NÓi rồi, Thiên Tử nhanh chóng đi cùng
quản gia Pix về phía phòng của mình. Du Du cau mày suy nghĩ “Rốt cuộc
anh ta là người như thế nào? CÓ vẻ như rất có trách nhiệm với công
việc”. Du Du chợt giật mình khi nhớ ra THiên Tứ đang đợi nó trong xe. Nó hít một hơi dài, ngày hôm nay, đại thiếu gia đã có một ấn tượng tốt với nó.
Xe đưa 2 người đến khu mua sắm. Du Du cảm thấy rất thích, nhưng nó không
dám đi gần, mà cố gắng cách xa Thiên Tứ. Khác với Thiên Tử, đồ đạc đều
do Thiên Tứ cầm hết. Cậu ta quả là rất galang. Nó cúi vừa nhìn từ phía
sau, vừa cười bẽn lẽn. Đôi vai rộng, và cái lưng to nhưng rất êm ái và
ấm áp. Du Du bước đi như người mất hồn, đến nỗi Thiên Tứ dừng lại lúc
nào không hay, Du Du mất đà mà va vào cậu ta.
- Á, mình xin lỗi, mình không nhìn đường.
Thiên Tứ không nói gì, chỉ nhìn nó mỉm cười.
- Có lẽ những thứ đồ cần mua cho anh ThiênTử đã đủ rồi.
- À, vậy…vậy…xong rồi thì mình…về.
Du Du nói trong nuối tiếc, có gì đó rất buồn, nó muốn kéo dài thêm khoảng thời gian bên cạnh cậu ấy.
- Dù gì cũng đã đến đây rồi, ta đi dạo thêm một vòng ở khu vui chơi kia, có được không?
- Dạ…dạ…được.
Du Du như không tin vào tai mình nữa, nó như muốn hét lên khi mà Thiên Tứ lại là người đề nghị đi tiếp..
- Vậy cô bé đợi ở đây, tôi đem đồ ra cho tài xế đem về trước, để cậu ta khỏi đợi.
- Dạ được…
THiên Tứ đem đống đồ, đi về phía bãi xe. Cậu ta vừa quay lưng đi một đoạn,
thì bao nhiêu kìm nén của Du Du chợt vỡ òa, nó nhảy cẫng lên, cố ngăn
cho mình không hò hét vì sung sướng. Mặc dù đã đi một đoạn khá xa, nhưng Thiên Tứ dường như biết được sau lưng mình đang xảy ra chuyện gì, cậu
ta nở một nụ cười rất tươi.
***- Công việc nữ hầu cận của cô bé dạo này như thế nào?
- Công việc cũng không có gì nặng nhọc. Đại thiếu gia cũng không quá khắt khe, ngoại trừ…
- Ngoại trừ gì?
- À, không có gì…mình chỉ nghĩ, thỉnh thoảng đại thiếu gia hơi khó hiểu.
Du Du chợt thở dài về cái việc, cứ đến đêm là anh ta gọi Du Du dậy, và
phục vụ ăn đêm cho anh ta và quản gia Pix. QUy định cho nữ hầu cận ngay
từ đầu là chỉ có thể rời xa chủ nhân khi đi học và khi chủ nhân đã đi
ngủ. VÌ vậy, việc anh ta thức vào ban đêm, Du Du cũng phải thức theo.
Nhưng đó là bí mật của 3 người, Du Du không thể tiết lộ được.
- ANh Thiên Tử quả thật rất khó hiểu, nhưng thật ra anh ta là một người
rất biết cách đối xử. Chỉ có 1 điểm xấu là anh ấy thường không bỏ qua
những cô gái xinh đẹp.
- Vậy thì mình yên tâm rồi, mình chẳng có chút gì có thể gọi là tạm được nữa là…
- Nhưng trong mắt người khác thì … thì có lẽ cô bé…nói chung hãy cẩn thận với anh THiên Tử, vì cô bé không biết được vẻ đẹp của mình như thế nào
đâu.
Du Du vừa đi vừa mơ mộng, trong lòng như có pháo hoa vậy, cho nên nó không để ý những gì Thiên Tứ thì thầm, chỉ tủm tỉm cười. Bất chợt, người phát tờ rơi trên đường nhét vào tay Du Du và Thiên Tứ một tờ quảng cáo.
