bước chân Thiên Tứ đang rảo bước
về phía cánh cửa cao cao, nhưng bỗng dưng cậu ta dừng lại, mà đổi hướng
đi về phía gian nhà chính…
Thiên Tứ bước ra khu vườn sau, cầm theo bình nước và cái ly. Cậu ta đặt xuống bàn cho Đông Nghi, làm cho cô ta cũng hơi ngượng ngùng. Được một hotboy nổi tiếng, mặc dù không phải là người cô ta thần tượng, nhưng mà cũng
vô cùng sung sướng. Thiên Tứ cảm thấy trong lòng có gì đó rất áy náy nếu bỏ cô ta lại một mình ở đây, vì dù gì cũng là người dẫn cô ta vào. Đông NGhi ngồi khép nép lại và cầm ly nước lên uống, cố gắng che giấu sự
ngượng ngùng.