- Hai cô cậu là 1 cặp phải không, vậy hãy đến phía trước để tham gia vào
trò chơi của cửa hàng chúng tôi, để có cơ hội lãnh giải thưởng lớn.
Nói rồi, anh chàng đó bỏ đi. DU Du ngẩn người ra, anh ta tưởng Du Du và
Thiên Tứ là một cặp sao. Không biết phải nên khóc hay nên cười nữa. Thật là khó xử, khi không biết phải nói gì với THiên Tứ lúc này.
- Anh này thật là, nghĩ sao mà nói chúng tôi là một cặp cơ chứ…
- Sao chúng ta không thử tham gia nhỉ, phần thưởng là 2 suất ăn ở nhà hàng 5 sao đó.
- Thật không?
Ánh mắt Du Du bắt đầu sáng quắc lên, nó vội vàng nhìn vào tờ giấy mà trong
lòng rực lửa. Cái gì free nó cũng đều thích, nhưng riêng về ăn uống
free, đặc biệt ở nhà hàng 5 sao thì càng không thể bỏ qua. Ánh mắt nó
long lanh lên nào là những món hảo hạng, của những đầu bếp hàng đầu, nó
liếm môi một cái, tưởng tượng các món ăn trong đầu. Thiên Tứ đứng bên
cạnh bắt đầu cảm thấy là lạ, và hơi có cảm giác đáng sợ một chút. ( CHú
thích: Tật xấu của Du Du nhà ta là khi tưởng tượng những điều mà Du Du
thích thì biểu hiện hơi quá, ví dụ như chảy nước miếng, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống….và khuốn mặt cứng đơ, đầy vẻ ham muốn…Các đối tượng
gây ra hiện tượng đó là: tiền, diễn viên Duy Thụy, và món ăn cao cấp.)
Du Du chợt giật mình, và nhớ ra đây là cuộc thi dành cho cặp tình nhân,
nhưng mà nó và Thiên Tứ thì… không thể. Vẻ mặt nó nhanh chóng xị xuống,
và lắc đầu trong buồn bã:
- Không được đâu, mình và cậu sao có thể…
Nhưng Du Du chưa kịp nói hết thì đã bị kéo đi. Du Du vô cùng ngạc nhiên, cậu
ta chắc chắn không phải vì 2 tấm vé kia, vì có lẽ những nhà hàng đó,
Thiên Tứ đã quá quen thuộc, nhưng tại sao bây giờ lại rất hào hứng để
tham gia trò chơi này? Bàn tay Thiên Tứ thật ấm áp và thật nhẹ nhàng,
ngay cả khi cậu ta đang nắm rất chặt và dùng sức kéo DU DU đi. Không cần biết là Thiên Tứ vì cái gì, nhưng nhất định nó sẽ tham gia thật tốt.
Có rất nhiều cặp đôi tham gia cuộc thi, mà ai nấy đều rất xứng đôi. CÒn nó và Thiên Tứ…một trời một vực. Bỗng dưng bây giờ nó cảm thấy sợ, đứng
nép mình phía sau Thiên Tứ. Người dẫn chương trình đứng ra đọc thể lệ
cuộc thi:- Công ty chúng tôi vừa thiết kế ra những bộ đồ đôi dạo phố dành cho các cặp tình nhân, các cặp trên đây hãy chọn cho mình một bộ và ra trình diễn, bộ đôi nào được
khán giả tại đây bình chọn nhiều nhất sẽ giành được giải nhất, đồng thời được giữ lại bộ đồ đang mặc trên người. CÒn bây giờ các bạn hãy chọn đồ cho mình, sau đó nam đi về phía phòng thay đồ bên trái, nữ phía bên
phải.
Thể lệ vừa ban hành, các cặp đôi bắt đầu xúm xít vào lựa bộ đồ hợp với
mình. Chỉ có Thiên Tứ và Du Du đứng lặng thinh tại chỗ, không biết phải
làm gì. Có lẽ đây là lần đầu tiên Thiên Tứ tham gia trò chơi như vậy, Du Du sợ sệt đứng run rẩy, không biết phải làm thế nào bây giờ, các bộ đôi khác đã chọn hết trang phục đẹp cho mình. CÒn Thiên Tứ sao cứ đứng yên
lặng vậy. Khi mọi người đã giải tán và đi về phía phòng thay đồ, chỉ còn lại khoảng 3,4 bộ còn ở trên giá treo. Thiên Tứ bước gần lại và chọn
lấy 1 bộ đồ đôi, chỉ im lặng và đưa cho Du Du bộ đồ dành cho nữ. Du Du
lững thững về phòng thay đồ.
Tại INNO Gia:
- Mọi người đâu hết rồi, sao im ắng quá vậy?
- Dạ, đại thiếu gia đang ở trong phòng xử lý công việc, cậu Thiên Tứ và
Du Du thì đến khu mua sắm để mua một số đồ cho cậu Thiên Tử.
Thiên Tư nghe đến đây thì bỗng dưng trong lòng có gì đó không yên. Cậu ta vội vàng đến gara, lấy chiếc môtô và phóng thật nhanh về cái cổng cao cao…
***
Thiên Tứ bước ra khỏi phòng thay đồ sau cùng. Mặc dù bộ đồ rất đơn giản,
nhưng ai cũng phải trầm trồ và ngắm nhìn Thiên Tứ. Không hiểu sao nhìn
rất giản dị, nhưng Thiên Tứ vẫn trở thành trung tâm của cuộc thi. Phải
thôi, Thiên Tứ, đẹp trai thì khỏi phải nói, đã vậy còn rất nghiêm chỉnh, hơi chút lạnh lùng, ra dáng con nhà gia giáo, quý tộc, bấy nhiêu thôi
đủ thu hút tất cả mọi người nơi đây. Nếu như họ biết tính tình cậu ấy
cực kỳ tuyệt vời, lễ độ với người lớn, dịu dàng với con gái, tốt bụng
với mọi người, thì có lẽ mọi người sẽ ngất đi vì có một người quá hoàn
thiện như vậy.
Du Du mặc đồ đôi giống Thiên Tứ mà không được ai chú ý đến. Vốn dĩ dáng
người đã xấu, thêm vào bộ đồ còn xót lại sau cùng, không có gì đặc biệt, nó trở thành một thí sinh bèm nhèm, mờ nhạt nhất cuộc thi. Hic, nó đứng lủi thủi vào một góc, vì Thiên Tứ đang bị bu quanh bởi những khán giả ở đây. Có lẽ nó hơi run một chút, và hơi tủi thân một chút. Bất chợt nó
giật mình khi thấy ánh mắt Thiên Tứ đang hướng về nó. Nó hơi ngại ngùng, vội vàng mỉm cười và quay đi nhìn chỗ khác. Thiên Tứ tiến lại gần Du Du và ngắm nó trong im lặng. “Có chuyện gì vậy, chẳng lẽ mình giống con
nhỏ nhà quê lắm sao, hay là bộ đồ này mặc không đúng cách?”. Nó thầm
nghĩ và càng run hơn. Các cặp khác đã ra trình diễn, và có vẻ được rất
nhiều tiếng hoan hô ủng hộ.
Bất chợt Thiên Tứ thì thầm với nó :”Nếu muốn thắng trong cuộc thi này, mình phải phá cách một chút”. Nói rồi, cậu ta kéo nó vào phòng thay đồ nữ.
Du Du đứng im, đợi chờ cách xử lý từ Thiên Tứ. Cậu ta suy nghĩ một hồi,
rồi cúi xuống xé toạc phần vải caro bên dưới áo của nó và một mảnh của
chiếc áo của cậu ta. Chiếc áo có vẻ ngắn hơn một chút, nhưng cũng không
ảnh hưởng gì mấy, nhưng Du Du vẫn hồi hộp lo sợ, không biết Thiên Tứ sẽ
làm gì.
- Cậu định làm gì vậy?
THiên Tứ không nói gì, lại xé miếng vải vừa xé ra làm nhiều phần. Cậu ta
nhanh chóng cột một sợi dây caro lên tóc Du Du, tạo thành một chiếc nơ,
một sợi cột vào tay của Du Du. Thiên Tứ tiếp tục cột một sợi vào cổ áo
cho mình, tạo thành một chiếc cà vạt ngắn, và một sợi dây ở cổ tay y hệt nó. Thiên Tứ đẩy nó đứng ngắm trước gương, bất chợt DU Du thấy mình và
cả Thiên Tứ nổi bật hơn hẳn. …
DU Du đứng ngấp nghé, sắp đến đội của nó ra trình diễn, chưa bao giờ nó
đứng trước đám đông như vậy, mặc dù đây chỉ là một cuộc thi nho nhỏ và
không ảnh hưởng gì, nhưng nó vẫn run sợ vô cùng. Cuộc thi văn nghệ ở
trường, nó cố gắng trở thành người hướng dẫn và tập luyện cho mọi người, chứ cũng không dám xếp mình vào tốp ca đó.
- Trời ơi, phải làm sao bây giờ?
- Cô bé cứ yên tâm.
Người dẫn chương trình vừa giới thiệu cặp đôi cuối cùng, Thiên Tứ nắm lấy bàn tay nó và kéo ra sảnh chính để trình diễn. Tim nó đập nhanh, vì sợ, vừa vì Thiên Tứ đang nắm tay nó. Du Du hít một hơi thật sâu rồi mím môi
mình lại, nó sẽ không làm cho Thiên Tứ thất vọng. Nó bước đi vững vàng
và tự tin hơn, nó mỉm cười thật tươi, tiếng nhạc cùng với nhịp chân đưa
nó đến trung tâm của sàn trình diễn.
Kì lạ thay mọi người đều im lặng và trừng mắt nhìn, cả vị dẫn chương trình cũng cầm micro cứng đơ, không bàn luận như những cặp đôi trước. Rồi tất cả bắt đầu xôn xao. NÓ không nghe rõ họ nói gì, nhưng dường như đang
bàn tán về sự chênh lệch “vẻ đẹp” của nó và Thiên Tứ, đại loại như
”Trời, bồ của anh đó sao mà xấu dữ vậy”, hoặc “Con bé đó sao lại là bạn
gái của anh chàng đẹp trai này sao, thật là thất vọng quá đi!”. Nghĩ đến đó, nó cảm thấy hụt hẫng, vẻ mặt bắt đầu xìu xuống, nó nhìn mọi người
xung quanh chỉ trỏ mà cảm thấy cổ họng đang nghẹn ứ. Có lẽ nó sắp khóc,
khóc vì xấu hổ, vì bị mọi người chê bai. Nó dừng lại và không bước tiếp
nữa. Bàn tay Thiên Tứ tuột ra khỏi tay nó. Cậu ta cũng đứng lại và quay
đầu nhìn nó. Du Du không biết nói gì với THiên Tứ, nó chỉ muốn bỏ chạy
ngay lúc này. Và khi nó định quay đầu bỏ chạy, thì bất ngờ cả khu vực đó òa lên những tiếng vỗ tay rất to. Nó ngỡ ngàng nhìn xung quanh, vị dẫn
chương trình lúc này mới lên tiếng:
- Quả thật cặp dôi này làm cho tôi bất ngờ. Phá cách trong trang phục, có thể nhìn vào 2 cái nơ caro này là biêt các bạn là 1 đôi. Cho một tràng
pháo tay cho anh chàng đẹp trai và cô gái dễ thương của chúng ta.
Mọi người vỗ tay rôm rả tán thành Du Du như muốn hét thật to lên, lần đầu
tiên nó được khen ngợi như vây, nó càng ngưỡng mộ Thiên Tứ hơn, cậu ấy
không những thông mình mà còn nhạy bén, và tinh tế nữa.
Đến lúc bầu chọn cặp đôi được yêu thích nhất, nó nghe tim mình đập rất
mạnh, hồi hộp như là xem điểm thi ở Nhất Kim vậy. Vị dẫn chương trình
đang lấy kết quả kiểm phiếu từ phía giám khảo. Và rồi, như trông đợi,
tên của nó và THiên Tứ được sướng lên trong vị trí cao nhất. Không ngờ
mọi người lại ủng hộ như vậy, có lẽ vì một phần THiên Tứ quá đẹp trai,
quá thông mình, và quá sáng tạo, như vậy phần thưởng này là quá xứng
đáng. Các cô gái bên ngoài theo dõi cuộc thi đang thi nhau chụp hình cậu ấy, và tò mò về “ người bạn gái” bên cạnh. Lúc này dây, tuy chỉ là giả
bộ, nhưng không hiểu sao nó cảm thấy rất vui và rất hãnh diện. “Mặc kệ,
cứ để người ta nghĩ mình là bạn gái của cậu ấy, lâu lâu có một ngày nở
mày nở mặt, ngưỡng mộ Thiên Tứ quá”.
Nó nghĩ thầm và cười tủm tỉm trong sung sướng, mặc cho Thiên Tứ đang nhìn
nó đầy kì lạ, và cảm thấy bối rối khi mọi người từ già đến trẻ con đều
đang nhìn và gọi tên cậu ấy. Không ngờ ở trường, , và các cô gái trẻ, mà các vị trưởng bối, các em gái nhỏ đều có vẻ thích cậu ta. Thật vậy, tuy không cười, nhưng Thiên Tứ luôn có gì đó tạo thiện cảm cho người ta,
chứ không như ai kia… Vị dẫn chương trình đến gần và trao cho Du Du cặp
vé ăn tối ở nhà hàng đặc biệt. Từ nãy giờ, nó chờ đợi giây phút này
nhất. Miệng nó cười đã ngoác ra đến mang tai rồi.
- Vì 2 bạn đoạt giải đặc biệt nên chúng tôi sẽ chụp một tấm hình lưu niệm nhé!
Nói rồi, vị dẫn chương trình đẩy Du Du sát vào THiên Tứ. Bỗng dưng lúc này
nó không cười được nữa. Bắt cậu ấy chụp hình với nó, liệu cậu ấy có
thích không. Nó bỗng dưng thấy run run, và cười gượng giụ.
- Sao kì vậy, nhìn 2 bạn đứng rời rạc vậy, tình cảm một chút đi chứ.
Lúc này nó cũng nhận thấy mặt Thiên Tứ cũng đang bối rối, cậu ta đứng xích
vào và choàng tay qua vai Du Du, kéo nó lại gần. Có lẽ cậu ta rất khó
chịu khi phải làm như vậy. DU Du cảm thấy hơi có lỗi, chỉ vì nó thích ăn những thức ăn hạng nhất mà lại gây rắc rối và làm khó cậu chủ của mình
như vậy. Nhưng vị dẫn chương trình vẫn lắc đầu, vì 2 đứa dường như vẫn
cứng đơ. Ở bên dưới, khán giả bỗng dưng đồng loạt vỗ tay thúc đẩy:
- HÔn đi, hôn đi, hôn đi…
- Phải rồi, 2 bạn hôn nhau một cái để có tấm hình thật đẹp nào, thể hiện ý nghĩa của cặp đôi chứ, đừng có ngại ngùng như vậy chứ?
Trời ơi, mọi người đang làm gì vậy, sao tự dưng dồn nó vào đường cùng như
vậy. Mặt DU DU lúc này đã đỏ ửng, hành động bắt đầu luống cuống. Nó sợ
sau hôm nay, Thiên Tứ sẽ tránh xa nó vì sợ gặp những rắc rối tương tự
như vậy. “Mọi người ơi, xin đừng hô như vậy nữa…” Đang luống cuống không biết phải đối phó thế nào, bất chợt nó thấy hơi thở mình dừng lại,
dường như có cái gì đang tiến gần đến khuôn mặt của nó…
“Tách, tách…”
- Tuyệt vời, đúng là một cặp dễ thương”
Bên dưới mọi người òa lên vỗ tay, rồi cũng thi nhau chụp hình, nhưng không
hiểu sao nó không thể nghe được gì nữa, không thể nói được gì nữa, Du Du chỉ biết đứng ngây người ra. Khuôn mặt Thiên Tứ đang ở ngay trước mặt
nó và …rất gần.